Chương 120: Phát Hiện Dị Dạng.

Hôm đó, vẫn là ở trong một gian đại sảnh trang trí theo hồng sắc như vậy. Nhưng khác biệt ở chỗ, quan khách lại vô cùng náo nhiệt, hoan thanh tiếu ngữ vang lên khắp phòng.

Sư phụ của y mặc một bộ trường sam, thần thái uy nghiêm ngồi trên ghế chủ tọa, vuốt râu cùng sư phụ của Thẩm Mị Nhi nói nói cười cười, đôi lúc lại dùng ánh mắt tán thưởng nhìn y.

Hôm đó, bởi vì là lần đầu thành thân, hơn nữa còn là ở một thế giới xa lạ, Kỉ Tình cũng rất là hồi hộp bất an. Đồng thời, trong lòng lại bị cảm xúc hạnh phúc lấp đầy, thầm nghĩ không biết cha mẹ của y ở trên trời có nhìn thấy được đại hôn của y hay không.

Trí nhớ không tốt, nhưng Kỉ Tình vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó chỉ vừa mới tờ mờ sáng, bản thân đã thức dậy thay y phục, chải chuốt đầu tóc. Bởi vì cả một đêm, y gần như là không tài nào ngủ được.

Hỷ phục diện thân, tóc cài kim quan, nửa vấn cao, nửa còn lại thì lại tùy ý buông xõa, tựa như thiếu niên xông xáo thiên hạ.

Kỉ Tình trông ngóng rất nhiều, cũng chờ đợi thật nhiều. Nhưng kết quả, lại là thứ mà y vĩnh viễn không thể lường trước được.

"Không xong, tân nương không ở trong tân phòng a! Ta chỉ từ trong phòng của nàng tìm được bức thư này."

Âm thanh hốt hoảng của hỷ nương, làm tâm can Kỉ Tình bất an không yên. Y lập tức chạy đến, từ trong tay hỷ nương đoạt lấy bức thư, không kịp chờ đợi ở trước mặt chúng nhân mở ra.

Bởi vì y cho rằng, tân nương của chính mình đã bị thế lực nào đó bắt đi, dù sao nàng cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Còn bức thư, rất có thể là thư hâm dọa, tống tiền các loại. Nếu bản thân chậm trễ, sẽ khiến nàng gặp phải nguy hiểm.

Chỉ là, đến khi hư ảnh của Thẩm Mị Nhi hiện lên trên bức thư. Âm thanh mị hoặc của nàng truyền khắp đại sảnh, Kỉ Tình mới trơ như hóa đá.

"A Tình, chàng rất tốt, nhưng ta thật sự rất tiếc. Một nam nhân tốt như chàng, không phải là một kẻ như ta có thể xứng đôi được."

"Nhưng chàng phải hiểu rõ, không phải ta không yêu chàng. Ta yêu chàng, hơn nữa còn là rất yêu. Nên vì vậy, ta mới mong chàng có thể tìm được người tốt hơn."

"Đại hôn hôm nay, xem như hủy bỏ. Hôn ước của ta và chàng, cũng triệt để tan biến từ đây. Chàng đi dương quan của chàng, ta đi cầu độc mộc của ta, không ai liên quan ai."

Nhìn gương mặt diễm lệ, phấn trang tinh xảo, vẫn còn đội lấy kim quan phượng hoàng của nữ nhân mình từng yêu nhất, tâm Kỉ Tình liền đau đến chết lặng.

"A, Thánh tử của Ngự Kiếm Phái, đường đường một đại nam nhân lại bị thê tử đưa cho một bức hưu thư, đúng là mất mặt quá a!"

"Ha hả, thê tử bỏ trốn ngay trong ngày đại hôn, đúng là chuyện vui ngàn năm có một. Từ cổ chí kim, e là không có nhục nhã nào sánh bằng đi?"

"Nếu lão tử bị quăng cho một bức hưu thư như vậy, thì đã sớm tự sát để giữ mặt mũi rồi."

"....................."

Từng tiếng giễu cợt, xen lẫn với ánh mắt thương hại, vui sướиɠ khi người gặp họa của những người xung quanh. Kỉ Tình chỉ cảm thấy cả thiên địa đều đổ nát.

