Như tu tiên giả hằng biết, người của Mị Linh tộc chính là thiên hạ đệ nhất lô đỉnh. Cùng song tu, không chỉ có thể tăng cường tu vi, mà căn cơ cũng đều sẽ được củng cố.
Thậm chí, có truyền ngôn còn cho rằng, nếu uống được huyết mạch của tộc nhân Mị Linh tộc thì sẽ có thể trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất.
Cho nên, cũng dẫn đến việc Mị Linh tộc bị người xem như thú hoang săn bắt. Cuối cùng hoàn toàn diệt tuyệt trên thế gian này.
Hắn gọi Cố Thừa Trạch, phước trạch trời ban.
Mặc dù có chút tức cười, nhưng hắn liền chính là tộc nhân cuối cùng của tộc quần này.
Mẫu thân của hắn, trước kia là đại tế ti của Mị Linh tộc, dung mạo xinh đẹp không nói, đầu óc cũng vô cùng thông tuệ.
Khi Mị Linh tộc bị nhân tộc tu sĩ công phá, nàng do được những tộc nhân khác bảo vệ nên mới trốn thoát được một kiếp.
Ngày đó, Mị Linh tộc máu tẩm thiên thê. Tất cả tộc nhân, trong một đêm đều bị liệp sát. Không phân rõ hung thủ là chính đạo tu sĩ vẫn là ma đạo tà nhân.
Nàng trong đêm đào vong, bị người truy sát. Cả người trên dưới đều mang thương thế, cuối cùng lại được một nam nhân cứu giúp.
Nam nhân này gọi Vệ Thành, bởi vì tu vi không cao, nên cũng chỉ là một nhi tử không mấy được sủng ái của gia chủ Vệ gia.
Được nam nhân chăm sóc, giúp đỡ, một nữ nhân đã mất hết tất cả, nội tâm yếu ớt như mẫu thân hắn cũng liền sa vào trong lưới tình của gã.
Thậm chí, khi biết được nam nhân này đã có thê nhi, ngay cả danh phận cũng không thể cho mình, mẫu thân hắn đều không từ.
Nàng đối gã một mảnh tình thâm, dụng hết tâm can đến đối đãi. Thậm chí ngay cả việc bản thân là tộc nhân của Mị Linh tộc, nàng cũng không tiếc nói ra.
Kể từ ngày song tu cùng mẫu thân hắn, tu vi của Vệ Thành cũng ngày càng tăng nhanh. Thậm chí, khi gia chủ Vệ gia chết, gã còn dùng lôi đình thủ đoạn đến áp chế những huynh đệ cùng chi thứ khác, thành công ngồi vào ghế gia chủ.
Rốt cuộc, không bao lâu sau, mẫu thân hắn mang thai. Mà thê tử của Vệ Thành cũng phát hiện ra gian tình của họ.
Nhưng khiến mẫu thân hắn không ngờ tới chính là, vị chính thê này cũng không hề làm khó nàng. Trái lại còn đưa tặng thuốc bổ, chăm sóc cẩn thận, ân cần hỏi thăm.
Việc này cũng khiến mẫu thân hắn thụ sủng nhược kinh. Mặc dù có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đối bọn họ trung tâm một mực.
Thế nhưng, trong một lần tình cờ nghe lén phu thê Vệ Thành nói chuyện, một mảnh chân tình của nàng cũng đều đã bị xoắn nát không còn một mống.
Nàng nghe thấy gì?
Nam nhân mà nàng yêu nhất, người mà nàng xem là trời thế mà lại muốn đem nàng làm thành cống phẩm dâng tặng cho một vị đường chủ của Ma giáo!
Vị chính thê hiền đức mà nàng thật lòng xem như tỷ muội, thế mà lại muốn đem nhi tử còn chưa sinh ra đời của nàng định sẵn làm lô đỉnh cho cả thế hệ trẻ của Vệ gia trong tương lai!
