Editor: Ngoc Luyen
Sau khi Diệp Tuyết đứng trên bờ cát, khom lưng đi nhặt đủ loại bảo thạch màu sắc khác nhau trên đất, nhưng tiếc rằng bụng to, không thể cúi xuống được, chỉ có thể sốt ruột trừng mắt lo lắng suông.
Lạc Băng thấy vậy, vội vàng nhặt thứ nàng muốn nhặt để vào trong tay của nàng: "Nàng nhặt tảng đá này làm cái gì?"
"Đá gì, những viên này là kim cương, rất đáng tiền." Diệp Tuyết cầm vào tay mới biết, đây không phải là bảo thạch, mà là kim cương. Trong lòng càng thêm kích động, kim cương lớn như trứng gà vậy, nếu mang cái này tới 21 thế kỷ, có thể bán được bao nhiêu tiền! Mặc dù mình chỉ sống ở cái thời không kia 20 năm, nhưng mà tình cảm đối với bên kia cũng rất sâu đậm, mấy ngày nay, vẫn muốn lúc nào có thể trở về một chuyến, ở đó vui vẻ mấy ngày.
Đến lúc đó, chỉ cần cầm một viên kim cương này trở về, là có thể ở bên kia sống cuộc sống mấy chục năm!!
Nghĩ như vậy, chống nạnh, lại muốn cúi xuống nhặt lên viên màu tím ở bên cạnh. Viên màu tím, mặc dù không có to như viên kia, nhưng cũng to bằng quả trứng chim ngói, rất đáng tiền a a a......
"Nàng muốn cái gì, chỉ cần nói một tiếng, ta nhặt giúp nàng là được, không nên lộn xộn." Lạc Băng nhìn nàng đang miễn cưỡng khom lưng xuống, trong lòng nhanh chóng. Nếu Tuyết Nhi đã muốn như vậy, mình ở bên cạnh nên giải quyết thế nào?
"Muốn nhặt viên kia, nàng chỉ cho ta dễ hơn."
Thật ra thì mấy ngày nay chàng cũng hơi gắng sức.
Cùng đi chung với Tuyết Nhi tất nhiên là hạnh phúc, chỉ có hai người nàng và mình, cũng không ngại. Bởi vì những ngày Tuyết Nhi không có ở đây, chàng chỉ có thể ở đây tìm vật liệu xây nhà, còn có thể thuần hóa mấy động vật làm bạn. Lúc tối chính là có thể xếp chân tu luyện, tăng tâm pháp của mình lên.
Chỉ cần có đủ thời gian, tin tưởng mình có thể không bị hạn chế bởi không gian, đi ra từ nơi này, như vậy cũng đỡ mất công Tuyết Nhi phải chạy qua chạy lại giữa hai thế giới! Nhưng mà...... Nhưng cơ thể từ một nhánh linh khí đến khi tạo thành Băng Hồn, thân thể đầy đủ ước chừng cũng phải mất thời gian một vạn năm, trong lúc này, phương pháp như vậy, có lẽ sẽ còn lâu hơn!
Những thứ này đều không quan trọng, trước mắt quan trọng nhất là bụng của Tuyết Nhi, không biết ngày lâm bồn kia, nhưng từ trước tới giờ mình chưa từng trải qua loại chuyện sanh con như vậy, vạn nhất đến lúc đó sinh ở bên cạnh mình, mình nên bắt đầu làm như thế nào??
Nhưng bây giờ lực chú ý của Diệp Tuyết toàn bộ đều đặt trên mặt kim cương lấp lánh kia, hưng phấn vô cùng, không chút khách khí sai bảo: "Không cần viên kia, chàng đi tìm sọt, thϊếp muốn mang tất cả những thứ này về nơi chúng ta sống."
"Tuyết Nhi...... Thế nhưng đây là những viên đá......"
"Ai nha, thϊếp nói đây không phải là đá, là kim cương, là kim cương!!" Diệp Tuyết ra sức trình bày.
"Được được, là kim cương." Trong quá khứ Lạc Băng rất ít khi tiếp xúc với nữ nhân, Ma giới lấy đồ trăng sức bằng băng làm chủ, cho nên việc Tuyết Nhi yêu thích đối với mấy viên đá này chàng thật sự không giải thích được vì sao: "Cái này có thể làm gì?"
