Chương 8: CHÚNG TA BỊ PHÁT HIỆN RỒI

Gió đêm thổi bay mây nhẹ, ánh trăng càng thêm quỷ dị, chim sơn ca hót vang, ma thú gầm thét, khiến người ta càng thêm kinh hãi!

Lâm Tử Dập liếc mắt nhìn con ma thú nhỏ màu đen dưới gốc cây lớn cách đó không xa, nó có đôi tai rất to, có vẻ là nó đang ra ngoài tìm thức ăn.

“Mẫu thân, là ma thú Huyền Nguyệt Lam Trư con, hỏng rồi, mẹ của nó nhất định đang ở gần đây.”

Chân Lâm Tử Dập lúc này đang run lên, bé ghét nhất là chiến đấu với ma thú.

Đôi mắt đẹp dưới chiếc mặt nạ của Lâm Vân Tịch rũ xuống, trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị.

“Giao cho các con phụ trách đó, lão nương sẽ không giải quyết phiền toái mà hai đứa mang về đâu.”

Nếu Dập Nhi có thể thông minh hơn một chút, nguy cơ này cũng không phải không thể vượt qua.

Lâm Tử Dập nghe thấy vậy, đang muốn lý luận với Lâm Vân Tịch.

“Ầm…” âm thanh chói tai làm người ta sợ tới mất hồn mất vía!

Mỗi lần tiếng bước chân của ma thú truyền đến, Lâm Tử Dập đều cảm thấy chúng như đang đạp mạnh vào tim mình.

Ánh mắt bình tĩnh của Lâm Tử Thần dần dần trở nên nghiêm túc.

Lâm Tử Dập đứng dậy, nhìn nhìn con non của ma thú Huyền Nguyệt Lam Trư đang tìm kiếm thức ăn cách đó không xa.

Bé lặng lẽ lùi về bên cạnh Lâm Tử Thần, quay đầu lại nhìn ca ca mình.

Huynh đệ hai người ngầm hiểu ý gật gật đầu.

Lâm Vân Tịch thấy vậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đẹp.

Nàng kéo cơ thể nam nhân trốn sau một cái cây lớn.

Lâm Tử Dập hạ quyết tâm, nhẹ nhàng vung cái tay nhỏ lên, lấy ra một con gà từ trong không gian tinh thần của mình, bẻ làm đôi.

Bé đau lòng nhìn bữa ăn khuya của mình trong nháy mắt chỉ còn một nửa.

Sau đó, một luồng ánh sáng màu bạc lóe lên từ đầu ngón tay út của bé.

Đột nhiên, một con Băng Hồn Xích Nhãn Linh Hồ xuất hiện.

Đây là con yêu thú Băng Hồn Xích Nhãn Linh Hồ mà Lâm Tử Dập đã lập khế ước.

Toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt màu đỏ, hai cánh là màu xanh băng, xinh đẹp lại đáng yêu.

“Lam Lam, đi, ngươi đi dụ con Huyền Nguyệt Lam Trư con kia đến chỗ hai người kia, nửa con gà này sẽ là của ngươi.”

Lam Lam là tên của Băng Hồn Xích Nhãn Linh Hồ, Lâm Tử Dập rất thích đôi cánh màu xanh băng của nó nên đã đặt cái tên này.

Lam Lam vừa nghe nói có thể ăn thịt gà, liền sải rộng bốn chân ngắn ngủn, vui vẻ chạy về phía ma thú Huyền Nguyệt Lam Trư con.

Khi con non Huyền Nguyệt Lam Trư nhìn thấy Băng Hồn Xích Nhãn Linh Hồ, đôi mắt đen của nó đột nhiên sáng lên..

Ăn linh thú con non có thể giúp nó nhanh chóng tăng cấp bậc.

Nào biết Băng Hồn Xích Nhãn Linh Hồ lại xoay người chạy mất.

Ma thú Huyền Nguyệt Lam Trư con làm sao có thể bỏ qua món ngon sắp đưa tới miệng được.

Nó đột nhiên ngẩng đầu hú lên vài tiếng.

Đó là tiếng kêu cầu cứu, Lâm Tử Dập và Lâm Tử Thần nhanh chóng nhìn nhau, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.

Mà ma thú Huyền Nguyệt Lam Trư nghe được tiếng kêu của con mình, một âm thanh chói tai, đất rung núi chuyển nhanh chóng truyền đến từ xa rồi dần tiến lại gần.

Lâm Tử Dập cùng Lâm Tử Thần nhìn thấy thân hình thô ráp và đáng sợ trong đêm tối, huynh đệ hai người lập tức nhảy lên ngọn cây lớn.

Nhanh chóng nín thở.

Lâm Vân Tịch cũng nhanh chóng thiết lập kết giới ở chung quanh mình và nam nhân, để ma thú Huyền Nguyệt Lam Trư không thể ngửi thấy hơi thở của bọn họ.

“Ầm ầm!” Khi bóng dáng to lớn chạy tới.

Thiếu chút nữa Lâm Tử Dập và Lâm Tử Thần bị hất văng khỏi cây lớn.

Cũng xem như hữu kinh vô hiểm*!

*有惊无险 Có một thành ngữ Trung Quốc với bính âm yǒu jīng wú xiǎn, có nghĩa là nó có vẻ ly kỳ nhưng không có nguy hiểm. Điều đó có nghĩa là dù mọi việc có lúc khó khăn, khúc mắc nhưng chúng vẫn diễn ra suôn sẻ. Quá trình được mô tả diễn ra trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhưng cuối cùng đã đạt được kết quả như mong đợi.

Cách đó không xa, Nam Cung Vân Duệ và Long Diệp Thiên cũng nghe tiếng gầm của ma thú.

Sắc mặt của hai người ngay lập tức thay đổi!

Nhìn linh thú con phát ra ánh sáng xanh trong đêm.

Hai người mơ hồ hiểu được chuyện đang xảy ra!

“Diệp thiên, chúng ta bị phát hiện rồi.” Nam Cung Vân Duệ cảm thấy không thể tin nổi, tu vi của hai người đều cao hơn mẫu tử bọn họ.

“Đầu tiên phải giải quyết phiền toái trước mặt đã.” Đôi mắt của Long Diệp Thiên dưới lớp mặt nạ khát máu lạnh lùng, ánh mắt lướt qua hướng cách đó không xa, mơ hồ tản ra lửa giận.

Băng Hồn Xích Nhãn Linh Hồ rất thông minh, sau khi dẫn ma thú tới chỗ Long Diệp Thiên và Nam Cung Vân Duệ, nó liền biến mất ngay lập tức.