Bình thường quyết đấu trong thế giới trò chơi sẽ không chết người, cho dù họ có gϊếŧ Randy đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến gã thất bại trong trò chơi lần này thôi, bị trừ một số điểm tương ứng.
Hình Diệp cũng không nghĩ đến việc khiến Randy chết trong hiện thực. Anh không có quyền lực trừng phạt người khác, việc gϊếŧ Randy là vì muốn trừ khử một nhân tố không ổn định.
Một người chơi lúc nào cũng có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn trong giờ phút nguy hiểm như thế, tuyệt đối Hình Diệp sẽ không để mặc gã nhảy nhót lộn xộn trong trò chơi. Nhưng chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn, sau khi thử mấy mã QR trong tay mình và đồng đội thì đặt ra kế hoạch, ba người nhân dịp trước khi bọn Randy về thành chia nhau ra hành động.
Mỏ quặng ngoài thành rất xa, đi đi về về một lần ít nhất phải mất hai ngày. Ba người kia sáng nay vừa xuất phát thì áng chừng mai mới quay lại, nên trước đó chỉ có thể thu thập thông tin.
Quan Lĩnh là con trai lão Nick, lão đã từng sửa chữa cho tất cả con rối trong thành này, cho dù là con rối bình thường hay kẻ có quyền có tiền thì trước mặt lão Nick đều có được đối xử như nhau.
Có thân phận bảo vệ, hiển nhiên Quan Lĩnh lại càng dễ dàng tìm hiểu tin tức.
Một ngày này, hắn chạy mấy nơi liền, sau đó kể lại chi tiết động tĩnh của chủ thành, nhà giàu nhất, đội trưởng đội trị an và lão Nick trong mấy hôm nay cho Hình Diệp biết.
Quan Lĩnh báo cáo: “Hôm nay đội trưởng đội trị an có đi thăm Cork và dặn bà ta mấy câu. Cork không kể chuyện chúng ta từng tới cho anh ta biết. Chủ thành tìm đến đội trưởng đội trị an, hai người thảo luận rất lâu, cuối cùng tan rã không vui. Sau khi chủ mỏ quặng gặp chủ thành thì hôm nay có một lượng quặng thô rất lớn được đưa vào thành. Đội trưởng đội trị an đến nhà tôi sửa lại lớp da bị rách trên cánh tay rồi trò chuyện rất lâu với lão Nick, hình như đã đạt thành thống nhất chung. Nhưng sau khi anh ta đi, chủ thành cũng tới. Lão Nick không gặp chủ thành, có điều sai tôi đưa cho hắn một cái hộp. Chủ thành mở hộp ra nhìn một cái, sau đó hài lòng rời đi.”
Hình Diệp vô cùng hài lòng với biểu hiện của hắn: “Một ngày thôi mà anh có thể thu thập được nhiều thông tin như vậy, thật quá lợi hại.”
“Hi hi,” Quan Lĩnh ngượng ngùng cười: “Tôi mới phát hiện tiểu Nick lại là chàng trai cao giàu đẹp thơm trong thành cơ đấy. So với mấy người chơi khác tôi được các con rối nữ chào đón hơn. Mấy cô ấy lại cảm thấy điều kiện của tôi tốt hơn con trai chủ thành và con trai nhà giàu nhất, nên hỏi vài chuyện rất chi là thuận tiện.”
Hình Diệp nói: “Hiểu được mà, thành con rối khác biệt với thế giới chúng ta. Thực ra các con rối không hề nịnh bợ, cũng không theo đuổi cuồng nhiệt quyền lực và tiền bạc. Trong lòng họ, chữa trị cơ thể vẫn quan trọng hơn là quặng thô và quản lý thành thị, dù sao lão Nick có thể giúp cho những con rối có cơ thể yếu đuối trở nên cường tráng.”
“Hóa ra tôi là cổ phiếu blue chip*.” Quan Lĩnh vui vẻ nói: “Vậy thì những thông tin này có giúp ích gì cho đại lão không?”
