**Chúc mừng truyện đạt 10k like!
Ma giáo kỳ thực cũng có không ít ưu điểm so với chính đạo. Đó chính là, dù cho bên dưới có hỗn loạn, đấu đá như thế nào. Nhưng đối với cao tầng, bọn họ luôn là một lòng trung thành.
Không chỉ vì huyết mạch áp chế, mà còn bởi vì tư duy đã sớm cam tâm phục tùng. Tựa như tín đồ đối với thần linh.
Không có phản bội, không có tạo phản.
Ở Ma giáo, người nắm giữ quyền hành tuyệt đối chính là giáo chủ. Bên dưới là hộ pháp, trưởng lão, đến các lộ đường chủ, đà chủ,...
Thánh nữ Ma giáo tổng cộng có ba vị trí. Chỉ có những nữ tử nổi bật nhất ma giới mới có thể được chọn làm Thánh nữ. Cả đời trung trinh, trở thành đạo lữ định sẵn cho giáo chủ. Nếu không được giáo chủ coi trọng, một trăm năm liền sẽ đổi một lần.
Ngoài ra, có Thánh nữ, thì Ma giáo hiển nhiên cũng sẽ có Thánh tử. Những người này, về sau sẽ trở thành hộ pháp, trưởng lão, cao tầng của Ma giáo.
Ma giáo có thể có hàng trăm, hàng ngàn Thánh tử. Nhưng chỉ có thể có duy nhất một vị Thần tử.
Người này phải có huyết mạch của thượng cổ Ma thần, được tất cả cao tầng lựa chọn. Về sau, sẽ tiếp nhận chức vị giáo chủ, cai quản ma giới!
Mà hồng y nữ tử này, chính là Thánh nữ thứ hai của Ma giáo - Phi Hồng. Tu vi đã sớm vượt quá Nguyên Anh kỳ.
Quay lại với chính đề, lúc này, Phi Hồng lại bất chợt nghiêng đầu dùng tiếu dung, dịu dàng nói với Độc Cô Duy Ngã :"Thần tử, xin hãy cùng ta quay về Ma giáo đi."
"Về phần những kẻ này..." Lệ dung lật qua, giọng nói Phi Hồng liền trở nên bén nhọn :"Đều phải chết!"
Kỳ thực, dung mạo của Phi Hồng bình thường đều rất xinh đẹp. Chỉ là, cách đây không lâu, nàng lại bởi vì đánh nhau với một tên chính đạo tu sĩ mà bị trọng thương, ngay cả mỹ nhan đều không giữ được.
Trong lúc vô tình nàng liền tá túc lại trong Hắc Phong Trại này, cùng Bàng Hổ đạt thành hiệp nghị.
Gã đem nhị đương gia và tam đương gia cho nàng hút tinh huyết. Thậm chí còn giúp nàng bắt không ít người làm vật hiến tế.
Yêu cầu chỉ có một, đó chính là để nàng phải thủ hộ gã. Sau khi hồi phục lại thì phải giúp gã đánh thu phục những thế lực xung quanh.
Hôm nay, cũng đã cách thời gian nàng phục hồi thương thế rất gần. Chỉ cần uống sạch máu của những kẻ này, nàng sẽ ngay lập tức trở về đỉnh phong.
Nhất là khi tên tạp chủng đó còn có huyết mạch Cổ Ma. Nói không chừng, sau khi uống tinh huyết của hắn vào rồi sẽ có thể giúp nàng đề cao tu vi, xứng đôi với Thần tử đại nhân.
"Không thể! Phi Hồng, bọn họ đều là sư huynh đệ, đệ đệ ruột của ta, ngươi không được tổn thương bọn họ!"
Thế nhưng, một luồng hồng lăng lúc này đã cuốn tới, đem Độc Cô Duy Ngã ngăn cách khỏi những người khác.
Không quan tâm hắn hò hét, năm ngón tay Phi Hồng đã dài ra, hóa thành lợi trảo lao về phía bọn họ.
Lúc này, Độc Cô Duy Ngã lại bất chấp tất cả dùng Trường Tương Tư cắt đứt hồng lăng. Lập tức chạy tới chắn trước mặt bọn họ.