"Chàng không cảm thấy nó rất xinh đẹp sao? Hơn nữa, một viên như vậy, có thể đổi được rất nhiều tiền."
"Tiền là thứ gì?"
"Ai nha, nói cái này với chàng cũng không hiểu, đợi khi có cơ hội, thϊếp dẫn chàng đến một nơi, đến lúc đó chàng có thể biết những cái này có thể dùng làm gì." Diệp Tuyết vừa nói vừa nhớ lại. Với Yêu Giới mà nói, hình như các loại trân bảo cũng không ít, nhưng cực phẩm hoàn toàn từ thiên nhiên, cũng không thấy nhiều.
O o, đến lúc đó lên mặt trước mặt Tích Phong, cảm giác kia nhất định là không tệ.
Đúng rồi, còn phải đưa một chút cho A Bích, đến lúc đó nàng khẳng định cũng giống như bản thân khi nãy, con chàng thiếu chút nữa rớt ra.
"Tốt." Thật ra Lạc Băng muốn nói là: ta có thể không đi chỗ đó không? Nhưng vì không phá hư không khí, chàng chỉ gật đầu một cái. Tay chỉ về phía cái cây xa nhất, vỏ cây lập tức tróc ra, trở thành một cái sọt tinh sảo.
Cột cái sọt vào ngang hông, chàng bắt đầu nhặt từng viên kim cương màu sắc khác nhau trên đất.
Diệp Tuyết thì chàng bắt ngồi trên một tảng đá chơn nhẵn, đang ngồi yên lặng, chỉ nhìn một chút, nàng đã không nhịn được cười " xì" ra tiếng.
"Làm sao vậy? Những thứ này thật có thể làm cho nàng vui vẻ đến thế?"
"Không phải." Diệp Tuyết khoát khoát tay, "Không phải những viên kim cương này, mà là chàng...chàng biết không, bộ dáng lúc này của chàng, khiến cho thϊếp nghĩ đến tiểu cô nương nhặt ốc."
"Đây là Tuyết Nhi đang cười nhạo ta sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Diệp Tuyết lập tức sửa lại lời của chàng: "Thϊếp đang khen chàng, khen chàng bây giờ đang hình tượng hoạt bát đáng yêu, phong tình vạn chủng."
"Hoạt bát đáng yêu với phong tình vạn chủng có thể đồng thời hình dung một người sao? Hơn nữa...... Cái này giống như là hình dung cô nương chứ?"
"Ha ha ha......" Nhìn bộ mặt phớt tỉnh phân tích của chàng, rốt cuộc Diệp Tuyết không nhịn được cười lớn: "Bởi vì...... Bởi vì giờ phút này chàng là tập hợp của hai cái cực đoan, ha ha ha......"
"Ta biết ngay, nàng đang chê cười ta!"
"Ha ha......" Diệp Tuyết lần này chỉ cười không nói. Cũng chỉ nhìn vào tay.
Lạc Băng bắt đầu tiếp tục nhặt những viên đá, chỉ trong chốc lát, bên cạnh nàng đã có hai cái sọt.
"Không kém nhiều lắm chứ?" Đi nhặt toàn bộ, rõ ràng là không thể nào, vì nó dày đặc trên cát, hơn nữa chàng vừa nhìn trong nước một cái, trong nước hình như còn nhiều hơn: "Nếu Tuyết Nhi thật sự thích, lần sau ta sẽ xây phòng ở đây, nàng có thể ngắm tùy lúc."
"Ân Ân, cũng tốt." Diệp Tuyết gật đầu.
Thật ra thì đến lúc này, hưng phấn của nàng với kim cương đã đi xuống.
Vào giờ phút này, chúng có trân quý hơn nữa, nhưng ở chỗ này cũng không khác gì đá bình thường.
Vẫn là thức ăn có vẻ tốt: "Băng, thϊếp đói bụng."
"Chờ, ta sẽ đi bắt cá ngay bây giờ." Lạc Băng cởi cái sọt trên hông xuống, đặt ngay ngắn chung một chỗ với hai cái sọt khác, sau đó từ trên mặt đất nhặt một nhánh cây dài hơn hai mét, đi về phía nước sâu một chút.
