Kỉ Tình vẫn còn có chút ấn tượng với cái tên này, mặc dù đây đã là chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia.
Lúc đó, y đã dọn vào Tiêu Dao Đỉnh, quen biết Thương Loan. Tiêu Dật thì chỉ mới vừa trở thành gia chủ Tiêu gia, căn cơ chưa vững.
Vào thời khắc này, một tòa thượng cổ bí cảnh lại thình lình tái hiện, trở thành miếng bánh ngọt trong mắt tu sĩ khắp đại lục, nhất là các thế lực lớn trong thiên hạ.
Thân cô thế cô, bị các bô lão trong tộc chèn ép, Tiêu Dật chỉ có thể đi cầu trợ Kỉ Tình cùng Thương Loan. Giúp hắn từ trong bí cảnh đoạt được chỗ tốt, mang về gia tộc để củng cố căn cơ.
Đứng trước miệng lưỡi dẻo quẹo không xương cùng sự lì lợm la liếʍ không biết xấu hổ của Tiêu Dật, hai người bọn họ rốt cuộc cũng chịu đồng ý giúp đỡ hắn.
Cả ba cùng hạ sơn, đi đến bí cảnh.
Bảo vật thì có hạn, nhưng tu sĩ tới tầm bảo, thì chỉ có thể tính bằng ngàn vạn, ai cũng muốn được chia một miếng bánh, vớt vát chút canh.
Nhưng tính cách của Kỉ Tình, mọi người đều hiểu rồi. Kiên nhẫn có hạn, hơn nữa còn có xu hướng bạo lực mạnh, một lời không hợp liền cầm chảo đại sát tứ phương.
Đương nhiên, y cũng không thật sự gϊếŧ hết mấy ngàn vạn người ở đây. Đa số đều là bị y đánh chạy, hoặc là gãy tay gãy chân gì đó. Sau đó lại bị y cướp đoạt giới chỉ, vơ vét tài nguyên mà bọn họ mang ra từ trong bí cảnh.
Có thể nói, một nửa bảo vật trong thượng cổ bí cảnh, đều đã rơi vào trong túi của Kỉ Tình. Cũng chả trách y giàu đến phú khả địch quốc như vậy.
Có điều, hành động bá đạo này của Kỉ Tình, hiển nhiên vẫn là có không ít kẻ nhìn không vừa mắt, tỷ như Không Trần. Ân, cũng chính là Không Trần Thánh tăng của hiện tại.
Tất cả tài sản tích góp được trên người ông, đều bị Kỉ Tình ngang nhiên chiếm đoạt. Hỏi ông làm sao có thể không giận? Không nghẹn khuất?
Nhất là khi lúc đó Không Trần vẫn chỉ là một tiểu tăng vừa mới xông pha giang hồ, nắm giữ một khỏa xích tử chi tâm, ngạo khí lại càng cao hơn cả trời. Ngay lập tức liền chỉ trích Kỉ Tình.
( xích tử chi tâm : ý chỉ trái tim thánh thiện, không có ác ý, lòng dạ ngay thẳng, có nhiệt huyết, không sợ khó khăn,..)
Nói y là cường đạo, là cuồng đồ ( đã giản lược 500 từ ),...
Một tràng đạo lý đem Kỉ Tình nói đến đầu đầy vạch đen, lỗ tai đều sắp mọc kén.
Kết quả thế nào? Dám chất vấn Kỉ Tình, hạ tràng còn có thể tốt đẹp đi đâu nữa?
Không Trần liền bị Kỉ Tình tẫn cho một trận đến răng rơi đầy đất, mặt đều sưng thành đầu heo.
Về phần đánh người không đánh mặt? Ha hả, y chính là cố tình hướng mặt mà đánh đó!
Sau khi đem Không Trần đánh một trận, thuận thế đem hắn làm vật tống tiền Xá Lợi Phật Tông, Kỉ Tình liền vui vẻ rời đi.
Chỉ là, y lại không ngờ tới, cái tên Không Trần này lại giống như là keo da chó vậy, cứ một mực đeo bám y không chịu buông tha.
Mỗi lần y đi tới đâu, ông ta đều sẽ theo tới đó, cùng y giảng đạo lý, khắp nơi cản trở hành động của y.
Rốt cuộc, sức chịu đựng của con người là có giới hạn, nhất là khi người đó còn là Kỉ Tình, y rốt cuộc cũng bạo nộ. Ngày hôm đó, y đã tiếp tục đem ông ta đánh một trận.
Nhưng kế tiếp, cũng không có giống như bình thường thả Không Trần đi. Mà là đem ông ta quấn trong một tấm pháp bảo trong suốt như thủy tinh. Bắt đầu đốt lửa, đem ông ta bỏ vào trong chảo dầu đi rán.
Sau đó lại ngào một lớp đường mạch nha, cuộn xung quanh Không Trần.
Không biết có phải là lưu lại bóng ma tâm lý hay không, từ đó về sau, Không Trần xác thực là không còn dám tìm Kỉ Tình phiền phức nữa, thấy y liền đi đường vòng.
Chỉ là, đời không như mơ, hoặc đổi một loại cách nói là oan gia ngõ hẹp.
Khi đó, Không Trần đã đến Nguyên Anh kỳ, sắp sửa độ vào Phân Thần cảnh.
Thế nhưng không ngoại lệ, mỗi một lần, bất kể là có bao nhiêu người hộ pháp, hay trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc nào. Chỉ cần là khi Không Trần sắp độ kiếp, thì đều sẽ bị Kỉ Tình vô tình cắt ngang.