Bị buộc dừng tay, nhưng Phi Hồng lại không cam tâm. Thầm nói một tiếng đắc tội rồi. Tay áo của nàng liền khẽ vung lên, ngay tức khắc, một mùi hương gay mũi liền đã rơi vào trong mũi bọn họ. Khiến bọn họ muốn phong bế khướu giác cũng đã không kịp.
Trong lúc bọn họ phân tâm, bàn tay Phi Hồng liền đã chụp lên trên đỉnh đầu Độc Cô Vô Song. Nhưng chưa để năm ngón tay cắm vào trong đầu hắn, thì Kỉ Tình liền đã xuất thủ.
Bàn tay cách không vỗ xuống một chưởng, đánh về phía Phi Hồng cùng Bàng Hổ.
Uy áp đè ép, đem cả phỉ trại đều lật lên.
Phi Hồng ngay lập tức liền giơ tay, huy động hồng lăng chống đỡ. Nhưng linh khí cuồn cuộn trong đó, lại dễ dàng đem hồng lăng của nàng xoắn nát.
Một chưởng vỗ xuống, cả hai liền hóa thành huyết vụ hòa vào cát bụi. Đừng nói là nhục thể, ngay cả nguyên anh, thần hồn đều triệt để xóa sổ khỏi thế gian.
Kỉ Tình bước khỏi không gian môn, giày trắng khẽ điểm trên đống đổ nát. Bạch y phiêu diêu, không nhuốm bụi trần.
"Các ngươi có gì muốn nói?" Chắp tay sau lưng, Kỉ Tình liền cố ra vẻ nghiêm nghị hỏi. Chờ đợi đám đệ tử sau lưng cuống quýt xin lỗi.
Chỉ là, ngoại trừ tĩnh mịch ra, thì vẫn là tĩnh mịch.
Ngay khi y nhíu mày, nhận thấy được điều không đúng ở đây. Thì bất chợt, chân phải của y lại hơi trầm xuống. Theo sau đó, ống tay áo cũng bị níu kéo.
Vừa rũ mắt nhìn xuống, con ngươi đạm mạc của Kỉ Tình ngay tức khắc liền không nhịn được mà co rụt lại. Thậm chí, gương mặt cứng đơ nhiều năm, lúc này cũng không khỏi xuất hiện vết rách.
Thương thiên a, đại địa a, cái quái gì đang diễn ra thế này!!!
#Gặp phải kinh hách tột độ thì phải làm thế nào? Online chờ, rất rất gấp!
------------------------------
Lúc này, Đế thành Tiêu gia, Tiêu Dật đang cẩn thận từng li từng tí bỏ một muỗng trà vào trong ấm, chỉ còn kém đếm từng lá trà một.
Long Hồn Đạo Trà này hắn phải năn nỉ ỉ oi rất lâu, Kỉ Tình mới chịu đưa cho hắn đó a. Cũng chỉ có một túi nhỏ mà thôi. Phải giày vò tâm lý rất lâu, hắn mới tự thuyết phục được mình đem nó lấy ra.
Tiêu Dật đổ một chút nước ấm vào. Thời gian vừa đến mới đem trà rót ra thành một tách nhỏ. Hai mắt thẳng lăng lăng nhìn từng sợi khói trắng hóa thành từng đầu bạch long bay lượn trên miệng tách.
Bàn tay hắn run run bưng tách trà lên, hít sâu một hơi. Vô cùng thành kính kề sát lên miệng, khóe mắt đều có chút đỏ lên.
Chỉ là, ngay khi hắn sắp há miệng uống vào. Thì một giọng nói ẩn chứa nôn nóng liền đã giống như sấm vang bên tai, doạ Tiêu Dật giật nảy mình, đem tách trà đều đánh đổ.
"Tiêu Dật! Mau đến Tiêu Dao Đỉnh, nhanh!"
Thì ra, Kỉ Tình là đang thông qua thần thức truyền tin cho hắn.
Lúc này, Tiêu Dật không khỏi sững sờ nhìn tách trà.
Một lúc sau, một tiếng rống thê lương liền đã vang vọng khắp Tiêu gia :"Kỉ Tình, ta cùng ngươi không đội trời chung!"
**Đoán xem sư tôn kinh hách vì chuyện gì a~