"Ngươi......" Diệp Tuyết nhìn chằm chằm con ngươi sáng như tuyết: "Ngươi làm như vậy rõ ràng chính là lạm sát kẻ vô tội."
"Bổn vương chỉ nói là nói được làm được." Tích Phong ngẩng đầu, nhìn về phía thị vệ vẫn đang đứng: "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không đi!"
"Vâng" thị vệ chắp tay, xoay người muốn đi xuống, bị Diệp Tuyết kéo lại: "Đợi chút."
Chút hả hê trên mặt đã sớm biến mất không thấy gì nữa: "Xem như ta chưa nói gì, không cần gϊếŧ bọn họ có được hay không?" Nếu như bởi một câu nói của mình mà khiến những người vô tội kia dâng mạng, nàng đời này đều sẽ băn khoăn.
"Tại sao ta phải nghe ngươi?"
"Ta van cầu ngươi."
"Tốt, xem ngươi cầu xin như thế nào?" Tích Phong nháy mắt với bọn thị vệ, bảo bọn họ lui ra, sau đó vừa lòng khẽ dựa lên ghế, trên mặt mang theo ý cười đùa giỡn. Muốn tính toán hắn, nữ nhân này vẫn còn quá non.
Thị vệ đã sớm lui ra, Diệp Tuyết vẫn giữ vững tư thế đứng yên như cũ.
"Thế nào, không muốn cầu ta? Suy nghĩ một chút, bọn họ cùng ngươi không quen không biết, ngươi cần gì vì tính mạng của những người đó mà chà đạp tôn nghiêm của mình. Dù thế nào đi nữa tính mạng của bọn họ nhẹ như lông hồng, chết cũng chẳng qua như bọt sóng trên biển rộng, không ai biết bọn họ đã từng tồn tại." Tích Phong cố ý tỏ vẻ không sao cả nói xong. Bởi vì hắn biết rõ, hắn càng nói tính mạng những người này mỏng manh, không nhẫn nại trong lòng nàng càng mãnh liệt.
Quả nhiên, Diệp Tuyết sau khi nghe xong đầu lập tức lắc như lắc trống: "Không phải vậy, không phải như vậy, cầu xin ngươi bỏ qua cho bọn họ, chỉ cần ngươi không gϊếŧ bọn hắn, muốn ta làm gì cũng có thể, van ngươi." Chúng sinh bình đẳng, sinh mạng sao có thể người nặng người nhẹ.
"Thật sự làm gì cũng có thể?" Tích Phong nghiêng đầu qua, hài hước nhìn nàng.
Diệp Tuyết bị hắn nhìn đến phát lo lắng, thật sự muốn nhấc chân chạy trốn, nhưng nàng nhịn được, nàng không thể liên lụy người vô tội tìm cái chết vô nghĩa. Nặng nề gật đầu: "Thật."
"Vậy thì tốt, ngươi qua đây." Tích Phong vẫy vẫy tay.
Diệp Tuyết không chút nào do dự, đi tới trước mặt hắn, đứng lại, trên mặt cố ra vẻ trấn định, nhưng đôi tay khẽ run lại bán đứng tâm tình của nàng giờ khắc này.
"Ngươi rất sợ ta?"
"Ta...... Không có."
"Vậy ngươi run cái gì?" Hắn đột nhiên cảm thấy, nữ nhân này, hình như luôn thích nói dối trước mặt hắn.
"Ta...... Ta chỉ là có chút lạnh."
"Là vậy sao? Được, Bổn vương biết." Khóe miệng Tích Phong khẽ giơ lên, dùng cằm chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: "Ngồi xuống."
Diệp Tuyết không dám làm trái ý chút nào, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, đôi tay đặt trên đầu gối, rối rắm vặn chéo quần.
Hắn thật cũng không nói gì, mà là hướng phía cửa phân phó: "Người tới."
"Vương có gì phân phó."
"Ngươi đi nói cho phòng ăn, nói......" Tích Phong tiến tới bên tai thị vệ, như thế như thế dặn dò từng câu.
"Vâng" thị vệ đồng tình liếc nhìn Diệp Tuyết không hiểu chuyện gì bên cạnh, sau đó lui ra ngoài.
Diệp Tuyết chỉ cảm thấy da đầu tê dại một hồi, dự cảm xấu đặc biệt mãnh liệt......
Yêu Vương biếи ŧɦái này, lại muốn chỉnh ra chuyện kỳ quái gì tới hành hạ nàng sao??
Quả nhiên, sau khi người thị vệ kia khi rời khỏi đây không lâu, thực ăn trên bàn lúc đầu cũng bị mang đi, thay bằng mười mâm ngọc bích. Nắp đậy trên mỗi mâm lần lượt mở ra, Diệp Tuyết thấy mà lập tức nổi da gà. OMG, đây là trò gì?
Thịt om rết! Rau trộn bò cạp! Thằn lằn xào lăn!......
"Ngươi ăn hết toàn bộ mười món ăn này, Bổn vương sẽ bỏ qua cho bọn họ." Khóe miệng Tích Phong chứa đựng nụ cười, không chút áp lực nói xong.
Diệp Tuyết lại bắt đầu ngổn ngang trong gió, khóe mắt gay gắt rút gân: "......"
Yêu Vương khốn kiếp, ngươi rõ ràng chính là muốn chỉnh chết ta có phải hay không!!!