Vốn Diệp Tuyết tưởng rằng chàng sẽ học những người trong võ hiệp, dùng nhánh cây vót nhọn xiên cá, không nghĩ tới là chàng học một chiêu khác, trực tiếp sử dụng nhánh cây đập trên mặt nước. Chỉ thấy bọt nước vẩy ra, những con cá to khoảng hai bàn tay bị chàng vỗ ra ngoài từ trong nước. Sau một khắc, tất cả những con cá kia đều bị xâu trên nhánh cây......
"Oa, băng, chàng thật giỏi a ~~" Diệp Tuyết ở bên cạnh vỗ tay, khen ngợi thêm không keo kiệt chút nào.
Cái thời không này thật là kỳ diệu, sáu tháng rồi, mỗi ngày đều vui vẻ, mà chàng, còn là vui mừng trong vui mừng!
Lạc Băng cũng vui vẻ giơ chiến lợi phẩm trong này về phía nàng, nhưng đột nhiên, hình như chàng phát hiện cái gì, ném xâu cá đang cầm trong tay lên bờ, chính mình phốc một tiếng nhảy vào trong nước......
"Băng? Chàng muốn làm gì?" Diệp Tuyết cẩn thận đi xuống khỏi tảng đá đang ngồi, sau đó chạy ra bên bờ, muốn cá nhặt lên, nhưng là một chuỗi phía trên có bảy tám con, quá nặng, nàng cầm không nổi, chỉ có thể đứng ở bên bờ nhìn vào trong nước.
Nhưng đợi một lúc lâu, mặt nước đã dần dần bình tĩnh lại, Lạc Băng cũng thật lâu chưa từng xuất hiện. Lần này nàng sốt ruột rồi, nữ nhân rất thích suy nghĩ lung tung, nữ nhân mang thai lại càng nghiêm trọng hơn, các loại hình ảnh không tốt hiện lên trước mắt: "Băng...... Băng xuất hiện đi, chàng đang làm cái gì vậy......"
Đáp lại nàng, chỉ là những tiếng gió và ngẫu nhiên có con cá nhảy lên mà phát ra tiếng nước.
"Hu hu...... Băng, chàng cũng không nên làm thϊếp sợ...... Băng, chàng trở lại đi......" Diệp Tuyết suy nghĩ một chút đi vào trong hồ, nhưng mà, tự nàng biết cơ thể nặng nề, nàng sợ sau khi mình tiếp tục đi xuống sẽ không lên được nữa: "Hu hu...... Băng......"
Vì vậy chờ đến khi mặt nước đột nhiên vỡ ra, khi Lạc Băng bay lên trời, thấy nàng đứng ở mép nước, khóc đến mặt mũi toàn là nước mắt.
Cuống quít xuống, nóng nảy hỏi thăm: "Làm sao vậy Tuyết Nhi, xảy ra chuyện gì?"
Nàng lại không nói hai lời, nhào vào trong ngực của chàng: "Thϊếp cho là chàng xảy ra chuyện gì, hu hu, làm thϊếp sợ muốn chết......"
Lạc Băng vừa nghe, trong lòng tràn đầy áy náy, nhưng cũng vì sự để ý của nàng mà có một chút ngọt ngào. Nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, dịu dàng an ủi: "Thật xin lỗi, ta không nên không có nói một tiếng với nàng đã rời đi thời gian lâu như vậy. Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng, vĩnh viễn cùng với nàng, ngoan......"
Diệp Tuyết nức nở, một lúc lâu mới bình phục lại.
Lạc Băng dùng tay áo của mình, từng chút giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt: "Đã là mẹ người ta rồi, còn thích khóc như vậy."
"Hừ, lại dám cười nhạo thϊếp, không để ý tới chàng nữa." Diệp Tuyết thở phì phò hất tay của chàng ra, quay lưng lại với chàng.
"Được rồi được rồi, đùa với nàng một chút, đừng nóng giận." Lạc Băng đi nửa vòng, đi tới trước mặt nàng, trong tay đã cầm một con cá có nhiều màu sắc khác nhau: "Nhìn xem, đây là cái gì?"
"Oa......" Tức giận của Diệp Tuyết lập tức bị ném ra ngoài chín tầng mây: "Thật là xinh đẹp, thật thần kỳ......" Nàng đưa ngón tay tinh thế trắng nõn của mình ra chọc chọc trên lưng con cá, "Ah, cảm giác này thật kỳ lạ, tại sao lại cứng như vậy?"
