Chương 47: Ngưng kết
Lê Hỏa đi vào trong vạn mộc vườn, ở đây đúng là một trang trại cây đúng nghĩa, nơi này trồng vô vàn loại cây, xoài, táo, ổi, khế, cà chua, bí..., cây nào cây ấy xanh tốt, quả treo đầy cành, mùi thơm ngào ngạt, đây chính là mấy cây linh thực mà dùng để luyện lương thực đan đây mà, Lê Hỏa cứ đi theo một dãy cây, nhìn thấy quả nào chín thì mới được hái, trong này cũng quá tà môn đi hâu như tất quả đều là quả xanh, hoặc chưa chín hẳn, theo nội quy thì thỉ được hái quả chín hoàn toàn, mà muốn hái những chưa đạt tiêu chuẩn cũng không được, ở phần cuống của nó cứng kinh khủng, cắt mãi không cắt được, Lê Hỏa còn dồn hết sạch sức, vận cả chân khí mà không thể làm gì được, cậu chỉ đành phải bỏ đi tìm quả chín, vừa đi vừa vừa căng mắt ếch ra mà nhìn để không bỏ xót một quả chín nào.
Lê Hỏa đi từ nãy tới giờ mà vẫn không tìm được bất kì quả nào chín nào, Lê Hỏa không chịu được thở dài một hơi, cậu vân tiếp tục đi, khi cậu đi sang luống khác để xem có tìm được quả nào không thì bắt gặp cảnh thưởng hai người đang vây một người, Lê Hỏa tính mặc kệ nhưng mà tên bị vây đó lại chính là Vũ Nguyên Bảo thằng đệ của cậu, Lê Hỏa đành phải ra mặt.
- hai người các ngươi tính làm gì?
Nguyên Bảo Cảnh giác nhìn hai tên trước mặt, tay ôm lấy một rổ đầy quả.
Hai tên đó nở nụ cười nhếch miệng, một tên lên tiếng nói.
- sư đệ, chúng ta chỉ cần một nửa số quả của đệ thôi mà, chỉ cần đệ biết điều, tự động buông tha cho nửa số quả thì việc này rất dễ dàng.
- các ngươi không sợ môn quy sao?
Nguyên Bảo còn tính dùng môn quy ra dọa bọn họ, "thằng nhóc này cần phải học nhiều", Lê Hỏa đang ầm thầm tiếp cận khi nghe thấy câu đó thì trong đầu lóe lên suy nghĩ.
Hai tên đó cười vô sỉ nói.
- môn quy chỉ là vật chết, chỉ cần không có người chấp pháp ở đây, không có nhân chứng thì ai tin đệ, ngoan ngoan mà giao quả ra đây.
Nguyên Bảo khuôn mặt giận dữ, tay ôm chặt lấy rổ đầy quả hơn, một tay đã để vào chuôi kiếm chuẩn bị rút ra.
Lúc này hai tên đó thấy Nguyên Bảo không có ý giao ra thì muốn động thủ,cả hai rút kiếm ra thì đúng lúc này có một thân ảnh hiện ra đằng sau của bọn họ, Nguyên Bảo thấy thế thì vui mừng, cả hai cũng đã cảm nhận được có bàn tay ở cổ mình, lúc này có giọng nói lạnh như băng vang lên.
- các ngươi đã sai lầm khi giám động vào thằng đệ của ta.
Giọng nói vừa dứt thì cả hai liền bị ném bay về phía sau.
Cả hai chập choạng đứng dậy, nhìn vào Lê Hỏa quát.
- ngươi là ai mà giám chĩa vào việc của bọn ta.
Lê Hỏa nhìn hai bọn này thì quyen quyen này, hình như cũng là một trong những kẻ dùng lệnh bài dẫn nhập tham gia vào khảo sát đây mà.
- Đại ca.
Nguyên Bảo vui mừng chào Lê Hỏa.
- lần sau gặp trường hợp như thế thì liền động thủ, không phải phí lời, không cần phải sợ hãi gi cả.
Lê Hỏa dùng giọng dăn dạy với Nguyên Bảo.
- vâng, em đã nghe.
Vẻ mặt Nguyên Bảo như đã hiểu, Lê Hỏa thấy vậy thì gật đầu nói.
- tốt, bỏ cái rổ xuống, bỏ cả kiếm xuống, ta sẽ bắt một tên cho ngươi luyện tập.
Nguyên Bảo nghe thế thì liền làm theo.
Hai tên kia nghe Lê Hỏa muốn bắt họ làm bao cát thì tức giận.
- ngươi nghĩ ngươi là ai...
Chưa kịp nói hết câu, Lê Hỉa đã đạp hạc diệp bộ lao lên đấm một phát mạnh vào bụng của một tên, ngay lập tức tên đó ngất đi, tên kia thấy vậy thì sợ hãi muốn rút kiếm ra chém Lê Hỏa nhưng mà đã muộn, một cái trảo đã hóa chặt vai của hắn lại, cả cánh tay không thê cử động được, Lê Hỏa hơi bóp, làm tên đó đau phải buôn kiếm ra.
Tên đó đang muốn phản khang lại thì Lê Hỏa đã buốn hắn ra, đẩy hắn về phía trước cùng với Vũ Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo ngay lập tức lao lên, một quyền đi ra, đấm ngay đúng phần lướn trên của hắn, tên đó đau đơn nhăn mặt, lúc ngày Nguyên Bảo đang muốn ra tiếp một quyền vào bên lườn kia nhưng không được, tốc độ ra đòn của Nguyên Bảo quá chậm, lúc mà quyền ra thì tên kia đã ổn định lại thân thể, tay của tên kia đa kịp giơ lên cản lại, và tay còn lại tang thẳng vào ngực của Nguyên Bảo, may mà Bảo cũng phảm ứng nhanh, kịp đưa bàn tay lên chặn lại, cả hai thây thế liền nhảy về sau.
Nguyên Bảo giơ tay lên thủ thế không dám tự tiện lao lên nữa, còn tên kia thì một tay ôm lườn gương mặt khẽ nhăn nhìn về phía Lê Hỏa thì thấy cậu đang dựa vào thân cây chăm chú nhìn mình, hắn ta sợ hãi run người, lúc này thì Nguyên Bảo lại xông lên bắt cơ hội tên kia mất cảnh giác,nhưng lần này tên đó lại nhanh chóng phản lại, hai người lại quay vào tay bo.
Lê Hỏa vẫn chăm chú nhìn cuộc chiến, với những phản ứng của Nguyên bảo làm Lê Hỏa rất vừa lòng, biết mình không có kinh nghiệm chiến đấu thì lợi dụng sơ hở của địch tạo lợi thế cho mình, dù không lợi dụng triệt để nhưng có suy nghĩ đó trong đầu là tốt, phản xạ cũng rất nhanh, dù cho mắc phải nhiều lỗi vớ vẩn không nên nhưng sau một vài đường quyền là đã sửa được, thiên phù chiến đấu của tên này cũng không ít.
Đối với Lê Hỏa thì cuộc chiến này đúng là đủ vô vi, qua quan sát thì Lê Hỏa biết Nguyên Bảo hoàn toàn chưa đến luyện thể chiêu thức trọng thì đã cảm nhận được khí cảm, con tên kia đã qua cả 4 quá trình mới lên được khí cảm, cả hai đều không có võ học cao trong người, Lê Hỏa xem từ nãy đến giờ Nguyên Bảo ra quyền rất thô rạp cùng cứng ngắc, chắc chắn là quyền luyện thể, tên kia thì hơn một chút do có võ công trong người nhưng mà cấp bậc cũng không cao, nhưng tên kia lại hơn Nguyên Bảo ở chỗ là có luyện thể tứ trọng chiêu thức, phát lực tốt hơn Nguyên Bảo, nhưng nhìn chung thì hai người ngang nhau mà lại không có võ học cao trong nên nhìn qua rất giống mấy thằng lưu mạnh đáng nhau bằng võ chợ, lại còn lâu nữa chứ, xem thật là chán, đó là đối với người khác, còn đối với Nguyên Bảo thì đây là trận chiến đầu tiên của cậu, nên hết sức tập trung vào cuộc chiến, kiểu như là trận chiến cuối cùng vậy.
Hai người dã nhau cũng lâu phết rồi, cả hai đều tàn tạ, trên người cũng có nhiều vết bầm tím, thậm chí trên gương mặt bảnh bao của Nguyên Bảo có một vế bầm tím, Nguyên Bảo ra một cú đấm thẳng vào địch, tên kia cũng làm vậy cũng đấm theo, hai cú đấm xông thẳng vào nhau sắp va chặm, Lê Hỏa nhíu mày nhìn cú đấm của Nguyên Bảo, cú đấm đó khác trước, nó mang theo chân khí, Lê Hỏa thật sự là bất ngờ nha, "thằng nhóc này cũng đã luyện ra chân khí, mà thằng nhóc này có tư chất 7 vòng thượng đẳng cơ mà, chỉ cần ngộ tính cao chút thì trong vòng một tháng hoàn toàn có thể luyện ra được chân khí, mà biết đâu thằng nhóc này lại có sư phụ thì sao?" Lê Hỏa chống cằm nghĩ nghĩ.
Lúc này thì tên kia thua chắc rồi, một người có chân khí khác hoàn toàn kẻ chưa có, hai nắm đấm va chạm vào nhau, tên kia đau đớn rút tay về, Nguyên Bảo chốp thời cơ tặng thêm một đấm gia cố thêm chân khí vào ngức của tên kia, hắn ta đau đớn, khó thở, ôm ngực mà gục xuống ngất, Nguyên Bảo nhìn thế thì ánh mắt lóe lên vui mừng, cái miệng không nhìn được cười vui sướиɠ, lúc này thì Lê Bảo nói.
- lục xoát người hắn cướp đồ.
Lúc này thì mặt Nguyên Bảo dừng cười rồi, làm theo Lê Hỏa, lục ra được 5 viên nguyên thạch, vừa nãy Lê Hỏa cũng lục từ tên kia ra được 5 viên nguyên thạch, toàn là đệ tử mới có làm gì đâu, Lê Hỏa đi lại chỗ của Nguyển Bảo.
- đại ca, đồ này.
Hắn đưa cả năm viên nguyên thạch cho Lê Hỏa.
- chỗ đó của ngươi, ta có rồi, cái kiếm này cho ngươi.
Lê Hỏa ném thanh kiếm lấy được từ chỗ của hai thằng ngu trong rừng thép cho Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo bắt lấy, cất 5 viên nguyên thạch vào người, rút thử thanh kiếm ra xem thì bật thốt lên.
- pháp khí hai phù văn, đai ca kiếm được ở đâu vậy, đệ nghe nói loại này cũng phải mất 15 viên nguyên thạch mới mua được.
- cướp.
Lê Hỏa lạnh nhạt trả lời.
- đi thôi.
Lê Hỏa quay lưng bước đi, Nguyên Bảo vội lấy hết đồ đi theo Lê Hỏa.
- đại ca đi đâu.
- đi hái quả và ngươi phải giúp ta.
_________
Đến chiều tối thì Lê Hỏa làm xong nhiệm vụ và về đến nhà, may mà có thàng Bảo giúp nếu không biết bao giờ mới xong, đúng là người trong ngành có khác, hắn ta tìm vài lần là thấy quả chín chứ không như Lê Hỏa căng mắt ếch ra mà không thấy, vậy là giờ Lê Hỏa đã có 20 điểm cống hiến rồi, ít nhưng là vẫn có, trên đường Lê Hỏa cũng đã truyền cho hắn cả ba võ học trong người chư để nó chỉ có vài cái công phu mèo cao thì không ổn.
Lê Hỏa về lại phòng mình tắm rửa sạch sẽ, lên giường luyện Âm Hỏa Chân Khí quyết đến tôi muộn.
Những ngày kế tiếp Lê Hỏa vẫn luyện tập như bình thường trừ việc Lê Hỏa bỏ ra 2 ngày trong tuần để đi làm nhiệm vụ tông môn, những ngày đi làm nhiệm vụ đều không có người đến hiến đồ cho cậu, làm Lê Hỏa buồn phiền không thôi.
Đã hai tuần đi qua từ ngay đầu tiên đi làm nhiện vụ, với sự trợ giúp từ 2 viên thần lực đan, và mỗi ngày sử dụng một viên cương nhục đan trong lúc luyện thể thì thời gian lên luyện cốt được rút ngắn khá nhiều, trong vòng 5 ngày nữa Lê Hỏa hoàn toàn có thể lên được luyện cốt cảnh, còn chuyện ngưng kết viên cầu chân khí thì có vẻ như Lê Hỏa tính nhầm, đện tận ngày hôm nay, khi đang luyện tập thì cảm thấy đan điền của mình đã đầy, hết chỗ chưa, đây là dấu hiệu của việc đến lúc ngưng kết cầu chân khí, so với ngày mà Lê Hỏa tính muộn hơn một tuần.
Lê Hỏa bình tĩnh, điều khiển một sợi tơ chân khí từ từ, kết hợp vào một sợi tơ khác, cậu không chế từ từ không vội vàng, mất kiên nhân, từ từ cho hai sợi tơ dung nhập vào nhau, khi hai sợi tơ đã hoàn toàn kết hợp thành một sợi tơ to hơn thì Lê Hỏa lại điều khiển hai sợ tơ khác dung hợp với nhau, cậu vẫn làm từ từ, theo như lời của vị Sói sư thúc thì Lê Hỏa không nên vội vàng sáo động mà phải bình tĩnh kiểm xoát các sợi tơ chân khí chặt chẽ, việc này sẽ lâu đây.