Chương 35: MUỘI ĐÓ NHA! NGHỊCH NGỢM.

“Nếu không đành lòng gϊếŧ chết con kiến, nàng ta quả thực là đủ lương thiện. Chỉ có nữ nhân có tấm lòng nhân hậu như vậy mới xứng đáng ngồi lên vị trí Thái tử phi.”

Lâm Vân Tịch kéo dài giọng, giọng nói tràn đầy châm chọc.

Lương thiện?

Có lẽ Hiên Viên Dục không biết ý nghĩa của hai chữ này đi!

Người như Lâm Tử Huyên mà cũng gọi là lương thiện, thì trên thế giới này không có ai là lương thiện hết.

Ai nha!

Xem ra nếu muốn biết đáp án, nàng chỉ có thể tự mình đi Đông Cung một chuyến.

Chuyện này, vốn dĩ là bản thân nàng muốn đi Đông Cung.

Chẳng qua…

Lâm Vân Tịch liếc mắt nhìn Hiên Viên Dục, khi nào đi thì còn phải xem tâm trạng của nàng.

"Điện hạ, ngày mai lại tới đi. Bản thần y còn có người bệnh cần chăm sóc, tối nay không thể rời khỏi đây."

Ngữ khí cự tuyệt rõ ràng khiến người khác không thể tiếp tục nói.

Lâm Vân Tịch quay người rời đi, không thèm quan tâm chút nào đến thân phận của đối phương.

Hôm nay cho dù người tới là Quân thượng của đại lục Mộng Trạch, nàng cũng sẽ không nể mặt.

Những gì Hiên Viên gia bọn họ nợ nàng, ngày sau nàng nhất định sẽ đòi lại từng cái một.

Diệp Tấn Hoàn nhún nhún vai, hắn đuổi được Vũ Văn Kình Vũ đi nhưng lại không đuổi được Hiên Viên Dục đi, khiến Nguyệt Nhi phải ra mặt giải cứu hắn!

"Diệp y sư, Nguyệt thần y là đồng ý rồi sao?"

Hiên Viên Dục lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Lâm Vân Tịch rời đi.

Tấm lưng đó cao ngạo, cô lãnh, còn có dáng người tuyệt hảo!

Câu “ngày mai lại tới” mơ hồ khiến hắn ta như lọt vào sương mù, làm hắn có chút ngốc.

Diệp Tấn Hoàn lắc đầu, lông mày tuấn mỹ khẽ nhướng lên, ngây thơ nói: "Thái tử điện hạ, chuyện này Tấn Hoàn không biết, nàng vẫn luôn kỳ quái như vậy, đồng ý nhưng không nhất định sẽ đi, đi cũng không nhất định sẽ chữa, chữa cũng không nhất định sẽ tốt, nói không nhất định không chữa mới là tốt."

Nói xong, Diệp Tấn Hoàn xoay người rời đi.

Vừa quay người lại, khóe môi hắn liền cong lên, nở một nụ cười đắc ý.

Khí chất kinh người vừa rồi của Nguyệt Nhi quả thực rất tuyệt vời.

Ngay cả Hiên Viên Dục cũng bị nàng làm cho kinh sợ.

Hiên Viên Dục âm trầm nhìn bóng dáng nàng rời đi.

Khuôn mặt vốn đã u ám của hắn ta nay lại càng trở nên âm trầm, hung ác.

Ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người.

Không khí xung quanh Hiên Viên Dục đột nhiên giảm mạnh, khiến người xung quanh cũng không dám thở mạnh.

Sợ tiếp theo vận đen sẽ rơi xuống người bọn họ.

Hai người này quả thật là làm càn, ngay cả Thái tử điện hạ, bọn họ cũng không để vào mắt.

Từ nhỏ tới lớn Hiên Viên Dục chưa bao giờ bị đối xử như vậy.

Người của đại lục Mộng Trạch đối với hắn ta có ai là không dám không cung kính chứ.

Hiên Viên Dục đứng thêm một lúc rồi mới không cam lòng phất tay áo rời đi.

Diệp Tấn Hoàn theo Lâm Vân Tịch trở lại hậu viện.

Lâm Vân Tịch lười biếng dựa vào ghế bập bênh, nhìn thấy Diệp Tấn Hoàn đi vào, thần sắc hơi động.

"Nguyệt Nhi, muội thật sự muốn đi chữa bệnh cho vị Thái tử phi kia sao?"

Diệp Tấn Hoàn hỏi, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn nàng, nàng không phải là người sợ quyền thế.

Hắn không muốn đi, Hiên Viên Dục cũng không thể uy hϊếp được nàng.

Lâm Vân Tịch ngước mắt lên nhìn hắn, đường nét trên khuôn mặt hắn kiên nghị và cương ngạnh, ở góc nhìn của nàng, dung nhan hắn vẫn khuynh thành như thế, gương mặt này của hắn khiến nữ nhân không tự giác được mà trầm mê, khó có thể tự kiềm chế.

Nàng thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Đi xem thử xem, chữa không được cũng không sao. Nếu chữa khỏi chẳng phải là có thể nhận được một trăm vạn đồng vàng sao?"

Ai mà không thích có nhiều tiền chứ?

Nàng, Lâm Vân Tịch, cũng là một tài nô*.

p/s: Tài nô: Nô ɭệ của đồng tiền

Nhưng ngày mai có đi hay không là do nàng quyết định.

"Nguyệt Nhi, tùy ý muội, muội vui vẻ là được. Đi thôi! Chúng ta đón Dập Nhi và Thần Nhi cùng đi ăn tối đi."