"Nàng cầm lấy nhìn xem." Lạc Băng đề nghị.
Nàng ngoan ngoãn đưa tay ra, chàng cẩn thận đặt cá vào trong tay của nàng: "Như thế nào?"
"Chuyện này......" Trên mặt Diệp Tuyết là vẻ kinh ngạc như dự kiến. Nặng nề, trọng lượng này, chẳng lẽ con cá này...... Nhưng khi nhìn rõ ràng là đang sống!
"Không sai, cái này giống với kim cương mà nàng nói." Lạc Băng vẫy tay, lập tức từ phía xa có cái cây giống như là chuối đang cuộn lại thành một cái chậu rửa mặt lớn, chàng cầm đi múc nước trong hồ, sau đó đến bên cạnh Diệp Tuyết: "Đến, nàng thả nó xuống đây."
"Cái gì?"
"Thả nó trong nước."
"Hả?" Diệp Tuyết rất nghi ngờ, không biết tại sao chàng muốn thả kim cương hình cá vào trong nước.
Nhưng vừa thả xuống, nàng đã biết, thì ra con cá này...... Thật sự còn sống......
"Mới vừa rồi ta dùng Định Thân Chú với nó, nó chạy trốn quá nhanh, hơi sức quá lớn, sợ làm nàng bị thương." Lạc Băng thản nhiên nói. Mới vừa rồi khi ở trong nước, chính mình cũng phải mất sức của chín trâu hai hổ mới bắt được nó lại.
"Oa, Băng, thϊếp yêu chàng chết mất!" Diệp Tuyết nhón chân lên, hôn bẹp một cái trên mặt chàng.
Lạc Băng sờ sờ mặt của mình, cười đến vui vẻ. Một tay cầm bể cá làm từ lá cây, một tay nắm lấy tay của nàng: "Đi thôi, nàng ngồi ở bên cạnh từ từ xem, ta đi hầm cách thủy cá cho nàng ăn."
"Ừ, tốt." Diệp Tuyết cảm kích gật đầu một cái.
Lần đó trong lúc vô tình mình nói với chàng, nói phụ nữ có thai không thích hợp ăn đồ nướng gì đó, vì vậy cho dù ở nơi nào, chàng cũng sẽ nghĩ hết biện pháp làm thức ăn cho mình.
Nam nhân tỉ mỉ như vậy, nữ nhân nào có thể không thích đây!
Ngoại truyện chi đào nguyên dị thế 3
Diệp Tuyết ngồi trên tảng đá trêu chọc con cá nhỏ có thành phần giống như kim cương phát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, bên cạnh nơi có thể đưa tay đến đặt hai đĩa trái cây, có chua có ngọt, đã được rửa sạch sẽ.
Nhìn Lạc Băng ở cách đó không xa, chàng mới mò lên một chậu ngọc trai từ trong hồ, dùng kiếm nhanh chóng lấy ra. Có lẽ vừa khéo trượt vào thịt trai bên trong, lập tức có một viên dạ minh châu to bằng nắm tay lăn xuống.
"Oa, cho thϊếp cho thϊếp, thϊếp muốn." Diệp Tuyết nhét trái cây vào trong miệng, hét lên không rõ ràng.
Lạc Băng nhếch miệng mỉm cười, đứng dậy nhặt dạ minh châu lên, sau khi rửa sạch sẽ trong nước mới đặt vào trong tay của nàng: "Cái này đã gặp nhiều, có cái gì kỳ lạ sao?"
"Cái này không giống như vậy, ở cái thế giới này, đây là lần đầu tiên thϊếp nhìn thấy nha, hơn nữa còn là chàng tự tay mò được." Diệp Tuyết cầm lấy ngắm nghía trong nước, trơn bóng, nặng nặng. Mặc dù nàng là ngoài ngành, nhưng cũng biết dạ minh châu này là cực phẩm trong cực phẩm.
"Tay nghề của ta tốt như vậy sao? Vậy......" Trên mặt Lạc Băng xuất hiện nụ cười xấu xa.
Diệp Tuyết lập tức cầm một quả chua nhét vào trong miệng của chàng: "Thật ra thì thϊếp thích chàng tự tay làm thức ăn hơn." Mỗi lần nhìn nụ cười xấu xa của chàng, chắc chắn chàng sẽ nghĩ ra việc gì đó không đứng đắn, cho nên...... Nàng muốn bóp chết ý nghĩ tà ác của chàng ngay từ khi mới sinh ra!
