Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mã QR Năng Lượng Cao

Quyển 3 - Chương 71: Kỹ xảo biểu diễn của dân cờ bạc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vẫn là hai con rối kiểu mới, có điều thoạt nhìn không được cao cấp như Quan Lĩnh. Dù sao lão Nick cũng là kỹ sư hạng nhất của cả thành, những linh kiện lão chuẩn bị cho tiểu Nick đều là tiên tiến nhất, ngay cả chủ thành cũng không được dùng những linh kiện tốt như Quan Lĩnh.

Nếu Quan Lĩnh chưa có được nhắc nhở của hệ thống thì ấn tượng của Hình Diệp về hai người này vẫn còn tốt một chút. Nhưng sự thật đã chứng minh bọn họ quả đúng như những gì anh nghĩ, là những kẻ sẽ đập phá đồ vật để phát tiết cảm xúc.

Cho dù làm chuyện gì Hình Diệp cũng sẽ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng thực ra anh không hy vọng điều xấu nhất sẽ phát sinh, chỉ muốn chuẩn bị tâm lý cho mình thôi. Đáng tiếc, chuẩn bị của anh vĩnh viễn luôn được dùng.

Hai người chơi phục mệnh kia không hề khách sáo, họ đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nếu các người có thể lấy đi con rối con trai của Benedict thì hẳn cũng biết hòm hòm kịch bản rồi. Ai cướp được con rối đó thì có thể chiến thắng, hiện giờ nó đang nằm trong tay các người, nhưng chúng tôi sẽ không để cho các người giao nó vào tay Benedict hoàn thành nhiệm vụ đâu. Hoặc là ngoan ngoãn giao con rối cho chúng tôi, hoặc là đánh một trận đi!”

Tào Thiến lo sợ Quan Lĩnh không đủ tỉnh táo nên dùng tay níu lấy hắn, nhưng khi nghe thấy hai người kia nói xong, cô giận đến mức bóp cong cổ tay Quan Lĩnh.

Quan Lĩnh: “….”

May mà hắn chỉ là con rối.

Dù có phẫn nộ, Tào Thiến vẫn luôn đứng yên không nhúc nhích. Cô đang đứng sau lưng Hình Diệp làm chỗ dựa cho anh.

Hình Diệp đã sớm lường được thái độ của hai người này, anh không tức giận lắm: “Randy không nói gì với hai người à?”

Con trai chủ mỏ quặng cười lạnh: “Gã dùng thân phận người chơi cao cấp để hướng dẫn chúng tôi, nói gần nói xa ám chỉ chúng tôi cầu xin gã, đồng ý hoàn toàn nghe theo gã sắp xếp trong thế giới này. Loại người này, chúng tôi thà thất bại còn hơn là hợp tác với gã.”

Lại còn là hai người rất tỉnh táo, lần đầu tiên Hình Diệp nhìn thấy người chơi phục mệnh không bị giá trị may mắn của hệ thống mê hoặc.

“Xem ra hai người định cướp con rối, nhưng chúng tôi có bốn người mà các anh chỉ có hai, thật sự có phần thắng ư?” Hình Diệp hỏi.

Con trai đội trưởng đội trị an nói: “Từ thế giới người mới chúng tôi đã bắt đầu chung đội, điểm số trước mắt đã hơn 40 nghìn. Mà điểm thưởng của mỗi thế giới chỉ có 100, cậu cảm thấy chúng tôi dựa vào gì để đạt được nhiều điểm như vậy chứ? Đương nhiên, chúng tôi sẽ không chủ động tấn công người chơi khác, có thể nhận được nhiều điểm như vậy toàn bộ là nhờ tự vệ, ai bảo số người chơi không có mắt nhiều như thế làm gì.”

Đây là lần đầu tiên Hình Diệp thấy người phách lối như vậy trước mặt mình, điều này rất mới lạ.

Có điều hẳn hai người này rất có thực lực, kỹ năng ban đầu cũng rất mạnh và có nhiều mã QR nên lúc này mới vênh váo như thế.

Hình Diệp không muốn tranh đấu với họ, trong mắt anh hai người chơi này vốn không đủ dùng 2000 điểm. Anh chỉ nhắc nhở một cách đơn giản: “Tôi biết hai người đã nhìn thấy Benedict, muốn giúp ông ta tìm được con trai mình, cho rằng như thế là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà thực ra không phải.”

“Đương nhiên là chúng tôi biết.” Con trai chủ mỏ quặng ngạo nghễ nói: “Còn cả gϊếŧ chết chủ thành và chủ mỏ quặng, giúp Benedict đoạt lại thành con rối.”

