Chương 10: Sự cố bất ngờ

Vân Cẩn Ngôn bị cô lãi nhãi không dứt nên bất đắc dĩ, đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Cố Du không chút do dự, lập tức bay tới trước mặt anh

Đã hai lần quen thuộc, lần này cô cố ý đứng cao hơn anh nửa cái đầu, một tay ôm mặt anh, tay kia ấn vào sau đầu anh, sau đó hít sâu vài hơi.

Không lâu sau, người nằm trên giường bệnh mở mắt ra.

"Giúp tôi một tay."

Bởi vì không còn sốt ruột như ban ngày, Cố Du cảm thấy chân tay mình bây giờ nặng trĩu hơn, khó khăn lắm mới nhấc lên được.

Vân Cẩn Ngôn vừa cúi người chuẩn bị đỡ cô lên, đột nhiên bên ngoài cố tình truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng .

Đôi mắt Cố Du vốn đang hé mở bỗng nhiên mở to.

Ôi trời, đây là đến bắt gian trên giường à? ! Không…. không phải hẳn là ở trong phòng bệnh.

Cô là người thực vật, cho dù có bị bắt cũng không liên quan gì đến cô, không có người nào so với người đang bị động như cô càng vô tội ! !

Nhưng Vân Cẩn Ngôn còn phản ứng nhanh hơn cả cô , đã nấp sẵn ở sau màn.

Trong phòng bệnh không bật đèn, ánh sáng mờ mịt, các góc tối tăm không có chút ánh sáng nào, chỉ cần anh im lặng thì khó có người phát hiện ra.

Cố Du vừa mới ôm Vân Cẩn Ngôn lên hít mấy hơi thật sâu, bây giờ linh hồn cô chưa bị ép ra ngoài, cô thầm thở dài trong lòng đành phải nhắm mắt lại, giả vờ là người thực vật, chỉ đành xem chương trình trực tiếp ở bên cạnh từ góc nhìn của người thứ ba.

Cửa phòng bị đẩy ra, người kia bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nằm trên giường bệnh Cố Du có chút sợ hãi, cũng có chút tò mò, người này sao lại lén lút như vậy?

Người kia bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc rồi mới chậm rãi nói, ngữ khí hạ xuống vô cùng phiền muộn

"Chị , nghe nói chị đã tỉnh, cho nên liền tới xem chị ."

Nghe được thanh âm quen thuộc này, Cố Du nhất thời giật mình, gần như nhịn không được giả chết.

Nói xong, cậu ta dừng lại, sau đó đưa tay chạm vào mặt cô.

Cố Du cảm giác được đầu ngón tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, lướt qua lông mày và mắt cô, có chút ngứa ngáy và tê dại.

Cô cố gắng hết sức chịu đựng , thậm chí không dám thở, đúng lúc cô sắp chết ngạt, cậu ta mới rút tay lại.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy tiếng vải sột soạt cọ vào nhau, sau đó trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại

Cố Du: "?!"

May mắn thay, lúc này linh hồn cô đã bị ép ra ngoài.

Cố Du nhẹ nhõm như được giải thoát , lần này cô thực sự cảm thấy may mắn.

Chàng trai trẻ hôn cô, môi cậu tách ra ngay khi họ chạm vào, sau đó cậu tiếp tục chạm vào mặt cô, nắm tay cô và chăm chú nhìn người trên giường bệnh, cử động và biểu cảm của cậu đủ để thể hiện tình cảm của mình đối với cô

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Du trong lòng thở dài, nghĩ đến Vân Cẩn Ngôn, cô lại cảm thấy chột dạ .