"Quá chua ~~" Lạc Băng bị chua kiến nụ cười xấu xa cũng biến thành mặt cười khổ, bất đắc dĩ sờ sờ đầu của nàng nói: "Được, ta đi ngay làm đồ ăn cho nàng, rất nhanh sẽ được ăn."
"Được được." Nhìn chàng xoay người rời đi, Diệp Tuyết hả hê làm mặt quỷ phía sau lưng chàng, sau đó mới cầm trái cây bỏ vào trong miệng mình, mới cắn một cái, đã "Phốc" một tiếng phun ra......
Quả thật quá chua, gần đây càng ngày càng không chịu nổi vị chua rồi.
Nhưng ở hiện đại thường nói, chua sinh nữ nhi, nghi ngờ trong bụng mình chính là một nữ nhi sao?
Ha ha......
Tay không tự giác xoa bụng, cả người tỏa ra ánh sáng tình mẫu tử lấp lánh......
Ở bên kia Lạc Băng đã xây được một cái bếp đơn giản, dùng vỏ trai trong hồ làm nồi, dùng con cá to như hai bàn tay mới bắt được rửa sạch thịt cá trong nước, sau đó thả vào trong vỏ trai, thêm chút nước, thêm gia vị, sau đó bắt đầu đốt lửa.
Chỉ chốc lát sau, trong không khí đã tràn ngập mùi canh cá, vốn Diệp Tuyết đã đói bụng rồi, lần này, còn đói hơn.
Nhưng vuốt ve dạ minh châu trong tay rồi thả chung vào chỗ con cá kim cương, sau đó thận trọng đứng dậy từ trên tảng đá, tuy chậm rãi nhưng lại nóng lòng đi về phía Lạc Băng ở bên kia, hoặc là nói, nàng đi theo mùi thơm tới......
"Đói bụng?" Lạc Băng cười nhìn nàng.
"Đúng vậy." Người nào đó nặng nề gật đầu một cái, tỏ rõ mình vô cùng đói bụng.
"o(n_n)o ha ha ~ rất nhanh sẽ xong, đến, ngồi bên cạnh ta." Chàng vẫy vẫy tay, trên đất lập tức xuất hiện một cái ghế tựa được tạo thành từ những hạt cát, nhìn qua vô cùng thoải mái, nhưng mà......
Diệp Tuyết chọc chọc cái ghế kia: "Cái này có thể ngồi sao?" Hạt cát xếp thành, cái thế giới này hình như không có cái loại gọi bê tông gì đó chứ? Nàng sợ mình ngồi lên một cái, là sụp ngay.
"Yên tâm đi, chẳng lẽ ta lại hại nàng sao?"
"Cái này không biết được." Trong miệng Diệp Tuyết nói như vậy, cái mông đã ngồi lên phía trên.
Do giờ phút này Lạc Băng ngồi dưới đất, mà nàng ngồi ở trên ghế, cho nên từ vị trí của chàng nhìn sang, vừa lúc thấy cái mông của nàng, kiến cho chàng không nhịn được hạ thân có cảm giác......
Vội cúi đầu, ra lệnh mình nghiêm túc nhóm lửa.
Bụng của nàng lớn như vậy, nói không chừng một ngày kia có thể sinh ra hài tử, mình quyết không thể mạo hiểm.
Nhưng mình cũng cấm dục hơn bốn tháng rồi, lúc nào thì mới có thể đây??
"Băng, chàng làm sao vậy? Mặt của chàng thật đỏ." Diệp Tuyết không rõ chân tướng, rất là quan tâm hỏi thăm.
"Không có...... Không có việc gì, có thể là...... Là nhóm lửa, quá nóng......" Lạc Băng ấp úng nói, sau đó chột dạ lau trán của mình một cái. Vừa lúc canh cá cũng nấu xong, chàng như chạy trốn chạy đi rửa mặt trong hồ. Nước kia lành lạnh, vỗ vào trên mặt vô cùng thoải mái. Tuy nhiên nó không thể dập tắt lửa trong người chàng, vì vậy nếu không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong, định trực tiếp nhảy vào trong hồ......
