Quyển 2 - Chương 38: Đắp chăn bông nói chuyện phiếm

Gương rất không vui lắc lư trái phải gắng sức đến bên cạnh người Hình Diệp. Hình Diệp chú ý đến cử động của gương bèn cầm lên, lần này gương nhỏ mới thoải mái một chút.

Vẫn là một tấm gương khi buồn cần được dỗ dành, tính cách này thật đáng yêu.

Lần đầu tiên Hình Diệp sinh tò mò với dung mạo của gương, mỹ nhan thịnh thế được hệ thống công nhận là dạng gì đây nhỉ? Nhưng anh không dám hỏi vì lo lắng rằng đây không phải là chuyện mình có thể biết, sẽ khiến gương bị hệ thống cướp mất.

“Hôm nay khi siêu độ Lâm Tĩnh Tuyết, hệ thống thông báo tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, nhận được 5000 điểm và một mã QR cực kỳ đặc biệt là “Khúc an hồn”, là mã QR có đặc tính trì hoãn quý giá. Dù là trì hoãn, nhưng nó khác với những mã QR trì hoãn khác là có thể sử dụng chồng chất. Hôm nay lúc đối phó với Bạch Nhứ và Liễu Mộ Thanh, tôi sử dụng kỹ năng ban đầu Bút vẽ lại để phục chế “Khúc an hồn”, có thể phát huy nửa sức mạnh của nó.”

Hình Diệp nói một cách bình thường, đã không thể hỏi, vậy anh sẽ dẫn dụ gương nhỏ nói chuyện. Nếu gương nhỏ có thể nói ra miệng, sẽ có nghĩa đây là thông tin mà anh có thể biết.

Hình Diệp tỉ mỉ nói hết về năng lực của Bút vẽ lại, sau đó gương sợ hãi than thở: “Năng lực của anh mạnh như tôi, được đấy, đi theo anh tạm thời không mất mặt.”

“Tôi đã nghiên cứu về năng lực ban đầu của cậu và tôi, nếu chúng thuộc về cùng một người, vậy người này gần như là vô địch.” Hình Diệp nói: “Mỹ nhan thịnh thế có thể sử dụng 50 điểm để kẻ địch không thể tấn công trong một giờ, Bút vẽ lại đồng thời có thể lợi dụng khoảng thời gian này vẽ mã QR tấn công. Chỉ cần đủ điểm thì kẻ địch có mấy người cũng đều bị xử lý.”

“Đúng thế.” Gương kinh ngạc nói: “Nhưng anh có thể nhớ nhiều mã QR vậy hả? Trong mắt tôi bọn nó giống nhau như đúc, nhìn thấy mà choáng.”

“Bình thường thì không, nhưng trải qua huấn luyện đặc biệt lại có thể. Lập trình viên chuyên nghiệp có thể nhớ vô số mã, người bình thường lại không thể, đây là chuyện làm được, ai cũng có chuyên môn của mình. Hồi học đại học tôi có tham dự một câu lạc bộ Não bộ siêu mạnh, cùng bạn học đặc biệt nghiên cứu làm thế nào để khai phá được tiềm lực của đại não, hiệu quả vô cùng đáng kinh ngạc.”

“Huấn luyện thế nào vậy?” Gương nhỏ tò mò.

Nếu là người thật, hẳn gương sẽ mở tròng mắt chớp chớp, tuy có vội nhưng vẫn ráng nhẫn nại chờ mình trả lời đấy nhỉ.

Trong đầu Hình Diệp bỗng nảy lên suy nghĩ này, anh cảm thấy nếu trong hiện thực được gặp gương vì một lý do nào đó, nhất định hai người có thể trở thành kiểu bạn tốt tuy tính cách hoàn toàn trái ngược nhưng lại hợp ý đến lạ.

