Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Sư Xuống Núi

Chương 117: Sư Tôn, Cứu Mạng!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đợi khi Tịnh Hương rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình bản thân như lúc đầu, Thái Ly mới dời mắt đến trên chén cháo loãng đang đặt trên bàn.

Hắn phất tay, một sợi hắc khí liền từ trong kẽ tay của hắn bay ra, chui vào trong chén cháo. Ngay tức khắc, cháo loãng nằm bên trong chén liền lấy tốc độ chóng mặt mà nhanh chóng hủ thực, ngay cả một giọt cũng không còn.

Đến lúc này, Thái Ly mới thu tay lại, nhìn cũng không thèm nhìn nữa, chỉ tựa như có cảm ứng mà nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong chăn, lẩm bẩm :"Kế hoạch tiến triển thuận lợi. Mong ngươi đừng phụ sự kỳ vọng của ta."

----------------------------

Bảy người Kỉ Tình thời khắc này đã đặt chân vào trong Uổng Tử Thành. Như lời y nói, thì bọn họ cũng đều đã bị truyền tống, phân tán ra khắp mọi nơi.

Kỉ Tình cũng không biết những người khác có xui xẻo như bản thân mình không. Nhưng y, lại là đơn độc bị truyền tống tới trong một góc hẻo lánh của Uổng Tử Thành, xung quanh ngay cả một vật sống cũng không có.

Trong trí nhớ của Kỉ Tình, Uổng Tử Thành lần cuối cùng y tới, mặc dù cũng đã có phần hoang tàn, nhưng linh khí bên trong lại vô cùng sung túc, cây cối càng là xanh tốt, khỏe mạnh.

Nhưng lúc này, đừng nói là linh khí, ngay cả một ngọn cỏ cũng đều đã không còn tồn tại. Bị oán khí ăn mòn mà mất đi sức sống.

Bốn phía đều bị sương đen bao phủ, khiến tầm mắt bị cản trở đến cực hạn. Thậm chí khi đã cố tình vận dụng linh lực của tự thân, hai mắt của Kỉ Tình cũng không thể nhìn thấy được vật cách mình quá hai mét.

Đây là một tòa thành bỏ hoang, bốn phía là cổ trạch san sát, lộ ra vô cùng hoang sơ, hiu quạnh.

Kỉ Tình bước đi trong thành trì, nhưng lại có cảm giác như đang trải nghiệm kịch bản phim kinh dị cấp bậc hollywood.

Không chỉ bầu không khí vô cùng đè nén, kỹ xảo 3D không một góc chết, mà còn có cả âm thanh sống động trên từng khung hình.

Âm thanh gì? Đương nhiên chính là tiếng cửa gỗ bị gió luồn qua, vang lên tiếng "cót két" khiến người không khống chế nổi mà sởn gai óc rồi.

Có điều, y phải đánh giá thấp về dàn diễn viên quần chúng ở đây...

Ánh mắt nhìn về cách đó không xa, Kỉ Tình liền nhìn thấy rất nhiều "bóng người". Bọn họ có là phàm nhân, có cốt cách như tu tiên giả. Nhưng toàn thân cứng còng, làn da xám xịt, cứng ngắc như một khối đá. Gương mặt càng là mơ hồ, không rõ ngũ quan.

Cũng không chạm vào những "bức tượng" cổ quái vô duyên vô cớ xuất hiện trong Uổng Tử Thành này, Kỉ Tình chỉ tìm cách lách qua chúng. Theo như lời hẹn tiếp tục đi thẳng về trước để hội họp trên Luân Hồi Đài.

Chỉ là, càng đi vào sâu, tâm tình Kỉ Tình liền ngày càng trĩu nặng. Bởi vì mặc dù gương mặt của những pho tượng này vô cùng mơ hồ không rõ. Nhưng chiến giáp khắc hình cự ưng xòe cánh, lại khiến Kỉ Tình không thể không nhận ra thân phận của bọn họ được.

Binh lính của Thiên Điêu Hoàng triều - tòa hoàng triều đã bị chính tay y tiêu diệt ở hai vạn năm trước.

Lúc này, trên tay bọn họ vẫn còn cầm lấy binh thương giáo mác, xung quanh là vô số binh khí đứt gãy. Tất cả bọn họ, có đứng thẳng người. Có vẫn còn đang trong tư thế tấn công, phòng thủ, chân thật đến đáng sợ. Tựa như là bị người nhấn nút tạm dừng trong lúc đang giao chiến.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, nơi đây lại không hề có sự hiện diện của địch nhân bọn họ. Xung quanh cũng không có thi thể hay tàn chi gì. Tựa như bọn họ là đang đánh nhau với không khí.

Nhưng kỳ thực, địch nhân của bọn họ vẫn còn đang sống sờ sờ, xuyên qua mấy vạn năm nhìn xem bọn họ như nhìn một mẫu hóa thạch. Hồi tưởng lại ngày ở trên chiến trường, binh đao tương hướng.