“Các người….” Hình Diệp nhìn hai gương mặt kiêu ngạo kia, không khỏi lấy tay đỡ trán: “Hẳn Randy đã nói cho hai anh còn một cách khác để hoàn thành nhiệm vụ chứ?”

Con trai đội trưởng đội trị an nói: “À, không phải là cậu tin thật đấy chứ? Chắc là mỗi người chơi gã đó đều thuyết phục một lần, nói rằng muốn dùng thông tin về trò chơi để đổi lấy sự thần phục của chúng ta, nghĩ cũng dễ quá nhỉ. Mà người chơi nghịch mệnh như các cậu lại xui xẻo, để có được mã QR nên mới muốn chung team với phục mệnh như chúng tôi, chiếm hời của chúng tôi. Trong đội các cậu hẳn cũng có hai người chơi phục mệnh, bọn họ nguyện ý bị người chơi nghịch mệnh hút máu là lựa chọn của họ, nhưng chúng tôi không ngu như thế.”

Con trai chủ mỏ quặng nói thêm: “Chúng tôi đã trải qua mười mấy thế giới, đã từng thấy vô số tổ hợp phục mệnh và nghịch mệnh, đã từng thua, cũng đã từng chiến thắng rất nhiều người. Chúng tôi đã quá quen với cách người chơi nghịch mệnh chiếm lời của phục mệnh này rồi, không muốn nghe cậu nói thêm lần nữa đâu. Hợp tác là không thể, mau giao con rối ra đây!”

Hình Diệp: “….”

Anh cũng không muốn phí nhiều lời với hai người này nữa, thẳng thắn đưa con rối giả cho bọn họ, bọn họ thích làm gì thì cứ làm đi.

“Đưa con rối cũng thoải mái quá nhỉ, có phải nó lại là giả không?” Con trai chủ mỏ quặng cảnh giác nói.

Hình Diệp: “Ngại quá, đây là thế giới thứ ba tôi trải qua, tôi chỉ là người mới, không chắc chắn lắm liệu con rối mình cầm có phải là hàng thật hay không. Tự các anh xác nhận đi.”

“Đương nhiên là không trông cậy gì vào cậu rồi. Chúng tôi đã thu hồi tất cả con rối, của cậu là con cuối cùng. Tôi cảm thấy các cậu không có khả năng lấy được con rối thật, chỉ là cẩn thận không muốn bỏ qua bất cứ một manh mối nào mà thôi.” Nhắc đến con rối, hai người kia khinh miệt nhìn Hình Diệp từ trên cao, sau đó vênh váo tự đắc rời đi.

Hình Diệp, tấm gương, Tào Thiến, Quan Lĩnh: “…”

Thực sự là hai kẻ vô cùng tài năng.

Thấy họ đã đi xa, tấm gương kinh hãi nói: “Ai cho bọn họ tự tin đến mức có thể kiêu ngạo đến mức đó vậy?”

Bản thân cậu là người chơi thất bại ở cửa cuối cùng, nhưng cũng chẳng kiêu ngạo được như bọn họ!

Quan Lĩnh chỉ chỉ mặt mình nói: “Tôi bị ngu hả? Tôi nhiều lần làm đàn em cho người chơi nghịch mệnh, nhìn tôi ngu lắm hả? Rõ ràng bọn họ mới bị ngu được không, chơi mười mấy thế giới rồi mà ngay cả kết cục thật là cái gì cũng không biết!”

Tào Thiến tức giận siết chặt nắm đấm: “Còn dám đập nát con rối nhỏ. Dù nó có thể phục hồi như cũ thì cũng phải chịu ngược đãi, may mà nó còn chưa được lắp tim, nếu không sẽ tạo thành bóng ma tâm lý.”

Ba người họ sắp tức chết vì hai kẻ kia, Quan Lĩnh nói thêm: “Đại lão, vừa rồi mình nên đánh mới đúng, cướp thẳng 2000 điểm của bọn họ!”

Nhưng Hình Diệp lại rất bình tĩnh, trong xã hội có rất nhiều loại người như thế này: “Không phải là tôi quá lương thiện, mà nơi này là khu dân cư. Chúng ta không thể bởi vì mình là người chơi mà hoành hành ngang ngược, phải dùng thái độ bình đẳng để đối xử với người trong trò chơi.”

Anh luôn luôn như thế, cuộc chiến ở thế giới trước cũng diễn ra trong dị không gian. Lần này cho dù là địa điểm của kết cục cuối cùng hay là nơi gϊếŧ chết Randy, Hình Diệp cũng sắp xếp toàn bộ ở ngoài thành, cố hết sức tránh thành con rối.