Hình Diệp giải thích: “Có luyện tập tốc ký, chơi sodoku, luyện tốc độ phản ứng, chỉ cần liên quan đến phương diện đại não thì loại nào cũng có. Trong câu lạc bộ sẽ chia thành các nhóm nhỏ theo sở thích, lúc đó tôi chuyên tấn công trí nhớ, nhất là nghiên cứu về trí nhớ hình ảnh. Ví dụ nếu cho tôi một trang giấy trên đó có 399 chữ có bộ Đại và một chữ có bộ Khuyển*, chỉ nhìn một chút nhất định phải nhớ được bộ Khuyển nằm ở hàng mấy nhóm mấy. Ban đầu rất khó nhớ, đừng nói là nhìn thoáng qua, ngay cả tìm cũng phải rất lâu.”

“Nhưng qua một thời gian dài, đại não sẽ được rèn luyện, chỉ cần một giây thôi là tôi có thể nhớ. Có điều ký ức này vô cùng ngắn, sẽ nhanh chóng lãng quên, nhất định phải nhiều lần nhắc lại trong đầu để làm sâu ghi nhớ mới được. Hôm qua trên sân thượng dưới sự trợ giúp của Tào Thiến và với chức năng tốc ký, tôi đã nhanh chóng ghi nhớ ba mã QR, sau đó quay về phòng học tranh thủ ký ức vẫn còn chưa biến mất lại dùng nửa tiếng để làm sâu ký ức. Khi về phòng ngủ, lúc cậu bị nhốt trong bóng tối, tôi đã vẽ lại chúng lần nữa.”

*Bộ Đại () và bộ Khuyển (/ ) là hai trong 214 bộ thủ của tiếng trung. Hai bộ này đều có 3 nét, nhìn na ná nhau nên nếu trong một tờ giấy có 399 từ có bộ Đại và 1 từ bộ Khuyển như anh Diệp nói sẽ rất rối mắt.

Hình Diệp lấy mấy tờ giấy trong túi áo ra, đêm nay trước khi đi vào ký túc anh có mang theo những mã QR này, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Có điều sau đó chỉ cần một “Khúc an hồn” là có hiệu quả, Hình Diệp đã tiết kiệm được điểm.

Dưới sự giúp đỡ của Hình Diệp, tấm gương nhìn những mã QR này, bội phục nói: “Lợi hại quá, thế sau này anh có cần ghi nhớ nữa không?”

“Đương nhiên là cần.” Hình Diệp gật đầu: “Đúng là có quên, nhưng tốc độ quên càng ngày càng chậm. Vả lại dù có nhìn thoáng qua chút thôi, chỉ cần lưu lại ấn tượng trong não thì đoạn ký ức đó có thể tìm lại được. Lợi dụng thôi miên để nhớ lại một vài chuyện cũng có thể làm được, giấc mơ cũng có thể giúp hồi ức.”

“Thì ra là thế.” Hình như gương hơi ngại ngùng, bèn cọ cọ rồi quay lưng về phía Hình Diệp: “Mỹ nhan thịnh thế của tôi lại không được thế, phải có kỳ làm lạnh.”

“Làm lạnh thế nào?”

“Sau thời gian một tiếng sử dụng sẽ tạo thành mệt mỏi thẩm mỹ, phải ba tiếng nữa mới sử dụng tiếp được.” Tấm gương hơi hơi mất vui, Bút vẽ lại ngầu thế mà.

“Một tiếng có thể làm được nhiều chuyện lắm, giờ năm phút tôi có thể vẽ được một mã QR, trải qua huấn luyện tăng cường, tôi dám chắc mình có thể vẽ được một cái trong 30 giây. Cậu nói xem, dưới tình huống đầy đủ điểm, một tiếng tôi có thể vẽ được mấy cái?”

“120 cái?” Gương suýt nữa là hét to: “Dù anh chỉ vẽ một chiếc piano thôi cũng có thể đập chết một đội quân rồi!”

“Đúng, tôi đã nhớ kỹ mã QR piano đưa cho Lâm Tĩnh Tuyết, nếu không cậu cho rằng sao tôi có thể hào phóng tặng mã QR thế được, phải giữ lại thực chất chứ.”

Đồng thời anh cũng đang ám chỉ gương nhớ lại phải chăng mình cũng đã từng tặng mã QR cho NPC, ví dụ như đóa hoa kia.

Dưới sự cố ý dẫn dắt của Hình Diệp, rốt cuộc gương cũng nhớ ra: “A! Đóa hoa tôi đưa cho cô bé kia là hoa hướng dương, nhụy hoa hướng dương rất đặc biệt, hai màu trắng đen của hạt giống một mã QR.”

“…Đó chính là mã QR, cậu tặng năng lực đặc thù có lợi với mình cho NPC, hoàn thành nhiệm vụ nhánh, nhận được 5000 điểm. Hôm qua tôi cũng giống thế.” Hình Diệp trầm tư: “Điểm tích lũy lớn như vậy, chỉ cần qua mấy thế giới có lẽ sẽ trở thành người chơi cao cấp, hẳn mục đích của trò chơi này cũng giống vậy.”

“Mục đích gì cơ? Không phải là tôi may mắn hả?” Gương ngây thơ hỏi.

“Không phải là cậu may mắn, là trong ác ý của thế giới, cậu vẫn duy trì sự lương thiện của mình.” Hình Diệp nhớ khi mình hoàn thành nhiệm vụ nhánh, hệ thống đã nhắc nhở một cách hữu nghị rằng “Trừ đạo cụ mạnh mẽ và năng lực thăm dò chân tướng, để nhận được sức mạnh, đôi khi còn cần một chút tình cảm”.

“Tôi đoán đa số người chơi cao cấp đều có thể hiểu được điểm này, nhưng người chơi trong thế giới hỗn chiến thì chưa hẳn. Nếu họ đoán được sẽ nhanh chóng trở thành người chơi cao cấp, không ở lại thế giới hỗn chiến quá lâu. Đương nhiên mã QR là năng lực và phương tiện bảo vệ tính mạng, nhưng đôi khi cũng có thể là đạo cụ nhiệm vụ mấu chốt. Điểm này rõ ràng nhóm Địch Huống chưa ý thức được, đồng đội của Tào Thiến cũng thế, nên mới phải vùng vẫy đấu tranh trong thế giới hỗn chiến. Xem ra chỉ với thế giới trong thời kỳ này vẫn chưa đủ, nếu muốn biết bộ mặt thật của hệ thống còn phải đến thế giới cao cấp mới có thể thấy rõ.” Hình Diệp phân tích.

“Tôi không thích thế giới cao cấp.” Đột nhiên gương nói.

Hình Diệp không hỏi, anh sợ đó là nội dung không thể nói.

Quả nhiên một lát sau gương uể oải nói: “A, không thể nói được, có phải là anh không đủ quyền hạn không?”

Là độ thân mật không đủ.

Hình Diệp bắt đầu hơi nhức đầu, phải làm thế nào mới tăng độ thiện cảm với gương đây? Phải bước vào cạm bẫy của hệ thống ư?

“Gương này, cậu có thích tôi không? Độ thiện cảm của cậu với tôi có cao không?” Hình Diệp hỏi.

“Chuyện này sao cứ gay gay thế nào ấy nhỉ…” Gương lầm bầm: “Mặc dù anh rất thích giả vờ, lại còn nghiêm túc thận trọng, nhưng tôi biết anh là người rất tốt, sẽ từ bỏ năng lực đặc thù duy nhất để chọn giúp tôi, tôi vẫn rất thích anh!”

Câu nói thẳng thắn của gương khiến tim Hình Diệp khẽ run. Gương luôn đối xử thành thật với anh, thế mà anh lại vì sợ âm mưu của hệ thống mà luôn đề phòng gương.

Là lỗi của anh.

Hình Diệp suy nghĩ một lúc, đoạn nói: “Tôi cảm thấy chúng ta cần làm sâu thêm tình cảm, có điều tôi không có cách nào hiểu rõ cậu thêm được, nhưng tôi có thể để cậu hiểu tôi, sẽ kể cho cậu một ít chuyện… Xảy ra trong quá khứ của mình.”

______________________