Khi thì là y đuổi gϊếŧ người khác, vô tình đánh gãy lôi kiếp của ông. Khi thì sắp độ xong luồng thiên kiếp cuối cùng, thì từ trên trời lại đột ngột rơi xuống một người, đem ông đập xuống đất.
Vừa nhìn lại, mới biết được kẻ này là bị Kỉ Tình đập văng tới từ xa xôi mấy mươi dặm.
Bởi vì quá sợ hãi, Không Trần thậm chí còn bế quan không ra. Đến tận trăm năm sau, khi Kỉ Tình đã hoàn toàn ẩn cư, trên thiên hạ rốt cuộc không còn vết tích của y. Ông mới dám đi ra độ kiếp Phân Thần.
Mà cũng bởi vì việc này, Không Trần mới bị ba người Kỉ Tình, Thương Loan và Tiêu Dật đặt cho một cái tên thân thương : Độ Bất Quá.
Ý chỉ việc ông không chỉ không độ hóa được Kỉ Tình, mà bản thân cũng độ kiếp trăm lần đều không độ được.
Trở lại với chuyện chính, sau khi bị Kỉ Tình nhận ra thân phận, Không Trần liền không khỏi ảo não thở dài.
Không ngờ rằng đều đã qua mấy vạn năm, bản thân đều đã trở thành nhất đại tông sư, đại năng đứng đầu thiên hạ. Mà khi nhìn thấy Kỉ Tình, ông vẫn còn sợ hãi như vậy.
Cũng không trách ông được. Dù gì cái cảm giác mở to mắt nhìn dầu sôi ùng ục xung quanh mình cũng không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.
"Kỉ thí chủ, chúng ta cũng xem như là người quen cũ. Không biết hôm nay ngươi là vì chuyện gì mà khí thế hung hăng xông tới đây, không những vậy còn đập nát hộ tông đại trận của tông ta."
Không Trần không nhắc tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới, đã khiến sắc mặt Kỉ Tình không khỏi đen lại. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm sau lưng của ông, ngón tay khẽ điểm :"Đem súc sinh này giao ra."
"Thánh tăng, ngươi ngàn vạn phải bảo hộ ta! Ta là người sắp bái nhập vào phật môn các ngươi. Nếu để người bên ngoài biết được có người từ trong tay ngươi đoạt người, mặt mũi của phật môn các ngươi còn biết ném đi đâu đây? Chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ?"
Tâm tình đang dao động của Không Trần Thánh tăng ngay lập tức liền bị một tràng lời nói của Cố Thừa Trạch làm cho kiên định lại.
Ưỡn thẳng sống lưng, khí thế như hồng, Không Trần Thánh tăng liền không chút sợ hãi nhìn thẳng Kỉ Tình, không nhanh không chậm nói :"Kỉ thí chủ, người này đã bái nhập vào phật môn chúng ta, đã trở thành phật tử ở đây. Không thể để ngươi mang đi được..."
"Bổn tọa đếm đến ba. Một là giao hắn ra đây. Hai là bổn tọa liền đập nát nơi này. Ngươi chọn đi."
**Hổm rày cứ thấy một số bình luận nói về việc ngược không đủ, nên hôm nay tôi xin đính chính về việc này :
--Tôi là tác giả của truyện, tôi suy nghĩ ra từng câu từng chữ, sáng tạo ra từng nhân vật. Nên tôi biết đâu là chừng mực, đâu là vừa phải cho hợp lý.
--Mỗi một nhân vật trong truyện, tôi đều sẽ đứng trên góc nhìn của nhân vật đó mà miêu tả. Tỷ như với tính cách người đó thì phải nói, trả lời thế nào, nhân vật đó cần phải phản ứng ra sao. Cố gắng giảm OOC hết mức có thể.
--Người không phải cây cỏ, không thể không có tình cảm.
--Các bạn nuôi một con mèo, con chó vài năm, nó chết hay bị người ta đánh đập, các bạn có buồn, có giận, có đau khổ không?
--Huống chi là sư tôn. Y là mặt đơ, bởi vì bị Thất Đại Hạn ảnh hưởng. Nhưng trên thực chất, y là một người đa sầu đa cảm. Y nuôi 4 đồ đệ từ nhỏ tới lớn, coi như con ruột, có thể nói là lo cho từng miếng ăn giấc ngủ.
--Các bạn hãy thử đứng trên lập trường của sư tôn, một người dễ mềm lòng, làm việc theo cảm tính như y. Đứng trước bốn đồ đệ chính mình nuôi lớn, y có thể làm gì?
--Nhât là khi y còn nằm yên một chỗ 4000 năm, suy nghĩ đủ loại nhân sinh thế thái, thù hận đối bọn họ cũng phai nhạt dần?
=>Để y lấy đứa khác, cắm sừng bọn họ ( như Trầm Ngân), để y cho người rape bọn họ ( như Trầm Ô ), chặt tay chặt chân, bằm thây vạn đoạn thì mới được gọi là "ngược đủ" à?
**Đó không phải là ngược đủ đâu, mà là OOC! Sư tôn không phải phu phu Trầm gia, không phải người máu lạnh. Cũng không phải là vài ba câu chữ, thích viết thế nào liền viết thế đó được.
**Đó cũng là lý do vì sao tôi chỉ hỏi thăm ý kiến của các bạn ở một vài tình tiết nhỏ. Bởi vì nó sẽ không ảnh hưởng tới đại thế, tới cuộc đời của các nhân vật trong truyện. ( đường nào cũng về La Mã.)
**Nhưng có một số tình tiết, đã thay đổi thì sẽ không thể nào sửa sai được, giống như là cuộc sống đời thực của các bạn vậy. Trên đời không tồn tại thuốc hối hận.