Phượng nhãn không có tiêu cự, trống rỗng nhìn bức thư truyền âm trong tay. Một dòng lệ liền làm nhòe đi mắt y, theo mi mắt chảy dọc xuống gò má. Thứ để lại, chỉ là một vết ố trên hỷ phục lạnh băng, không người nhìn thấy được.

-------------------------

Thấy Kỉ Tình chậm chạp không chịu bái đường, nụ cười trên mặt bà mối liền bắt đầu lạnh dần. Một lần nữa lớn tiếng lặp lại :"Tam bái!"

"Sư tôn!"

Kỉ Tình bừng tỉnh từ trong hồi ức, theo bản năng nâng bàn tay lau đi dòng lệ vốn không tồn tại. Y mím môi, hít sâu một hơi, dằn xuống cảm giác khó thở nơi l*иg ngực. Cúi đầu cùng Lục Dạ giao bái.

"Phu thê giao bái hoàn tất. Kế tiếp, mời tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn, kết tóc se duyên."

Nữ tử trẻ tuổi bưng khay gỗ đến bên giường, bà mối thì đưa tay muốn đỡ Lục Dạ đi qua. Nhưng lại bị Lục Dạ vô thức tránh khỏi.

Mắt thấy gương mặt của bà mối giống như càng thêm lạnh giá, Kỉ Tình liền đi tới, chủ động đỡ lấy cánh tay Lục Dạ, nói :"Để ta tự làm."

Lúc này, tiếu dung của bà mối mới một lần nữa câu trở về. Đồng tử tà dị dõi theo bóng lưng của cả hai, đến tận khi bọn họ ngồi lên hỷ sàn.

Bà mối đi đến bên cạnh nữ tử, cầm lấy bình rượu trên khay gỗ, rót vào hai ly rượu để sẵn trên khay, sau đó mới bưng tới, phân biệt đưa cho Kỉ Tình và Lục Dạ :"Tân lang tân nương uống rượu giao bôi."

Cầm lấy ly rượu, Kỉ Tình thậm chí còn có thể ngửi được tửu hương nhàn nhạt từ bên trong truyền tới. Lúc này, ống tay áo của y lại bị Lục Dạ kéo nhẹ một chút.

"Sư tôn, rượu này..."

"Cũng là ảo ảnh mà thôi." Thấp giọng đáp, Kỉ Tình liền đem ly rượu nâng đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm.

Lần này, y không thể không lần nữa cảm khái khả năng tạo ra mộng cảnh của Thái Ly. Mặc dù chỉ là một chút dư ba hắn để lại, thì đều đã chân thật đến vậy. Vẫn giống như trước đây...

Ánh mắt khẽ rơi vào trên tấm gương đồng bên vách tường, con ngươi của Kỉ Tình gần như trong tích tắc liền cứng lại. Y lập tức đưa tay, đem ly rượu trong tay mình và cả trong tay Lục Dạ đều đánh vỡ.

"Không được uống!"

Chỉ vừa mới kề đến bên môi, chưa kịp uống liền đã bị y đánh vỡ, đầu óc Lục Dạ nhất thời lại có chút theo không kịp tiết tấu.

Nhưng không quản hắn ngây ngốc, sau khi đập vỡ ly rượu, Kỉ Tình đã trở tay, đánh ra một chưởng thẳng về phía bà mối cùng nữ tử.

Gương mặt quỷ dị nhìn động tác bất ngờ của Kỉ Tình, chưa kịp phản ứng lại, cả bà mối cùng nữ tử liền đã bỏ mệnh dưới một chưởng này của y.

Quái dị chính là, bọn họ cũng không có tan thành tro bụi, trái lại, lại giống như đất đá, vỡ nát thành từng khối một.

Kỉ Tình lại phất tay, ngay lập tức, một cỗ uy áp mãnh liệt liền quét qua, đem không gian xung quanh đều nghiền nát thành bột phấn. Tựa như tấm mành được vén lên, hiện ra bộ dạng vốn có của nó.

Từ đầu tới cuối, thần thức của cả hai đều không bị tổn thương qua.