*Cổ phiếu blue chip dùng để chỉ các cổ phiếu chất lượng cao do các công ty lớn phát hành, thể hiện rằng công ty đó uy tín và có lịch sử lâu đời trong lĩnh vực.
Hình Diệp suy đoán: “Rất hữu ích. Xem ra không chỉ có chúng ta đang chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng, mà mâu thuẫn giữa Benedict và chủ thành cũng đã gay gắt, tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng. Đội trưởng đội trị an và lão Nick hẳn là không tán đồng việc chủ thành khai chiến với Benedict, nhưng lại sợ ông ta. Đội trưởng có khuynh hướng chủ hòa, lão Nick muốn duy trì trung lập, nhưng lão vẫn đưa chiếc hộp kia cho chủ thành. Tôi nghi ngờ trong hộp đó có chứa điều khiển có thể đình chỉ người máy của Benedict. Lão đúng là một con rối mâu thuẫn, một mặt bày tỏ mình sẽ ủng hộ Benedict vô điều kiện, mặt khác lại cho chủ thành thứ để chế ngự người máy… Hẳn là lão cảm thấy thứ này không gϊếŧ Benedict được, có điều có thể bảo vệ binh lính chủ thành phái đi ở một mức độ nào đó.”
“Chủ thành và chủ mỏ quặng quyết tâm muốn đối phó với Benedict, đã bắt đầu chuẩn bị vật dụng. Chỉ là có một chuyện tôi vẫn chưa rõ, đó là không phải quặng thô được dùng để duy trì tính mạng của con rối ư? Nó là thứ tương đương với tuổi thọ chứ không thuộc về loại hình vũ khí, tại sao lại phải chuẩn bị một số lượng lớn đến thế?”
Tào Thiến nói: “Xem ra thời gian của chúng ta không còn nhiều. Anh cảm thấy chủ thành sẽ ra tay vào lúc nào?”
“Trong mấy hôm nay thôi. Lúc trước hắn phái lính đến là để thăm dò binh lực của Benedict. Khi phát hiện ông ta mạnh hơn mình tưởng, hắn mới chọn cách liên thủ với chủ mỏ quặng, cũng xin lão Nick cho mình điều khiển từ xa.”
Quan Lĩnh lại nói: “Hiện giờ thông tin đã thu thập được kha khá rồi, kế hoạch gϊếŧ Randy chúng tôi cũng đã học thuộc. Tiếp theo phải làm gì?”
“Chờ.” Hình Diệp nói: “Chờ hai người chơi phục mệnh kia tới tìm con rối tiểu thiếu gia của chúng ta.”
Đúng như Hình Diệp nói, đêm hôm sau trong căn nhà kho nhỏ của Hình Diệp, Quan Lĩnh và Tào Thiến đang nghiên cứu thảo luận về việc đánh Randy như thế nào, có thể sẽ xuất hiện tình huống đột ngột ra sao, rồi gặp được những vấn đề này thì nên ứng phó tích cực thế nào. Hình Diệp đã đưa cho họ một tờ giấy, hai người đang học thuộc lòng và mô phỏng chiến đấu thực tế.
Lúc đang giao chiến, Quan Lĩnh đột nhiên hét to một tiếng rồi đứng lại né sang một bên, lại bị Tào Thiến đấm một cú vào ngực, văng ra nhà kho.
Tào Thiến đã kịp thời giảm lực, nhưng không dễ khống chế cơ thể của người diêm, khiến Quan Lĩnh vẫn bị ăn cú đấm khá mạnh.
Ngực Quan Lĩnh lại xuất hiện một hõm to. Cũng may hắn là con rối kiểu mới, có cơ thể rắn chắc nên không bị thương đến kết cấu bên trong.
“Sao anh lại dừng tay hả?” Tào Thiến hỏi.
