Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 151: Nàng đã mang thai bảy ngày (Đại Kết Cục hoàn mỹ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Ngoc Luyen

"Nơi nào?" Diệp Tuyết vội vàng hỏi, bỗng nhiên lúc này mới phát hiện ra mình lại có thể nói chuyện, nhưng đáng tiếc chính là nàng chờ thật lâu, Lạc Băng không trở lại nữa.

Cho là mình nói quá nhỏ, chàng không nghe được.

Vì vậy vội vàng nâng cao giọng nói, cơ hồ là lớn tiếng gọi ra: "Lạc Băng, chàng sẽ ở nơi nào chờ thϊếp? Trả lời thϊếp đi?"

Nhưng......

Không có!

Cái gì cũng không trở lại.

Thế giới chung quanh đột nhiên an tĩnh như thế, an tĩnh lại có chút quỷ dị, ngoại trừ tiếng hít thở từ từ tuyệt vọng của nàng, ngoài ra không có gì cả.

"Băng......"

......

Người chung quanh Thần Đàn, đều cho rằng kết cục đã định: Băng Hồn đã tách ra, Lạc Băng chuẩn bị sống lại; tình yêu của Tích Phong cảm động trời đất, lấy mạng đổi mạng, Diệp Tuyết được sống lại. Từ đó về sau, hai người Diệp Tuyết và Ma Quân tương thân tương ái, nắm tay nhau đến chân trời góc bể, trở thành một đôi trời đất tạo nên khiến tất cả mọi người trong ngũ giới phải hâm mộ!

Nhưng kết cục cũng không phải như vậy......

Thế trận mới ngưng lại, trong lúc bất chợt một cỗ lực lượng thần bí được khởi động.

Ánh sáng còn mãnh liệt hơn hồi nãy nữa, nhưng mà quỹ đạo vận hành của trận này lại hoàn toàn khác so với trận trước......

"Chẳng lẽ đây là......"

Từ trước đến giờ Nữ Oa là người gặp chuyện luôn trầm ổn không sợ hãi, hôm nay đã luống cuống hai lần. Thần Nhãn mở thật to, môi cũng khẽ nhếch lên, bày tỏ đối với chuyện đã phát sinh không thể tưởng tượng nổi!

"Nương nương, rốt cuộc làm sao vậy?" Bích Lạc không nhịn được đặt câu hỏi.

Cho dù người cao thâm như nàng, nhưng cũng là không nhìn ra manh mối nào trong đó, chỉ có thể xin chỉ bảo từ phía thần cao nhất ở đây!

Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết!

Nữ Oa thở dài một tiếng, nghe không ra là vui hay là buồn: "Quay ngược thời gian, thân thể không chịu được bổ sung, cứu trị không có hiệu quả!"

"Có ý gì?" Thân thể chịu đựng là ai? Người nào cứu trị không có hiệu quả??

"Nương nương, người có thể nói rõ ràng chút được không?"

Nữ Oa lại mím chặt miệng, không lên tiếng nói chuyện nữa.

Duyên đến duyên đi duyên như nước, lưng đeo vạn trượng cõi hồng trần, chỉ vì một câu, chờ một lần gặp lại!

Trận thế rất nhanh ổn định lại, khôi phục lại dáng vẻ lúc ban đầu: Diệp Tuyết vẫn là Diệp Tuyết, Tích Phong vẫn là Tích Phong như cũ!

"Nương nương......" Nữ Oa đưa tay xuống thu hồi lại Đá Nữ Oa, Bích Lạc không nhịn được cầm lấy cánh tay của nàng: "Rốt cuộc đây là ý gì? Rốt cuộc Lạc Băng có sống lại hay không?" Thật ra thì đáp án đã bày ở trước mắt rất rõ ràng! Quay ngược thời gian, có nghĩa là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cho nên...... Băng Hồn của Lạc Băng, giờ phút này vẫn còn trong cơ thể Tuyết Nhi.

"Bích Lạc, thông minh như ngươi, nên biết có một số việc không thể cưỡng cầu. Nhưng mà......" Nói đến đây, Nữ Oa ngước đầu nhìn lên phía chân trời, ý vị sâu xa nói ra một câu: "Yêu, là lực lượng cường đại nhất trên đời này, chỉ cần trong lòng có yêu, sẽ có kỳ tích xảy ra!"

