Chương 24: Thổ Phỉ Cuồng Ma.

Bốn người bọn họ là cùng ngủ chung một gian phòng ở phía tây Vọng Minh Cư, tên gọi Nhiên Tinh Viện.

Lúc này, cửa lớn mở ra, nhìn thấy Độc Cô Vô Song ngâm dược thủy trở về, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức bưng lấy một đĩa điểm tâm chạy tới.

"Vô Song, ngươi về rất đúng lúc, sư tôn vừa cho ta một đĩa điểm tâm này, ngươi có muốn ăn không?"

Cố Thừa Trạch đang ngồi trên bàn luyện thư pháp, cũng triều Độc Cô Vô Song gật đầu, xem như chào hỏi.

Nhìn đĩa điểm tâm đủ loại màu sắc trước mặt này, Độc Cô Vô Song liền bất tri bất giác nghĩ tới những lời mà Lục Dạ nói khi nãy.

Đúng vậy, sư tôn xác thực là rất quan tâm ca ca. Biết rõ ca ca buổi tối có thói quen ăn chút gì đó, nên liền cố tình đưa điểm tâm cho hắn.

"Không ăn." Càng nhìn đĩa điểm tâm trong tay hắn, đáy lòng Độc Cô Vô Song lại càng thêm khó chịu, lạnh mặt cự tuyệt.

Nhìn thái độ kiên quyết của hắn, Độc Cô Duy Ngã cũng không lại cưỡng cầu, đem điểm tâm đặt xuống bàn.

Sau đó, nhớ ra việc vui hôm nay, hắn liền lập tức lấy ra Trường Tương Tư, như thường lệ muốn chia sẻ niềm vui với đệ đệ :"Vô Song, đệ nhìn xem, đây là Ma đao Trường Tương Tư trong truyền thuyết a. Sư tôn vừa ban nó cho ta vào lúc sáng."

Hắn biết đệ đệ mình rất sùng bái sư tôn. Nếu được cận cảnh quan sát Ma đao bản mệnh của ngài, hắn khẳng định sẽ rất vui.

"Đệ có muốn xem thử không?" Độc Cô Duy Ngã dò hỏi.

Chỉ là, không kịp phòng ngừa, hắn lại bị Độc Cô Vô Song đẩy sang một bên. Âm thanh hắn ta cũng vô cùng lạnh lùng, ẩn chứa đôi chút táo bạo mà Độc Cô Duy Ngã không hiểu nổi :"Không muốn."

"Ta mệt mỏi, muốn ngủ." Cũng không thay y phục, Độc Cô Vô Song liền đã vén chăn nằm lên giường, đưa lưng về phía Độc Cô Duy Ngã.

Thấy đệ đệ mình giống như rất tức giận, đỉnh đầu Độc Cô Duy Ngã liền hiện lên một dấu chấm hỏi thật to.

Cố Thừa Trạch liếc mắt nhìn bọn họ một cái liền cúi đầu, không nói lời nào.

Lúc này, Lục Dạ cũng khoan thai trở lại.

Thấy hắn, Độc Cô Duy Ngã liền đã thấp giọng hỏi thăm :"Tứ sư đệ, đệ đệ của ta bị làm sao vậy? Vì sao vừa trở về liền đã nổi giận như ăn phải thuốc nổ rồi?"

"Ta cũng không biết nữa, có lẽ là thân thể không tốt, nên tâm trạng cũng tồi tệ đi." Lục Dạ nhún vai đoán mò, một bộ dáng mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Không nhận được đáp án, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ có thể gác chuyện này lại. Bắt đầu ăn điểm tâm Kỉ Tình đưa.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng khi ăn điểm tâm sư tôn đưa, hắn liền cảm thấy đặc biệt ngon. Cũng không biết là do đâu.

Ân, có lẽ là do sư tôn mua đúng chỗ đi.

-------------------------------

Sáng hôm sau, sau một lúc tra hỏi Tiêu Dật, Kỉ Tình rốt cuộc cũng tìm được một nơi lý tưởng để cầu kiếm cho nhị đồ đệ của mình.

Vô Tâm Ma Quật, nơi tuẫn táng của Vô Tâm Ma Quân năm xưa. Đã vượt qua năm vạn năm mới bị người tìm được, không lâu sau liền sẽ mở ra.

Quan trọng nhất là, nghe nói bên trong còn cất giữ phi kiếm bản mệnh của Vô Tâm Ma Quân năm xưa. Xếp hạng thứ năm trên hung binh bảng - Vô Tâm Ma kiếm!