Quan Lĩnh không để ý đến vết thương trên người, hắn nhảy dựng lên nói: “Tôi vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở của lời thuyết minh, bảo tôi đã nhận được 5000 điểm!”
Tào Thiến bày ra dáng vẻ như đã dự liệu trước: “À, bình thường thôi mà. Anh đã dùng mã QR cho nhân vật quan trọng trong kịch bản, cứu nó một mạng, thì đương nhiên nó sẽ không đối xử bạc bẽo với anh.”
Quan Lĩnh gật đầu như giã tỏi: “Nhưng mà quá nhiều rồi! Mặt khác còn nói, người chơi Quan Lĩnh thành công bảo vệ con rối nhỏ, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, nhận được 5000 điểm, được tặng mã QR đặc thù “Múa rối”. Còn một nhắc nhở hữu nghị nữa, nói trong trò chơi cần chút dịu dàng, nó khen tôi làm tốt lắm! “Múa rối” là mã QR đặc thù cơ đấy, lại còn cho tôi biết tất cả tác dụng!”
Quan Lĩnh nói tác dụng của “Múa rối” cho Hình Diệp, trong lòng anh đã tính trước mọi việc, bèn gật đầu: “Mã QR này là then chốt phá cuộc, anh hãy giữ nó lại, đến lúc ngàn cân treo sợi tóc hẵng dùng.”
“Thưởng của hệ thống phát thẳng đến vòng tay, không có cách nào cho anh xem được, chứ nếu không mã QR này hữu ích đến thế, có thể sử dụng lặp lại thì tốt biết bao nhiêu.” Quan Lĩnh tiếc nuối: “Nếu sử dụng ở thế giới này thì cho dù sang thế giới sau có điện thoại anh cũng không nhìn thấy. Mã QR quý giá đầu tiên tôi có được lại cứ dùng như thế, tiếc quá.”
Hình Diệp rất bình tĩnh nói: “Lúc trước khi chưa quen tôi, với anh mã QR chỉ là hàng dùng một lần, cùng lắm thì về ban đầu, có gì đâu mà tiếc. Anh hãy nhớ một việc, nhiệm vụ chi nhánh có thể lấy được mã QR này nhất định có trợ giúp rất lớn với kết cục thật sự. Nếu như thế giới trước không có “Khúc an hồn”, dù Liễu Mộ Thanh có khôi phục thần trí cũng sẽ không thể nào chiến thắng Bạch Nhứ. Trước khi đến lúc chiến đấu cuối cùng, dù có gặp được tình huống nguy hiểm thế nào tuyệt đối anh cũng không được lãng phí “Múa rối”, nhất là lúc đối phó với Randy.”
Khó lắm Hình Diệp mới nghiêm túc như thế, Quan Lĩnh vỗ ngực cam đoan mình tuyệt đối sẽ không dùng.
Tào Thiến hơi lo lắng, tính tình của Quan Lĩnh…
Hình Diệp hiểu rõ tâm trạng của cô, nhưng trước mắt mã QR mấu chốt nhất nằm trong tay Quan Lĩnh, có sử dụng không và sử dụng lúc nào đều phải xem cảm xúc của hắn. Nếu lỡ Quan Lĩnh bị kí©h thí©ɧ, anh cũng không có cách nào, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.
“Nếu như “Sợi dây ngưng tụ” đã có hiệu lực thì chứng tỏ hai người chơi phục mệnh đã đạt được thông tin về con rối nhỏ thật sự mà chúng ta có từ chỗ Cork, hẳn là họ sẽ nhanh chóng tìm tới chúng ta để đàm phán. Đến lúc đó tôi phụ trách thương lượng với họ, hai người hãy ở bên cạnh trợ giúp, cố gắng để bọn họ hợp tác với chúng ta, không được dễ dàng tin Randy.” Hình Diệp dặn dò.
Anh nói xong chưa được bao lâu, hai người chơi phục mệnh đã gõ cửa nhà kho nhỏ.
________________