Nàng bận cả một ngày, cả ngày vẫn chưa kịp ăn gì nữa?

Nàng còn sợ bản thân đói đến khó chịu.

Lâm Vân Tịch chậm rãi đứng lên, có chút âm dương quái khí nói: "Sư huynh, hóa ra huynh vẫn còn nhớ đi ăn cơm sao? Trời tối đen cả rồi, ta đã đói đến mức ngực dán vào lưng luôn rồi."

Diệp Tấn Hoàn hơi mỉm cười, nụ cười phong hoa tuyệt đại không gì sánh bằng.

"Nguyệt Nhi ngốc, cho dù ta quên hết tất cả mọi người trong thiên hạ, cũng sẽ không quên muội. Ta đã sớm dặn dò phòng bếp rồi, nhưng đột nhiên lại bị Thái tử điện hạ tới làm trì hoãn."

Diệp Tấn Hoàn không ngừng huyên thuyên suốt dọc đường, gọi Dập Nhi và Thần Nhi tới, dẫn họ đến phòng ăn.

Ăn tối xong, Lâm Vân Tịch ra hậu viện gặp Mạnh phu nhân, nàng đã tỉnh lại.

Chỉ là sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt thanh tú khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Hai nha hoàn đang bận rộn trước sau chăm sóc cho nàng (Mạnh phu nhân).

Nhìn thấy Lâm Vân Tịch đi vào, Mạnh phu nhân giãy giụa muốn đứng dậy.

"Mạnh phu nhân không cần ép bản thân mình ngồi dậy, nếu không sẽ làm rách vết thương ở bụng."

Lâm Vân Tịch vội vàng đi qua đỡ nàng ấy nằm xuống lại.

Nàng không muốn bản thân có thêm phiền phức, chỉ mong miệng vết thương không bị nhiễm trùng.

"Cảm ơn Nguyệt thần y."

Mạnh phu nhân suy yếu nói, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp dị thường sáng ngời, cảm kích nhìn Lâm Vân Tịch.

Lâm Vân Tịch cũng đang đánh giá nàng, Mạnh phu nhân cũng là một mỹ nhân, khóe miệng nàng (Mạnh phu nhân) cong cong, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười lay động lòng người, đôi mắt cong thành hình trăng non, đáy mắt chớp động ánh sáng tuyệt mỹ, trong trẻo và quyến rũ.

Nàng là một nữ nhân tốt.

Từ cảm nhận đầu tiên Lâm Vân Tịch liền biết.

Nữ nhân như vậy cũng sẽ là một người mẹ tốt.

Sau khi ngủ hai canh giờ, nhìn tinh thần nàng (Mạnh phu nhân) có vẻ tốt lên rất nhiều.

"Ngươi còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chờ ngươi khỏe lại rồi nói cám ơn cũng không muộn."

Lâm Vân Tịch ngồi vào chiếc ghế ở gần đó và ôn hòa nhìn nàng (Mạnh phu nhân).

"Ta vừa đi xem bảo bảo, nó ngủ rất ngon, ngươi không cần lo lắng."

"Đa tạ Nguyệt thần y. Nguyệt thần y đã cứu mạng của mẫu tử chúng ta. Phần đại ân đại đức này, cả đời ta sẽ không quên."

Trong mắt Mạnh phu nhân lóe lên một tia từ ái, lúc này không gì khiến nàng vui hơn việc con mình vẫn ổn.

"Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

"Còn tốt, nhưng miệng vết thương vẫn còn hơi đau một chút."

Lâm Vân Tịch đi qua, tay chạm lên trán của nàng (Mạnh phu nhân).

Nhiệt độ cơ thể bình thường!

Sau đó, Lâm Vân Tịch lại hỏi rất nhiều tình huống, kiểm tra tình hình sau sinh, tất cả đều bình thường, lông mày nhíu chặt của Lâm Vân Tịch cuối cùng cũng thả lỏng, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Lâm Vân Tịch nghiêm túc dạy nha hoàn một ít những việc cần chú ý rồi mới rời khỏi.

Vừa tới giờ Tý, Lâm Vân Tịch liền đi tìm Diệp Tân Hoàn.

Diệp Tấn Hoàn đang ngủ gật trên ghế mềm, Tế Thế Đường có rất nhiều người bệnh, hắn cũng không thể ngủ yên được.

Nàng bước tới gần hắn, từ trên cao nhìn xuống.

Nàng nghịch ngợm cười, ghé vào tai Diệp Tấn Hoàn hét lớn: “Sư huynh, có trộm.”

"A, trộm, ở đâu?" Diệp Tấn Hoàn nhanh chóng từ trên ghế mềm nhảy dựng lên.

Đột nhiên hắn nhìn thấy Lâm Vân Tịch với nụ cười xấu xa ở trên mặt.

Lúc này hắn mới nhận ra là tiểu nha đầu này đang dọa hắn.

Hắn thực sự đã quá dung túng cho tiểu nha đầu này rồi.

"Nguyệt Nhi, muội đó nha! Nghịch ngợm."

Lâm Vân Tịch không để bụng nói: "Sư huynh, muội ra ngoài nửa canh giờ, huynh chú ý tình huống bên Mạnh phu nhân một chút."

Diệp Tân Hoàn vừa nghe, cơn buồn ngủ cũng tỉnh phân nửa.

Hắn nhíu mày hỏi: "Nguyệt Nhi, nửa đêm rồi muội còn muốn đi đâu?"

Nói xong!

Diệp Tấn Hoàn nghi hoặc nhìn nàng.

Lâm Vân Tịch nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Không có việc gì, chỉ là ra ngoài một chút thôi."