Chương 52: Không còn mặt mũi để sống tiếp

"Một ngày nào đó ngươi ngươi sẽ phải hối hận."

"Vậy thì chờ ngày đó rồi nói."

Tích Phong nhấc từng bước đi về phía người nằm trên giường.

Thời điểm vừa rồi Tích Phong đối phó với Hoa Cơ, Diệp Tuyết mới phát hiện ra mình chẳng những bị Định Thân Chú, hơn nữa miệng cũng bị khống chế, một âm cũng không phát ra được, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn. Bây giờ nhìn tên khốn này đi về phía mình, trái tim liền chìm xuống đáy cốc, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.

"Tuyết phi, ngươi chảy thật là nhiều mồ hôi." Yêu Vương ngồi xuống bên giường, đưa ngón tay lạnh lẽo tới, đυ.ng vào trên trán của nàng, giọng nói dịu dàng giống như tình nhân cuồng nhiệt trong tình yêu: "Thế nào, mặc ít như thế, vẫn cảm thấy nóng sao? Không có việc gì, Bổn vương giúp ngươi cởϊ áσ ra." Ngón tay theo bên tai trựot xuống, phất qua xương quai xanh tinh sảo của nàng, sau đó dừng lại ở trước ngực của nàng.

"......" Không thể động cũng không thể nói, giờ phút này Diệp Tuyết tựa như một bức tượng gỗ, mặc cho người khác đùa bỡn.

Ngón tay của hắn chạm vào trên da thịt của nàng, làm cho Diệp Tuyết một hồi run rẩy, mồ hôi trên trán toát ra càng thêm lợi hại.

Chỉ nghe "Xoát" một tiếng, y phục được dệt từ tơ tằm thượng hạng bị kéo trượt từ trên bả vai xuống, kéo dài đến thắt lưng, lộ ra cái yếm màu đỏ chót bên trong.

Không cần......

Diệp Tuyết ở trong lòng hét lên một tiếng, đôi môi lay động gay gắt. Trong mắt ít đi gấp gáp cùng sợ hãi, thay vào đó là cầu khẩn, tha thiết cầu khẩn, hi vọng hắn có thể nhất thời phát lương tâm, tha cho mình một lần.

Nhưng...... Không có......

Ngạo mạn như Yêu Vương, há có thể dễ dàng mềm lòng. Tay nhè nhẹ cong lại, cái yếm đỏ thẫm rơi xuống đất, nửa người trên không hề che giấu hiển lộ trong không khí, cơ hồ trong cùng một lúc, váy cùng qυầи ɭóŧ ở nửa người dưới cũng bị Yêu Vương dùng nội lực biến thành những mảnh vải vụn, tán lạc ở trên giường.

Chẳng lẽ hắn thật sự muốn ở trước mặt Hoa Cơ làm chuyện đó với mình sao?

Nàng đang hoảng sợ nghĩ, trong thân thể đã có một vật tiến vào......

"A......" Không có dạo đầu, không có dịu dàng, đột nhiên công kích, khiến cho Diệp Tuyết đau đến kêu thành tiếng, đôi tay cũng gắt gao bắt được đệm giường ở bên cạnh: "Ngươi khốn kiếp, súc sinh, ngươi đáng chết...... A......"

Vào giờ phút này, nàng không để ý thân thể mình đã khôi phục lại bình thường, chỉ biết là cảm giác tràn đầy sỉ nhục như dòng điện, trong nháy mắt tràn ngập cả người nàng......

Nước mắt như suối nhỏ khe núi, theo hai bên tóc mai của nàng chảy xuống, xông vào trong mái tóc dài......

Tại sao, tại sao lại đối với nàng như vậy? Tại sao nhất định phải ngay trước mặt Hoa Cơ tỷ tỷ làm loại chuyện bẩn thỉu này đối với nàng? Sau này...... Nàng còn mặt mũi nào xuất hiện ở trước mặt Hoa Cơ tỷ tỷ?

Trừ ngày đó Lạc Băng xuất hiện, Hoa Cơ là người thứ hai dịu dàng quan tâm, đối tốt với nàng. Chẳng lẽ Yêu Vương này nhất định phải tàn nhẫn như vậy, không thể trông thấy nàng được một nửa điểm tốt nào??

Càng nghĩ càng thấy đau lòng, đau đớn trong thân thể bất chợt trở nên không coi vào đâu, bóng người ở trên đung đưa cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ. Hoa Cơ có nhược điểm ở trên tay hắn, nhưng mình...... Giống như không có......

"Ha ha......" Trên khuôn mặt trắng bệch nổi lên một nụ cười buồn bã, tiếng cười mang theo một chút quỷ dị.

Tích Phong không hiểu nàng đang cười cái gì, chỉ thấy nàng há miệng, hung hăng cắn......

"Đáng chết." Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, một phen nắm được cằm của nàng, làm răng trên răng dưới của nàng không cách nào tiếp tục khép lại.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng khát vọng được chết như thế, cho nên mặc dù bị hắn ngăn lại kịp thời, trong miệng vẫn dâng lên mùi máu tươi nồng nặc, làm nàng không nhịn được buồn nôn......

Tích Phong cũng không hề thương tiếc kéo miếng vải bên trên, vò thành một cục nhét vào trong miệng của nàng, quả quyết lật người xuống giường, phơi bày thân thể tinh tráng, hình như không cảm thấy có bất kỳ ngượng ngùng gì: "Chớ có cố gắng tiếp tục làm việc ngốc này, sẽ chỉ làm ngươi chịu nhiều khổ hơn thôi, tự mình giải quyết cho tốt!"