Lúc đó, mẫu thân hắn có thể nói là khϊếp sợ không thôi. Vừa trở về nơi ở liền đã lập tức trốn chạy.
Chỉ là, tung tích của nàng vẫn như cũ bị người phát hiện.
Mang theo bụng lớn đã sắp lâm bồn, mẫu thân hắn liền một đường bỏ trốn, không dám dừng lại một giây một phút nào.
Cuối cùng dù thành công ném ra đám người truy tung kia. Nhưng nàng đồng dạng cũng đã tinh bì lực tẫn, dừng chân ở cạnh bờ sông.
Suốt một ngày, nàng ở nơi này gắng sức, một thân một mình sinh ra hắn. Mà nàng cũng vì đó buông tay nhân gian.
Trước khi chết, nàng đã dùng hết khí sức cuối cùng viết lên một tấm huyết thư ghi lại mọi chuyện.
Hắn nằm bên bờ sông rất lâu, sau đó mới được một con chó lớn ngậm lấy lôi đi.
Thì ra, con chó này là do một lão thái bà ở thôn trang gần đó nuôi dưỡng.
Khi nhìn thấy con chó cắp về một đứa trẻ sơ sinh, Thẩm bà bà cũng hoảng sợ không nhẹ, cho rằng nó bắt đi nhi tử của người khác.
Chỉ là, nơm nớp lo sợ, đợi mãi cũng không có người đến đòi nhi tử lại, Thẩm bà bà mới bắt đầu thả lỏng, quyết định nuôi lớn hắn.
Theo sự nuôi dưỡng của Thẩm bà bà, hắn chậm rãi lớn lên. Cũng không có vì thân phận không rõ mà bị người ức hϊếp.
Mỗi ngày, hắn đều sẽ đi cắt cỏ lao về làm giày cỏ, chiếu cỏ. Bởi vì từ nhỏ đã khéo tay, nên cũng sẽ thường xuyên giúp người trong thôn vẽ tranh hộ môn thần.
Có thể nói, từ lúc sinh ra cho tới năm bảy tuổi, chính là khoảng thời gian yên bình nhất của hắn. Mặc dù mỗi ngày đều phải cần kiệm, tính toán chi li, tìm cách mưu sinh.
Nhưng có một câu nói rất hay.
Thiên địa sẽ không trơ mắt nhìn một người hạnh phúc quá lâu. Khi ngươi an bình, thì phải chuẩn bị tinh thần chờ đợi bất hạnh giáng lâm.
Một ngày này, hắn vẫn như cũ mang giày cỏ xuống chợ huyện bán.
Chỉ là, giông bão lại bất ngờ ập tới, khiến hắn chỉ có thể ủ dột quay trở về.
Đường mòn dọc theo xóm nhỏ rất khó đi, bị mưa thấm ướt, lại càng lầy lội không chịu nổi. Đôi giày cỏ rách bươm, không kham nổi đá sỏi ghồ ghề.
Hắn đội mưa trở về. Nhưng khi đứng trước thôn nhỏ, bước chân của hắn lại không khỏi chùn lại.
Nhà tranh vẫn xen kẽ vào nhau. Nhưng cả thôn trang, đã không còn tồn tại nửa điểm sự sống.
Thẩm bà bà chết rồi.
Nhi tử hai tuổi của Bá thúc thúc cũng bị người đánh nát đầu.
Cả nhà thôn trưởng đều bị treo cổ trước cửa thôn. Bọn họ đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt trắng dã, tựa như cô hồn dã quỷ muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
Máu tươi cùng nước mưa hòa vào chung với nhau, tang thương mà thảm liệt.
Sự tồn tại của hắn, chung quy vẫn là sai lầm.
Hắn không nên đến với thế gian này để gieo họa cho người khác.
Thừa Trạch, Thừa Trạch, cái tên này cùng hắn, một chút cũng không hợp. Trái lại còn lộ ra nồng đậm chế giễu.
**Vì A Trạch mặc niệm. 😢