Chờ lần nữa chàng đi lên đã là một lúc sau, lửa đã được dập, nhưng lần này nhảy xuống nước không dùng bế thủy chú giống hai lần trước, cho nên cả người ướt nhẹp, đôi môi có chút đông thành màu tím.
Thấy vậy Diệp Tuyết càng không rõ chân tướng: "Băng, chàng nóng sao?" Cư nhiên cần đông lạnh mình thành bộ dáng này?
"Ha ha, giờ thì ổn rồi, giờ thì ổn rồi." Lạc Băng vận khí, làm nước trên người mình bốc hơi đi, nhưng tóc dài còn hơi ướt một chút, cứ như vậy tùy ý khoác lên người.
Đi lên trước, dùng hai cái vỏ trai nhỏ đã sớm chuận bị xong làm chén, cẩn thận múc canh vừa mới nấu vào trong vỏ trai, sau đó gắp thịt cá, thả vào trong vỏ trai nhỏ, lúc này mới mang đến đặt trong tay của nàng: "Nếm thử một chút, mùi vị thế nào?"
Diệp Tuyết dùng hai tay nhận lấy, tầm mắt lại nhìn trong vỏ trai lón, do dự một chút mới nói: "Mang thịt cá ngon nhất cho thϊếp, chàng làm sao bây giờ?"
"Đứa ngốc, không phải còn nhiều cá như vậy sao? Ta có thể làm tiếp."
"Nếu không chúng ta mỗi người ăn một nửa đi, ăn xong rồi làm tiếp." Diệp Tuyết cảm thấy, làm tiếp một nồi khẳng định vẫn mất nhiều thời gian như vậy, bụng của Băng, bây giờ khẳng định cũng đói bụng.
"Không cần, bây giờ ta không đói, nàng mau ăn đi." Lạc Băng đẩy cái chén nàng đưa tời trở về.
Diệp Tuyết lại dùng sức đẩy qua chỗ chàng: "Không cần, thϊếp muốn cùng ăn chung với chàng, mỗi người một nửa."
"...... Được!" Lạc Băng suy nghĩ một chút, nhận lấy cầm trong tay, nhưng không có ý chia làm hai phần, mà là cầm thìa nhỏ, mình ăn trước một miếng. Sau đó dùng thìa nhỏ múc, đưa lên trước khóe miệng thổi thổi, đưa đến miệng Diệp Tuyết: "A...... Há mồm."
"Chàng làm gì đấy?" Diệp Tuyết nhìn chàng, lặng lẽ cách xa cái muỗng một chút.
Buông ra nói. Lạc Băng dù bận vẫn ung dung, cười ha ha nói: "Tuyết Nhi không phải nói mỗi người một nửa sao? Ta sợ chia không đều, cho nên mỗi người một miếng, là công bằng nhất rồi."
"Không cần......" Nàng không phải cái loại người buồn nôn này, cho nên không làm được loại chuyện buồn nôn này.
"Nếu Tuyết Nhi không cần, vậy thì ta không ăn, nàng ăn đi." Lạc Băng nhét canh cá lại trong tay của nàng.
"Cái này......" Diệp Tuyết đang cầm canh, rối rắm một lúc lâu, mới lần nữa chầm rì rì mở miệng: "Chàng đút cho thϊếp." Nhìn chàng tức giận, biết rõ là giả vờ, nàng vẫn sẽ đau lòng.
"o(n_n)o ha ha ~" Lập tức Lạc Băng giống như mèo ăn trộm được cá, cười đến vui vẻ: ", ngoan ngoãn há mồm......"
......
Một chén canh cá, mặc dù là một người ăn một muỗng, nhưng vẫn là nàng ăn nhiều nhất, bởi vì khi múc cho Lạc Băng, cái muỗng ít hơn rất nhiều. Diệp Tuyết kháng nghị, nhưng bị chàng dùng lý do "nàng là hai người, ta là một người" chặn trở về.
......
Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Tuyết có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.
Lạc Băng đã nhặt tảng đá nhỏ bỏ vào trong tay áo mình, để Tuyết Nhi ôm cái hồ cá được làm từ thân cây, mình thì đành ôm ngang nàng vào trong ngực, ngự phong trở về chỗ ở. Ở tại một nơi có ba mặt là núi, Lạc Băng dùng thời gian 15 ngày xây lên mấy gian phòng vô cùng tinh sảo, khi mà lần đầu tiên Diệp Tuyết nhìn thấy, vui mừng chừng mấy ngày.
