Kỳ thực nơi này đã cách thôn của loài người không xa, Diệp Tuyết men theo khói bếp trên không trung, thuận lợi đưa bé trai về nhà.
“Cha, nương...... Con đã về rồi......” Bé trai đứng ở ngoài cửa viện gọi.
“Tề Nhi?” Cửa một gian phòng nhỏ bằng gỗ đơn sơ mở ra, một người phụ nữ từ bên trong bước nhanh ra ngoài. Nhìn xung quanh cửa viện một chút, nước mắt rơi xuống: “Tề Nhi, con đã đi đâu, có biết làm nương lo lắng muốn chết hay không? Nương còn tưởng...... Từ nay về sau không nhìn thấy con nữa rồi......”
“Nương, đừng khóc, không phải Tề Nhi đã bình an trở về rồi sao?” Bé trai nhào vào trong lòng người phụ nữ, hai người khóc thành một trận.
Diệp Tuyết đứng ở bên cạnh...... Chán gần chết!
Đang lúc nàng nhàm chán ngồi chồm hổm vẽ vòng vòng trên đất, sau lưng vang lên một hồi trận tiếng chó sủa.
Ngay từ khi còn ở thế kỷ 21, Diệp Tuyết sợ nhất chính là chó, chỉ cần chó vừa sủa, hai chân của nàng đã nhũn ra. Giờ phút này phản xạ có điều kiện xoay người, đối diện lại là một con chó săn lớn màu vàng, mặc dù con chó săn kia bị xích lại, một đầu sợi dây được giữ trong tay một hán tử cao lớn thô kệch, nhưng thân thể nàng vẫn không khống chế được mà run rẩy.
“Cha đứa nhỏ, tổ tông phù hộ, Tề Nhi không có việc gì.” Người phụ nữ quệt quệt nước mắt, giống như là đang báo bình an với hán tử.
Hán tử kia chỉ đơn giản gật đầu một cái, toàn bộ lực chú ý đặt lên con chó của mình: “A Hoàng, đừng có sủa, ngươi làm gì đấy.”
Con chó săn từ trước đến giờ luôn nghe lời, nhưng giờ phút này càng sủa thêm lợi hại, bốn chân chồm lên, liều mạng muốn nhào về phía Diệp Tuyết......
“A Hoàng, sử nữa ta sẽ đánh ngươi......” Hán tử nhìn sắc mặt Diệp Tuyết một chút, thấy nàng đã bị hù dọa đến xanh lét, cầm một nhánh cây lên, quất một cái dạy dỗ con chó của mình.
Vốn tưởng rằng như vậy nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ con chó săn lại xoay người phản pháo về phía hán tử......
Hán tử cả kinh, lui nhanh về phía sau, lại bị tảng đá trật chân, ngã nhào trên đất, sợi dây trong tay cũng rớt ra ngoài.
A Hoàng xoay người, giống như tia chớp, nhe răng, toét miệng nhào tới Diệp Tuyết......
“A Hoàng, đừng......” Bé trai bị dọa sợ đến thét chói tai, lảo đảo muốn đi lên kéo A Hoàng nhà mình ra.
Nhưng làm sao có tốc độ của người có thể nhanh như chó, con chó săn tung mình một cái, áp đảo Diệp Tuyết trên mặt đất......
“A......” Diệp Tuyết tay mắt lanh lẹ bắt được miệng A Hoàng, tận lực đẩy nó cách xa mình một chút, nhưng trên người vẫn bị móng vuốt của chó cào ra từng vết máu......
Đáng chết, rốt cuộc mình đã đắc tội vị Thần Tiên nào trên trời chứ, xa xứ, xuyên qua đến thời không lung tung lộn xộn này còn chưa tính, lại còn bị một con súc sinh ức hϊếp, còn có thiên lý hay không!!!
“Cứu mạng...... Cứu ta......” Nàng lộ ra ánh mắt cầu khẩn, nhờ mọi người chung quanh giúp đỡ.
Thôn dân nghe thấy tiếng động, từ bốn phương tám hướng xúm lại, chẳng những không ra tay giúp đỡ, mà còn nhặt đá từ trên đất lên, nhẫn tâm ném về phía nàng, vừa ném vừa kêu: “Yêu quái, gϊếŧ nàng, gϊếŧ nàng......!!!”
Yêu quái......!!!
Đang tránh né, phía sau cái mông bất chợt bị thứ gì đó gác qua, nàng không biết hơi sức từ nơi nào tới, một tay đẩy con chó săn ra, lấy tay sờ đến, rõ ràng là một chiếc đuôi hồ ly dài......
“Ta không phải yêu quái, không phải......” Diệp Tuyết tuyệt vọng nhìn về phía những người đó hô to.
Nàng không muốn làm yêu quái, chỉ muốn sống thật tốt, làm người bình thường khoái khoái lạc lạc cả đời, ông trời ơi, tại sao ngay cả nguyện vọng đơn giản như vậy, ngươi cũng không để cho con thực hiện!?
Trên người bị đá ném đau, trán cũng bị ném xước mất một miếng da, máu đỏ thẫm từ trên mặt chảy xuống, chảy vào trong miệng của nàng.
A Hoàng bị đẩy ra ngoài, giống như được tiếng kêu của một số người khích lệ, càng thêm hung mãnh mà nhào về phía nàng......
“A......”
Diệp Tuyết hét lên một tiếng, mới vừa rồi chỉ là bị A Hoàng hù dọa lòi ra một cái đuôi, lúc này, đôi tai trên đầu và móng vuốt cùng lông lá cũng đều đã hiện ra.
Thôn dân vây xem bị dọa đến mất hồn, Diệp Tuyết nắm lấy cơ hội, giành đường chạy trốn......
_________________
Có câu hát: "Em chỉ biết rằng em yêu anh, tình yêu của chúng ta sẽ vĩnh viễn không già". Người viết bài hát này nhất định rất trẻ. Tuổi trẻ không biết tình yêu sẽ chết, trái tim sẽ già, và trên đời này còn có một thứ mong manh, gọi là "vĩnh viễn".