Lướt qua người những binh lính này, Kỉ Tình liền đi sâu vào trong. Đúng lúc này, ở chỗ giao lộ lại đột ngột truyền tới âm thanh của Lục Dạ :"Sư tôn, cứu mạng!"

Âm thanh này, ngữ điệu này, đơn giản là...

Quá mức, ám ảnh!

#4000 năm gặp lại, đồ đệ vẫn ăn hại như xưa thì nên làm gì? Có thể chặt sao? Online chờ.

Kỉ Tình híp mắt, ánh mắt liền thiểm sâu, rốt cuộc cũng xuyên qua lớp lớp sương mù bắt gặp thân ảnh đang lao nhanh về phía mình của Lục Dạ.

Không biết tiểu tử này có phương pháp gì, nhưng đống hắc vụ này giống như cũng không hề gây trở ngại lên ánh mắt của hắn. Hắn vẫn cứ thông thuận chạy như bay, nhẹ nhàng né tránh chướng ngại vật, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Kỉ Tình chỉ cảm thấy một luồng gió lướt qua mặt. Trước mặt liền đã nhiều ra thân ảnh của một người. Vẫn là tóc ngắn phủ vai dùng dây vải cột thành đuôi ngựa ở sau đầu. Gương mặt thanh tú, non nớt, thiên hướng trẻ con, cùng một bộ thanh y cách điệu.

"Sư tôn, ngài phải cứu ta a. Ta sợ lắm, phía sau có quái vật rất đáng sợ." Chớp chớp mắt, Lục Dạ liền trốn đến sau lưng Kỉ Tình. Gương mặt trong sáng, ngây ngô trong nháy mắt liền khẽ co lại, tựa hồ là sắp khóc đến nơi.

Thế nhưng lần này, Kỉ Tình cũng không bị bộ dạng đáng thương của hắn lừa gạt thêm nữa. Bởi vì tay của tên tiểu hỗn đản này, là đang đặt lên trên eo của y.

"Cút!" Không chút lưu tình đem tay của hắn chụp bay, Kỉ Tình mới đưa mắt nhìn về trước, hỏi :"Quái vật đâu?"

Bàn tay bị Kỉ Tình vỗ một cái, dù không đau, nhưng Lục Dạ vẫn làm ra vẻ mà "ai ô" một tiếng, xoa xoa mu bàn tay. Sau đó, mới ủy khuất chỉ về phía con đường nhỏ trước mặt y.

"Nó đuổi ở phía sau."

Ánh mắt chăm chú nhìn về phía con đường bị sương mù giăng đầy kia, Kỉ Tình liền bắt đầu chuẩn bị tư thế chiến đấu.

Chỉ là, theo thời gian trôi qua, thần sắc nặng nề trên mặt Kỉ Tình, rốt cuộc cũng không cấm được mà co rút. Đến tận nửa khắc sau ( 7p), hai chân của Kỉ Tình đều sắp đứng đến tê rần, thì từ đầu phố mới truyền tới tiếng rống của một sinh vật kỳ bí nào đó.

Bị Kỉ Tình dùng ánh mắt không mấy thân thiện quan sát. Lục Dạ liền đáng thương hề hề làm nũng, còn thuận thế ôm lấy cánh tay y, ăn đậu hũ :"Nó lớn lên quá xấu, nên làm đệ tử sợ hãi a..."

Kỉ Tình :.....................

Cho nên nói, hắn vừa chạy vừa kêu oai oái như heo bị thọc tiết cũng chỉ là vì thấy quái vật quá xấu sao? Hắn làm như vậy có nghĩ tới cảm nhận của nó chưa?

Làm y cứ tưởng tên tiểu tử này là thật bị quái vật truy sát. Nhưng xem ra, đừng nói là vạt áo, ngay cả hít bụi của hắn, quái vật cũng không ngửi được đi?

Trong thời gian đợi nó đuổi tới, hắn đều đã có thể đánh một bàn mạc chược, đắp chăn ngủ một giấc rồi.

**Có lẽ bạn không biết : nhưng cuối truyện ta sẽ làm riêng một phiên ngoại dành riêng cho sư tôn và Thái Ly của trước kia ( đương nhiên là phải có thịt đầy đủ rồi.) Nhưng nói trước, PN này sẽ chỉ dành cho người chèo Cp Ly Tình thôi, không khuyến khích những bạn ghét Cp này.

**Phần H của PN này cũng chỉ thuần túy là "giả tưởng", "không có thật", tạo ra với mục đích làm phúc lợi cho Cp Ly Tình. Không có nghĩa là sư tôn đã cùng Thái Ly có chuyện gì quá trớn. Lần đầu của sư tôn vẫn là ở trong động phủ với Vô Song. Xin cảm ơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »