Chương 8: Lật Mặt

Linh lực kia càng ngày càng mạnh, gần như đến mức mất khống chế, trong không khí tràn đầy linh lực cường đại không rõ nguồn gốc điên cuồng tán loạn. Trên bầu trời, mây mù quay cuồng, biển hoa xung quanh trong nháy mắt nở rộ rồi lại nháy mắt điêu tàn……

Quý Thẩm bị linh lực kia va vào thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng vận công ngăn cản. Linh lực điên cuồng hệt như trong căn phòng băng ngày đó, quả giống những gì hắn dự liệu, người nọ lại tẩu hỏa nhập ma lần nữa rồi!

Nhưng vào lúc này, luồng linh lực hỗn loạn bỗng nhiên biến mất không thấy đâu, dường như đã bị khống chế.

Quý Thẩm thấy linh lực suy giảm, liền bay về hướng phát ra luồng linh lực đó.

Sau khi bay qua biển hoa bao la, thứ hiện ra trước mắt hắn chính là một hồ nước trong vắt lấp lánh. Trên mặt hồ, mây trôi bồng bềnh, mà bắt mắt nhất chính là một đài sen to lớn xuất hiện ở giữa trung tâm.

Trên đài sen có một vị bạch y nhân đang ngồi, y mặc một bộ quần áo tuyết trắng nhẹ nhàng bay bay theo gió. Mái tóc đen dài phía sau giống như rong biển, trên mặt vẫn phủ một tầng mây mù, hàng mi dài hơi khép lại, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó không nhìn ra là vui hay buồn, phảng phất như một bức tượng bằng băng vừa hoàn mỹ vừa tinh xảo.

Quả nhiên là y!

Quý Thẩm hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Còn có điều gì có thể khiến người ta hưng phấn hơn việc gặp kẻ thù của mình ngay lúc y gặp nạn?!

Lúc này đây hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y!

Bàn tay của hắn vốn trống không bỗng nhiên từ trong không khí biến ra một thanh trường kiếm đỏ rực. Thanh trường kiếm làm như cảm nhận được chủ nhân đang hưng phấn, chuôi trường kiếm cũng hừng hực rực lửa, giống như một mảnh hoàng hôn đẫm máu. Quý Thẩm bay lên, hung dữ đâm về phía người nọ!

“Keng!” Quý Thẩm đột nhiên thất thủ, thanh kiếm đâm phải kết giới hộ thân của người nọ, phát ra ánh sáng đỏ chói mắt! Linh lực mạnh mẽ và dũng mãnh trên kết giới bảo vệ người nọ đột nhiên phát ra giống như một con sóng thủy triều, mang theo một trận sấm sét cực kỳ thịnh nộ đánh tới.

Lục phủ ngũ tạng của Quý Thẩm đều bị bỏng, nhưng vẫn nhất quyết cắn răng chịu đựng.

Liên Hoa Tiên Tôn đột nhiên phun ra một búng máu! Máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo ngoài màu tuyết trắng, giống như đóa hồng mai quyến rũ nở rộ ở trên mặt tuyết. Kết giới hộ thân xuất hiện vết rạn. Vết rạn kia càng lúc càng lớn……

Quý Thẩm nhếch mép nở một nụ cười lạnh băng, trong tay tràn ngập ánh sáng màu đỏ, đánh ra một chưởng!

Một chưởng này khó khăn lắm mới đánh gần tới nơi, Liên Hoa Tiên Tôn bỗng nhiên mở hai mắt phượng. Quý Thẩm tất nhiên không kịp phòng bị, đôi lạnh băng cực hạn, phảng phất như tảng băng vạn năm không tan chảy, nhìn một cái đã khiến cho người khác lạnh đến tận xương tủy: “Làm càn!”

Một vòng sáng chói mắt bộc phát, Quý Thẩm chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đập lên mình, đánh bay cả người hắn ra ngoài!

Một lúc lâu sau, toàn bộ đầu óc vẫn cảm thấy choáng váng, hắn không thể nghe thấy được bất cứ một âm thanh nào. Cổ họng chợt tanh nồng, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi. Thân thể cũng giống như bị voi dẫm qua, đến độ thở thôi cũng thấy đau.

Tầm mắt trở nên mờ ảo, hắn gần như thấy được hoa sen thượng người nọ rốt cuộc chống đỡ không được, mềm mại mà ngã xuống, rơi vào hồ nước trung.

Hắn chịu đựng đau đớn đi qua, liền nhìn đến người nọ lẳng lặng mà nằm ở trên mặt nước, hàng mi dài hơi hợp, giấu đi một thân sắc bén lạnh băng, phảng phất ngủ rồi giống nhau.

Quý Thẩm trên cao nhìn xuống mà nhìn xuống hắn, lạnh lùng mà cười một tiếng, rút kiếm đang muốn lại chém xuống một nhát, bỗng nhiên bị người nọ tóm chặt lấy cánh tay. Một luồng hơi thở lạnh băng theo cánh tay xâm nhập huyết mạch. Hắn kêu lên một tiếng, kiếm lập tức rời tay, cả người cũng mất khống chế ngã vào ngực người nọ.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, nháy mắt mất đi ý thức.

……

Thời điểm Quý Thẩm tỉnh lại, cảm giác bản thân mình sắp bị lạnh chết.

Huyết mạch gần như bị đóng băng, trên lông mi đã kết một tầng băng. Hắn vận công để ma lực luân chuyển trong cơ thể hai vòng mới miễn cưỡng hồi phục. Mở to mắt, hắn phát hiện mình đang ở trong một gian mật thất bằng băng đóng kín, trong này tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh mờ ảo.

Đây là nơi nào? Chẳng lẽ là thiên lao của Liên Hoa Môn? Cửa vào đâu?

Tuy nhiên hắn đã tìm kiếm một vòng nhưng cũng chưa tìm được cửa ở chỗ nào, toàn bộ băng thất phảng phất như một khối băng lớn hoàn chỉnh, không tìm thấy một khe hở.

Hừ, không có cửa? Vậy thì tự hắn sẽ mở ra một cánh cửa!

Hắn giơ tay lên, một luồng sáng đỏ thẫm liền đánh tới, nhưng chỉ lưu lại ở trên vách tường một dấu vết màu trắng mờ nhạt. Mà lúc này, trong mật thất càng thêm rét lạnh. Cái lạnh này bất chấp kết giới, xuyên thẳng vào trong thân thể hắn.

Còn như vậy nữa, hắn sẽ bị chết cóng ở trong này. Quý Thẩm định bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát tường băng, thỉnh thoảng gõ hai cái. Cuối cùng, hắn cũng tìm được điểm yếu của chỗ này, tự lấy máu trong người mình nhỏ xuống để tế, một kiếm chém tới!

Tường băng theo đó mà sụp xuống, việc vừa mới xong hắn nhìn lại thiếu chút nữa muốn mắng mẹ nó.

Bên kia bức tường băng, là một gian mật thất bằng băng khác.

Trong gian băng thất bênh cạnh có một ít cục đá lớn. Những cục đá đó có hình dạng khác nhau, để một cách lộn xộn. Ở giữa trung tâm của vòng tròn đá còn để một quả cầu tuyết lớn cao tới hơn nửa người.

Quý Thẩm ở bên trong dạo qua một vòng cũng không có thu hoạch gì, đây chỉ là những cục đá bình thường, sắp xếp lung tung chẳng có quy luật nào. Ánh mắt hắn một lần nữa lại dịch chuyển đến quả cầu bằng tuyết kia

Hắn gõ gõ xuống vết nứt trên quả cầu tuyết kia, vẫn rất rắn chắc.

Cả một gian phòng chỉ để chứa quả cầu tuyết là có ý nghĩa gì? Liên Hoa Môn thật sự bị bệnh nặng mất rồi!

Quý Thẩm quẹo trái quẹo phải đều tìm không thấy đường ra, càng nhìn quả cầu tuyết kia càng thấy tức, giơ tay bổ xuống.

“Răng rắc “Trên quả cầu tuyết xuất hiện bốn năm vết nứt, mà Quý Thẩm nhạy bén cảm nhận thấy nhiệt độ không khí dường đã tăng trở lại. Lập tức không còn do dự, lại một kiếm bổ xuống. Lần này là dùng mười phần lực đạo, không hề có chút ẩm ướt, quả cầu tuyết hơi lắc lư, tỏa ra một thứ ánh sáng trắng nhẹ nhàng, rồi giống như một đóa hoa sen chậm rãi nở ra……

Phía trên trên tuyết liên, có một tiểu đồng tử đang nằm lặng lẽ.

Mà khuôn mặt đồng tử kia đẹp như tranh vẽ, cực kỳ tinh xảo, mặc trên mình một thân áo choàng nhỏ màu tuyết trắng. Giờ phút này, hai nhắm mắt nghiền, cái miệng nhỏ hơi mím, lông mày màu nhạt nhăn lại, thoạt nhìn có vẻ không được thoải mái.

Gấu nhỏ nhà ai đây?

Hắn cầm vỏ kiếm nhẹ nhàng đẩy đồng tử kia một chút, không có bất cứ một phản ứng nào.

Chẹp, ngủ mà như ngất, chả khác gì heo con.

Quý Thẩm tùy tiện xoa nắn xương cốt.

Tuy rằng đứa nhỏ này căn cốt tốt đến mức nghịch thiên, nhưng linh lực còn thấp, huyết mạch còn non nớt, nhưng thật ra nó chỉ là hài tử. Cũng có lý.

Đang lúc Quý Thẩm suy tư, thời điểm này nên xử lý như thế nào, lại nhìn thấy trên người đồng tử kia đang dần kết băng mà tốc độ thì dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Hiện tại, hắn cũng cảm giác càng ngày càng lạnh, quanh người tựa hồ lại kết thêm một tầng băng mỏng……

Một suy nghĩ bỗng nhiên nảy lên trong đầu hắn.

Tay Quý Thẩm dán ở trên người thân mình nhỏ bé lạnh băng của đồng tử kia, đem ma lực chuyển hóa thành linh lực truyền vào trong cơ thể y, không ngừng vận công chuyển qua, dần dần khai thông huyết mạch lạnh băng của y…… Cho tới tận khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đồng tử kia trở về độ ấm bình thường độ ấm, hắn mới dừng tay.

Kèm rheo băng trên người đồng tử tan ra, nhiệt độ không khí trong phòng tựa hồ cũng dần ấm lại.

Nhưng sắc mặt Quý Thẩm càng thêm nghiêm trọng, đưa tay vuốt ve cánh tay nhỏ nhắn mềm mại như hoa sen của đồng tử, máu tươi đỏ thẫm chảy ra. Qua không bao lâu, cánh tay hắn cũng xuất hiện một miệng vết thương không sâu lắm ở cùng vị trí.

Mặt Quý Thẩm nháy mắt tối sầm lại. Đây là liên kết sinh tử. Lấy máu làm vật trung gian ký kết khế ước, hai người có kế ước liên kết thì ngũ quan tương thông, thương tổn cùng gánh, sống chết có nhau.

Cho dù có bổ đầu ra thì hắn cũng nhớ được thời điểm nào mình cùng tên oắt con này ký kết loại khế ước này. Đã thế lại cố tình rơi đúng vào loại thuật pháp hắn không tinh thông, vì vậy hắn càng không biết làm cách nào để phá giải. Quý Thẩm nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của đồng tử đang nằm trong quả cầu tuyết. Ánh mắt trở nên tồi tệ.

Hử? Đỏ bừng?

Quý Thẩm đưa tay thử sờ trán y, rất nóng. Y phát sốt rồi, đã thế càng ngày càng trở nên nóng hơn. Nếu mà hắn mặc kệ nói không chừng nửa canh giờ đứa nhỏ này có thể bị nóng tới chết…… Đồng nghĩa là bản thân hắn sau một canh giờ nữa cũng sẽ bị nóng tới chết.

Quý Thẩm thở dài một hơi, rồi lại thở dài một hơi. Chuyện này thật xúi quẩy, không chỉ có không thể báo thù rửa hận, lại rước họa vào thân.

Hài tử kia sốt càng ngày càng lợi hại. Thân mình nhỏ bé bị nóng đến độ chuyển sang màu hồng nhạt. Lông mày nhíu càng ngày càng chặt, thân mình thậm chí còn run nhè nhẹ. Sau khi ngủ quan tương thông, Quý Thẩm chỉ cảm thấy từng đợt hoa đầu chóng mặt, tức ngực khó thở, mỗi bước chân đều mềm nhũn.

Đây là tiểu tổ tông của mình rồi.

Cắn răng nâng tiểu tổ tông của mình lên, hắn tự tăng nhiệt độ cơ thể để giữ ấm cho y, đồng thời một tay đặt ở sau lưng, không ngừng truyền linh lực vào người y.

Chẹp, tiểu tử này, không biết có bao nhiêu mỹ nhân muốn được nằm trong vòng tay của bổn tọa, nhưng lại bị tên nhóc con như ngươi nhanh chân đến trước.

Ước chừng qua một canh giờ, nhiệt độ cơ thể của bạch y đồng tử mới hạ xuống.

Lại qua một canh giờ, hàng lông mi dài của y khẽ run rẩy, dần mở mắt, khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì thân thể trở nên cứng đờ: “Ngươi……”

Âm thanh khàn khàn, phảng phất như bị lửa thiêu đốt.

Quý Thẩm luôn chú ý nhất cử nhất động của y mọi thời khắc, nên rốt cuộc tới khi y tỉnh lại hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Phí thật nhiều công sức như vậy cuối cùng cũng cứu tinh con heo con này.

Sau khi nở một nụ cười đắc ý, Quý Thẩm từ từ nói: “Tỉnh chưa? Tự giới thiệu một chút, ta là cha ngươi.”

Bạch y đồng tử: “……”

Trong mắt y xoẹt qua một tia sát khí, đột nhiên đánh ra một chưởng.

Quý Thẩm căn bản không để ý đến một chưởng mềm như bông này, nắm lấy bàn tay nhỏ của y, lười biếng nói: “Đừng nghịch nữa, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Có biết chữ không? Không biết chữ cũng không sao, vi phụ tài cao bát đẩu* dạy ngươi vẫn còn dư dả…… Trông ngươi một thân trắng trẻo, đã thế thì gọi ngươi là Quý Tiểu Bạch, thấy như thế nào hả? Lưu loát dễ đọc lại vừa giản dị vừa tao nhã……”

*Tài cao bát đẩu (điển tích): Ý chỉ tài hoa hơn người, học thức uyên bác.

Tư thế hứng thú bừng bừng giống như thực sự chuẩn bị nuôi dạy hài tử.

Bạch Y Đồng Tử dùng sức nhắm mắt lại.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của y, Quý Thẩm trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, ngũ quan tương thông nên hắn đã khiến y chuyển từ ác khí sang buồn bực. Hắn cười tủm tỉm chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của đồng tử

Bạch y đồng tử ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác rét run.

Quý Thẩm vội sửng sốt, cái thần thái này sao hắn lại cảm giác quen mắt đến thế?

Thần sắc trên mặt hắn bất biến, vẫn là bộ dạng từ phụ yêu con: “Không thích à? Không sao hết. Vi phụ rất thoải mái, nếu ngươi không thích thì đổi cái khác, tên là Quý Tuyết Cầu có được hay không? Trắng trẻo mập mạp nghe rất vui tai……”

Bạch y đồng tử vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn, phủi phủi áo choàng của mình, như là muốn phủi sạch hơi thở của hắn. Khuôn mặt lạnh băng: “Lại gọi bậy, ta liền gϊếŧ ngươi.” Giọng nói so với lúc trước mới mở miệng trong trẻo hơn rất nhiều.

Quý Thẩm phụt một tiếng bật cười, mắt đào hoa hơi cong: “Người không lớn, nhưng thật ra chí khí của ngươi lại không nhỏ. Tu vi trên người ngươi qua thấp, gϊếŧ một con thỏ còn phải lao lực. Chẳng lẽ ngươi tính toán dùng ánh mắt trừng chết bổn tọa hay sao?”

Trong mắt bạch y đồng tử hiện lên vẻ tức giận, xoay người đưa lưng về phía hắn không thèm nói chuyện nữa.

“Bổn tọa là lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật chui ra từ một quả trứng ướp lạnh, ngươi là giống loài gì vậy? Phương thức thoát xác này quả thật là vừa mới mẻ vừa thoát tục.” Quý Thẩm thong thả ung dung đi tới trước mặt y

Bạch y đồng tử: “……”

Người này làm sao lại lắm mồm như vậy chứ!

“Sao vậy? Sao không nói lời nào? Không phải vừa mới nãy còn muốn mưu sát thân phụ sao?” Miệng Quý Thẩm không nhàn rỗi nổi một khắc, trong lòng lại âm thầm suy ngẫm. Càng nghĩ đến thân phận đứa nhỏ này càng cảm thấy nó khả nghi hơn. Thời điểm lúc nãy khi y vẫn còn hôn mê thì chưa cảm thấy gì, tựa hồ chỉ là một tên nhóc miệng còn hơi sữa, nhưng khi vừa mới tỉnh lại khí chất liền lập tức liền thay đổi.

Khí chất này, thần thái này, còn có cả thân bạch y này…… Dường như chính là phiên bản thu nhỏ của vị Tiên Tôn nào đó.

Bạch y đồng tử quyết tâm không để ý đến hắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ngồi tĩnh tọa như chẳng có ai bên cạnh, quanh mình tỏa ra ánh sáng trắng mờ nhạt.

Trong mắt Quý Thẩm lóe lên một tia sáng mờ ảo, hơi ngồi xổm xuống, cười như không cười, nói: “Lại ở trước mặt ta tĩnh tọa, không sợ ta phế ngươi sao…… Liên Hoa Tiên Tôn?.”

Nói xong bốn chữ cuối cùng, giọng nói hắn nhẹ nhàng như một lời thì thầm, nhưng lại ẩm chứa sát ý không chút nào che giấu.