Anh nói: “Mấy con rối kia không kéo dài thời gian được bao lâu đâu, ngày mai bọn họ sẽ đưa con rối đến tìm Benedict, tới lúc đó nhất định ông ta sẽ càng thêm tức giận, triệt để mất lòng tin, nói không chừng sẽ còn tấn công bọn họ nữa. Hẳn Randy sẽ đứng một bên xem kịch, chọn đúng thời gian lần nữa tiếp cận lừa gạt họ hợp tác với mình. Chúng ta phải ra tay trước lúc này.”

Hình Diệp ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay trăng lưỡi liềm rất sáng, là một ngày tốt để gϊếŧ người.

“Được, vậy tôi sẽ đến gần gã như anh sắp xếp!” Quan Lĩnh nói: “Có điều đại lão này, anh cảm thấy tôi có thể lừa gạt được gã hả? Tôi không tin tưởng bản thân mình đâu.”

“Anh đi có hiệu quả tốt hơn tôi.” Hình Diệp nói: “Gã sẽ đề phòng tôi.”

Quan trọng nhất đó chính là Quan Lĩnh là người chơi phục mệnh. Randy có cảm giác khinh thường người phục mệnh, mà càng khinh thường thì càng dễ bị lừa, cái gọi là lật thuyền trong mương chính là vậy.

Thấy Quan Lĩnh đang xoa xoa tay đầy kích động, Hình Diệp bỗng hỏi: “Quan Lĩnh, tôi bảo anh đi dụ địch, anh không sợ nguy hiểm ư? Không cảm thấy tôi làm như thế rất quá đáng sao?”

“Cũng ổn mà, trước kia Địch Huống còn ép tôi đi làm những chuyện quá đáng hơn nữa cơ.” Quan Lĩnh nói: “Với lại tôi đã cược tất cả những gì quý giá lên người anh cả rồi, mau mau đưa tôi thành người chơi cao cấp đi! Vừa rồi tôi đã nhận được 5000 điểm, chờ đến khi trở thành người chơi cao cấp số điểm đó sẽ là 500 nghìn tệ. Tôi còn nợ ngoài hơn 3 triệu, đi theo anh chẳng phải mấy lần là có thể trả hết nợ đấy ư? Nói thật, nếu không trả xong món nợ kia thì tôi thà chết đi cho rồi.”

Hình Diệp nói: “Được, vậy anh đi đi, hãy nhớ không được đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của Randy, hẳn anh vẫn còn nhớ rõ con trai chủ thành chết như thế nào.”

Dứt lời, Hình Diệp sử dụng “Máy chiếu không làm việc đàng hoàng” tìm chỗ Randy đang ở. Lúc này gã đang đi dạo bên ngoài cửa nhà Tào Thiến, hiển nhiên là hai người chơi phục mệnh kia không tin tưởng gã nên gã lại muốn đi lừa Lâm Đạt.

“Yên tâm, tôi sẽ dùng máy chiếu để ý đến vị trí của anh.” Hình Diệp bảo: “Anh hãy lừa gã đến địa điểm đã định trước.”

“Được, cứ yên tâm giao cho tôi!” Quan Lĩnh vỗ ngực thật mạnh, sau đó nhanh chóng chạy về phía nhà Lâm Đạt.

Còn Tào Thiến, Hình Diệp và tấm gương thì đi ra phía ngoài thành.

Họ đã sớm định chiến trường ở bờ sông ngoại thành, tránh có người dân bị cuốn vào thêm rắc rối.

Trước tiên, Quan Lĩnh đến tìm Randy, nói cho gã mình không muốn chung nhóm với gã hèn nhát Hình Diệp kia. Hình Diệp hèn nhát quá vô dụng. Vất vả lắm mới tìm được con rối thật, vậy mà anh cứ thế giao cho hai người chơi khác.

“Đó là do tôi tìm được!” Quan Lĩnh thở hổn hển nói cho Randy: “Với vận may và ánh mắt của hai kẻ nghịch mệnh như họ sao có thể tìm ra hàng thật từ trong mười mấy con rối được cơ chứ, không có tôi bọn họ vốn không làm nổi! Tìm được mã QR cũng không chia cho tôi, chỉ muốn hút máu tôi, bắt tôi phục vụ cho họ. Nếu bọn họ rất mạnh thì tôi sẽ chịu nhịn đấy, dù sao thế giới này cũng là ỷ mạnh hϊếp yếu, nhưng mà bọn họ quá vô dụng! Cứ thế bị người ta cướp mất đạo cụ mấu chốt, tôi thực sự chịu không nổi nữa!”