Lúc này, Kỉ Tình cùng Độc Cô Vô Song cũng đã thông qua truyền tống trận đi đến Liệp Sát Thành.

Liệp Sát Thành nằm ở Tây Mạc, cách vị trí bí cảnh cũng tương đối gần.

Khi Kỉ Tình cùng Độc Cô Vô Song xuất hiện, nơi đây liền đã tụ tập vô số tu sĩ. Nhưng hơn chín phần đều là ma tu. Bọn họ cùng thường nhân không khác, nhưng khí tức quanh thân lại vô cùng quỷ dị, tà ác.

Đi dọc theo đường phố, cả hai thậm chí còn bắt gặp không ít ma tu ở ngay trên đường chém gϊếŧ lẫn nhau chỉ vì một chỗ ngồi trong tửu lâu.

Không muốn gây phiền phức, nên hai sư đồ cũng biểu hiện vô cùng điệu thấp. Bắt đầu tìm kiếm lối vào bí cảnh.

Một đường này, Kỉ Tình đi đến vô cùng nhàm chán. Bởi vì y không phải là người sẽ chủ động bắt chuyện, mà Độc Cô Vô Song thì lại so y càng phải cao lãnh, gần như là chưa từng mở miệng nói chuyện qua.

Sau ba ngày rong ruổi Tây Mạc, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được vị trí của bí cảnh.

Chỉ là, đợi khi đứng trước lối ra vào, Độc Cô Vô Song vẫn là không giữ vững được sự cao lãnh của mình nữa. Âm thanh có hơi chần chờ :"Sư tôn...Bí cảnh đã mở từ tận hôm qua rồi. Chúng ta tới trễ..."

Kỉ Tình :.....................

"Không sao. Tới rất kịp lúc." Kỉ Tình nghiêm mặt nói, đi tới trước lối vào bí cảnh, vén vạt áo sang một bên.

Độc Cô Vô Song rất hiểu ý lấy ra một chiếc ghế tựa, để Kỉ Tình ngồi lên.

Tán thưởng nhìn hắn một cái, Kỉ Tình mới bắt đầu suy nghĩ đối sách cứu vớt mặt mũi.

Một lúc sau, quen đường quen nẻo, y liền theo giới chỉ lấy ra một cuộn dây thừng đưa cho Độc Cô Vô Song.

Không quản hắn đầy bụng nghi hoặc tiếp nhận dây thừng. Y lại bắt đầu dùng thần niệm lục lọi trong giới chỉ, mất chừng nửa khắc mới tìm được thứ cần tìm.

Theo một cái phất tay, trong tay Kỉ Tình liền nhiều ra một chiếc chảo đen sì sì. Y vuốt nhẹ mặt chảo, biểu tình có chút hoài niệm.

"Sư tôn, đây là?" Độc Cô Vô Song không kiềm nổi sự tò mò mà mở miệng hỏi.

Lúc này, Kỉ Tình đã cầm lấy chảo đen trên dưới huy động vài cái. Khiến hình tượng tiên nhân xuất trần vỡ nát không còn một mảnh.

"Đây là vũ khí đầu tiên của ta lúc còn trẻ." Tìm được loại cảm giác năm xưa, Kỉ Tình cũng liền không tiếp tục huơ loạn nó nữa. Hơi liếc mắt trêu chọc Độc Cô Vô Song :"Thích không? Ta ban cho ngươi?"

"....................." Sư tôn tặng ca ca hắn một thanh Ma đao uy chấn thiên hạ, nay lại muốn tặng hắn một cái chảo đen. Có nên nhận hay không? Online chờ, rất cấp bách!

Nhìn biểu tình nhăn nhó của hắn, y liền khẽ lắc đầu. Tâm tính quá kém a, y cũng chỉ đùa thôi. Muốn tặng hắn, y còn không nỡ đâu.

Theo linh lực của Kỉ Tình truyền vào trong chảo đen. Nó liền bắt đầu xuất hiện biến hóa to lớn.

Ân, từ một cái chảo nhỏ biến thành một cái chảo cao hơn một trượng.

Nếu để đám người cùng thời với Kỉ Tình nhìn thấy cái chảo này, bọn họ nhất định sẽ lập tức đội mồ sống lại, hô to : Thổ Phỉ Cuồng Ma!

Đúng vậy, Thổ Phỉ Cuồng Ma chính là biệt danh mà người khác đặt cho Kỉ Tình lúc còn trẻ.

Nói đi phải nói lại, Kỉ Tình xác thực đã từng có một niên thiếu vô cùng phong phú, dữ dội.