Chương 20: Có bệnh

Cô có biết tôi vì sao tới dự hôn lễ của cô hay không?" Vân Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi.

"Tại sao?" Cố Du đột nhiên ngây ngô hỏi.

"Bởi vì tôi muốn hoàn toàn buông bỏ tình cảm của mình , nhìn cô hiện tại sống tốt và hạnh phúc, tôi sẽ không hối hận nữa."

Vẻ mặt anh phức tạp trịnh trọng nói.

Hối hận ?

Cố Du chớp mắt, tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của anh, rồi nhìn Vân Cẩn Ngôn, ngơ ngác mà nói

"Vân Cẩn Ngôn... Cậu không cần phải nói dối như vậy chỉ để an ủi tôi."

Trước đây cô đã va chạm rất nhiều lần vào vách tường, đầu bị bầm tím, khi anh nói anh thích cô, cô đương nhiên không tin.

"Thật ra là tôi có đi tìm cô ."

Anh chợt nói.

Lời nói không đầu không đuôi

Anh đến gặp cô khi nào?

"Tôi nhìn thấy cô và Tạ Diễn Chi ở bên nhau, cô đang cầm chiếc bánh ngọt trong tiệm bánh mà cô thường đưa cho tôi ăn.

Cách cô nhìn anh ta còn mãnh liệt và chuyên chú hơn khi nhìn tôi trước kia , cho nên cô căn bản cũng không để ý khi tôi và cô đi ngang qua nhau ."

Cố Du: "..."

Tuy rằng không có chút ấn tượng nào, nhưng cô cảm thấy lời anh nói có vẻ là sự thật.

Khi đó cô còn trẻ, bị Vân Cẩn Ngôn làm cho thất tình , cô đang nghĩ đến việc tìm một người bạn trai càng đẹp trai hơn anh để chữa lành vết thương lòng.

Sau đó, cô nhìn tới nhìn lui , liếc mắt một cái nhìn trúng Tạ Diễn Chi và trong nháy mắt, cô bắt đầu một hình thức theo đuổi mới.

Kết quả là sau khi đuổi theo , cô bị mắc kẹt, rồi lại rơi xuống hố, khó nhọc trèo ra ngoài.

Theo lời của Vân Cẩn Ngôn , Cố Du đã vẽ ra một bức tranh trong đầu mình , tuy rất tàn nhẫn, nhưng khi cô cẩn thận suy nghĩ lại lại cảm thấy không đúng.

"Anh có bệnh rồi! Nếu hồi đó cậu thích tôi thì sao cứ từ chối tôi mãi thế!!"

Khi biết được anh có hứng thú với cô, vòng eo đang cong của Cố Du bỗng nhiên thẳng lên.

Vân Cẩn Ngôn nhìn cô một lát, nói từng chữ.

“Ừ, đúng là đầu óc tôi có bệnh .”

Nhìn vẻ mặt của anh, Cố Du nhớ lại lần anh bị các bạn cùng lớp khác bắt nạt và mắng anh là đồ tâm thần.

A ! Cô không phải có ý này !

Khoan ! Này chính là ý của cô ! !

Cố Du ôm cánh tay trước ngực, tính khí Đại tiểu thư nhìn anh từ trên xuống dưới rồi phê phán

"Nói cho tôi biết, rốt cuộc lúc đó cậu đang nghĩ gì ? Cái dạng tâm lý như thế nào đã khiến cậu từ chối tôi mặc dù rõ ràng là cậu thích tôi?"

“Bởi vì tôi bị bệnh tâm thần.”

Vân Cẩn Ngôn lại một lần nữa lặp lại câu này, khiến Cố Du ngẹn một họng .

"Cậu đúng là có bệnh ! Tôi nghĩ có khi là bệnh nặng nữa đằng khác !! Cậu không biết trân trọng một cô gái tốt như tôi , giờ đã biết hối hận !!"

Cô trút bỏ tất cả sự ngột ngạt mà cô đã nhận được từ anh trước đây, và ngay lập tức cảm thấy phấn chấn và sảng khoái.

"Ừ, tôi rất hối hận ."

Đối mặt với những lời kêu gào khıêυ khí©h của cô, Vân Cẩn Ngôn đều chấp nhận tất cả.

Thái độ của anh khiến Cố Du nhất thời không nói nên lời.

"Này, đừng như vậy, anh làm vậy với tôi, khiến tôi cảm giác như mình thật sự sắp chết..."

P/s : Mình đổi xưng hô anh - tôi của nữ9 nha ( do bây giờ ông Ngôn đã nói ra lòng mình rồi ấy