Lúc này Randy đang dùng thông tin sau thế giới cao cấp sẽ có tiền để dụ dỗ Lâm Đạt hợp tác với mình, tích cực qua cửa thì đột nhiên Quan Lĩnh chạy tới. Vừa thấy gã, Quan Lĩnh đã bô lô ba la tố khổ, nghe xong Randy không khỏi hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Quan Lĩnh trưng ra vẻ mặt vô tội: “Tôi có biết cậu ở đây đâu. Đương nhiên là tôi muốn tìm cậu, nhưng mà cậu xuất quỷ nhập thần, tôi không sao tìm được. Có điều tôi may mắn lắm, lúc đang đi dạo không mục đích giữa đường thì thấy cậu. Giá trị may mắn của người chơi phục mệnh thật sự quá tuyệt, nếu trong hiện thực có được như vậy thì hay quá.”

Quan Lĩnh nhắc đến giá trị may mắn khiến Randy hơi thả lỏng cảnh giác, gã nói với Quan Lĩnh: “Anh lựa chọn chính xác đấy, nhất định tôi sẽ dẫn anh đến thế giới cao cấp.”

Gã luôn công bố với người khác mình là người chơi cao cấp, rất quen thuộc với đường lối của trò chơi và luôn dùng cách nói này để lừa gạt người ta.

Quan Lĩnh nói: “Là thế này, hai người chơi phục mệnh kia định mang mấy chục con rối đến tìm Benedict, chúng ta không thể để bọn họ vượt lên trước được. Tôi định sắp xếp cạm bẫy xử lý bọn họ trên con đường bắt buộc phải đi để đến mỏ quặng ngoài thành, đoạt điểm số cướp đạo cụ, cậu có muốn hợp tác với tôi không?”

Hình Diệp đã dặn dò Quan Lĩnh, tuyệt đối không được để xuất hiện kiểu đối thoại Randy đề nghị Quan Lĩnh đồng ý. Nhất định hắn phải nắm được quyền chủ động nói, không cho Randy cơ hội triển khai mưu kế.

Dù là hợp tác cũng không thể để Randy mở miệng nói ra, mà Quan Lĩnh phải nhắc đến.

Còn cho dù Randy có nói gì đi chăng nữa, Quan Lĩnh phải từ chối hoặc cố tình dây dưa.

Căn cứ vào phân tích của Hình Diệp, một khi đã biết được đạo cụ quan trọng lại rơi vào tay hai người chơi phục mệnh một mực chơi ra kết cục bề ngoài, nhất định Randy sẽ rất sốt ruột. Thân là người chơi luân hồi, mục đích duy nhất gã trở lại thế giới hỗn chiến là chơi được năm cuốn sách, nhất định không thể chịu đựng được việc kết cục bị phá hỏng.

Cho nên, nhất định gã sẽ đồng ý với đề nghị của Quan Lĩnh.

Lúc này Lâm Đạt cũng đang ở cạnh họ, nghe thấy con rối bị cướp đi cô hơi ngượng ngùng hỏi: “Con rối lúc sáng mấy người muốn giấu ở chỗ tôi bị cướp mất rồi hả?”

Quan Lĩnh tức giận nói: “Đúng thế! Nếu cô giấu giúp chúng tôi một chút thì tốt biết mấy, chúng tôi có ý tốt muốn cô tham dự trò chơi, giúp cô đạt được điểm. Kết quả ngay cả đạo cụ quan trọng đưa đến tận cửa cô còn không cần, dù có lười nhác tiêu cực cũng không quá đáng đến mức đó chứ!”

Lâm Đạt nhỏ giọng nói: “Tôi… Không phải vì tôi không quá tin tưởng các anh sao? Lỡ chẳng may thứ mấy người cho tôi là đồ vật gì đó rước họa thì làm sao bây giờ?”

Quan Lĩnh tới gần Randy: “Thời gian không đợi người, cậu có muốn đi không? Cậu không đi thì tôi tự mình đi! Tệ lắm thì thất bại thôi, dù sao tôi cũng không có nhiều điểm, trừ một nửa cũng không tiếc. Tôi sẽ đánh cược một lần, cược thắng tôi còn có thể xử lý hai người chơi và nhận được 2000 điểm nữa cơ!”

Hắn lộ ra bản tính của dân cờ bạc, biểu hiện vô cùng chân thực.

Randy cũng đã tiếp xúc với hai người chơi kia, cũng biết đúng là tính cách của bọn họ khá khó nói, lại cộng thêm Lâm Đạt không tranh không đoạt làm bằng chứng, hắn đã tin chín mươi phần trăm.

“Trước tiên tôi cần phải điều tra một chút, lỡ không may anh nói dối lừa tôi thì sao?” Randy cẩn thận nói.

Quan Lĩnh: “Vậy thì cậu nhanh lên, bố trí bẫy cần có thời gian, chúng ta phải tranh thủ đến trước bọn họ!”

________________
« Chương TrướcChương Tiếp »