Lạc Băng trực tiếp ôm nàng đến phòng, nhẹ nhàng đặt trên giường gỗ rộng lớn.
Còn nhớ rõ đêm hôm đó, khi Diệp Tuyết ngây thơ hỏi chàng tại sao phải làm giường lớn như vậy, Lạc Băng cười đễu đẩy ngã nàng, sau đó dùng hành động thực tế nói cho nàng biết tồn tại của từ "lăn giường". Nhưng mà sau khi xong chuyện, chàng ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói cho nàng biết: nếu không phải bởi vì nàng đang có thai, sẽ biết tác dụng lớn hơn của giường.
Diệp Tuyết chỉ nhớ rõ, đêm hôm đó, mặt của nàng vẫn luôn hồng hồng.
Lạc Băng giúp nàng đặt hồ cá trên bàn, sau đó giúp nàng đắp kín chăn: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Nhưng mới vừa ăn cơm có chút mệt rã rời, nhưng bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có, Diệp Tuyết nhắm hai mắt một lúc, không nhịn được mở ra, phát hiện Lạc Băng đứng ở bên cạnh nhất định không nhúc nhích.
"Sao lại không ngủ?" Thấy nàng mở mắt, chàng ngồi xổm người xuống, nằm ở trên mép giường.
"Không sao cả, chính là đột nhiên lại không buồn ngủ nữa. Băng, nếu không chàng nói chuyện với thϊếp."
"Tốt, nói gì?"
"Ừ......" Diệp Tuyết suy nghĩ một chút, nhớ lại lúc trước chàng sợ hài tử có điều bất thường nên có suy nghĩ muốn bỏ nó, lại cảm thấy mình cần thiết phải giảng giải cho chàng, để cho chàng có thể yên tâm, vì vậy mở miệng nói: "Thật ra thì thϊếp vẫn luôn không nói với chàng, thϊếp với A Bích ngây người ở một thời không khác hai mươi năm."
"Hả? Hai mươi năm? Khi nào?"
"Đó là một cái thời không, nhân loại nơi đó mới là Chúa Tể."
"Không có yêu không có ma?"
Diệp Tuyết suy nghĩ một chút: "Không có, ngẫu nhiên cũng sẽ có mấy con lâm vào yêu ma, nhưng cũng muốn tìm biện pháp trở về." Bởi vì nơi đó không phải thế giới của bọn họ, sẽ làm bọn họ cảm thấy cô độc.
"Tuyết Nhi ban đầu chính là như vậy sao? Nghĩ tới biện pháp trở về?"
"...... Khi đó thϊếp chưa khôi phục trí nhớ......"
"Phải ha, ta quên mất, Tuyết Nhi trở về như thế nào?"
"Chúng ta trước không nói cái này, thϊếp muốn nói tới thế giới kia, là muốn nói cho chàng biết một chuyện. Ở nơi đó, tiểu bảo bảo từ khi mang thai đến khi sinh ra cần khoảng thời gian mười tháng, cho nên...... Hiện tại thϊếp mang thai sáu tháng nhưng chưa sinh ra, có lẽ cũng là bình thường. Dù sao từ nhỏ đến lớn thϊếp đều sống ở nơi đó, hơn nữa còn được sinh ra từ con người, thừa kế đặc tính của con người cũng là chuyện đương nhiên."
"Mười tháng sao?" Lạc Băng nghe đến đó, nổi khổ trong lòng còn sâu hơn. Vậy mình chẳng phải là còn phải cấm dục thật lâu thật lâu......
Nhưng mà nghĩ lại một chút, không đúng, nếu còn có bốn tháng, hiện tại phải là lúc thai nhi ổn định nhất, nói cách khác......
Trong lòng tro tàn lại cháy, trong mắt bắt đầu sáng lên, ánh sáng sắc lang......
"Tuyết Nhi......" Trong lúc bất chợt chàng vô cùng nhu tình gọi lên.
"Hả?" Diệp Tuyết nhẹ nhàng ừ một tiếng, chờ phía sau nàng.
Nhưng mà không có, ngay khi nàng nhìn kỹ chàng đã bò lên giường, nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, sau đó mới nói: "Tuyết Nhi, để ta ôm nàng được không?"