"Nương nương......"

"Không cần nói nhiều, người hữu duyên, nhất định có thể hiểu thiên cơ trong này." Nữ Oa chặn lời của nàng. Từ từ bay lên không trung, mây Tường quấn quanh người: "Trăm Đao, trong lòng nổi lòng tham, có lòng muốn lật đổ ngũ giới, trở thành người đứng đầu ngũ giới, chuyện hôm nay, ngươi cũng không thoát khỏi có liên quan, ngươi có biết tội của mình không?"

"Nguyện ý nghe nương nương trách phạt." Trăm Đao quỳ xuống đất nhận phạt.

Lúc mười hai thần thú tập hợp lập trận, trong lúc mơ hồ hắn thấy được Nguyệt Oa, nữ nhân hắn vì một đời quyền thế mà quên đi.

Cho tới nay, hắn cũng không dám tự mình đối mặt với việc này, nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên mới hiểu.

Năm đó nhìn Nguyệt Oa tự sát trong kế hoạch của mình, mặc dù hắn không có chết, nhưng lòng lại bị nàng mang đi. Từ đó về sau, hắn trở thành người vô tâm, hỉ nộ ái ố (vui, buồn, yêu, giận), nhưng mà biểu tình có biến hóa, hắn ít có thể cảm nhận được.

Người cũng không biết đến vui vẻ là gì, quyền thế lớn hơn nữa, thì có ích lợi gì?!

"Bổn cung hôm nay phạt ngươi trở thành người phàm, trải qua nỗi khổ bảy bảy bốn mươi chín đời luân hồi, rồi trở lại Thần giới, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Nương nương, thuộc hạ nguyện rút đi thần hồn, giáng thành thân thể người phàm." Thật ra thì làm người phàm cũng không có gì không tốt, từ đó về sau không cần lại nhớ đến chuyện kiếp trước, cũng có thể sẽ không vì tình cảm kiếp trước mà phiền muộn!

"Trăm Đao, ngươi có biết một khi rút đi thần hồn, chính là không thể nữa phục hồi lại như cũ không!"

"Thuộc hạ biết, xin nương nương thành toàn!"

"Ngươi đã quyết định như thế, Bổn cung cũng không tiện nói thêm gì nữa, tất cả tùy theo ý của ngươi." Ánh mắt Nữ Oa quét một vòng về phía mọi người: "Ngươi còn có mong muốn gì sao?"

"Có." Trăm Đao gật đầu một cái.

Tầm mắt rơi vào trên người Ngu Cát, nhưng không có đi tới phía nàng, mà là chuyển về phía đồ nhi của mình: "Bích Lạc, vi sư chưa bao giờ cầu xin con điều gì, nhưng hôm nay có một chuyện muốn con giúp đỡ, con có thể đồng ý với vi sư không?"

"Sư phụ mời nói!" Mặc dù vô cùng không muốn sư phụ rời đi, nhưng nàng biết, đây là nguyện vọng của người, người nào cũng không thể khuyên được!

"Vi sư có hai nữ nhi, một là nàng...... Ngu Cát, còn một người chính là Nguyệt Tiểu Điệp đã từng sai khiến Thất Thải Phượng Hoàng của con. Sở dĩ việc ác bọn chúng làm hôm nay, đều là do vi sư không có cách nào dạy dỗ, hi vọng con nể mặt mũi của sư phụ, lúc muốn gϊếŧ chúng, có thể cho chúng một cái chết thoải mái!"

"Sư phụ......"

"Có thể có một đồ đệ như con, là sự kiêu ngạo của sư phụ. Đồ nhi, bảo trọng!" Trăm Đao nói xong, ngồi xếp bằng ở trên đất ngay tại chỗ, chuẩn bị vận khí tự hủy thần hồn......

Chết với hắn mà nói, thật ra lại là giải thoát, tiếc nuối duy nhất là...... Trước khi chết không thể nhìn thấy Tiểu Điệp của mình! Đã nhiều năm như vậy, mình cũng không dám đi gặp nó, sợ nó biết phụ thân này của mình chưa chết......

Đúng lúc này, một đạo ánh sáng từ phía chân trời tới đây, tiếng gió vù vù mang theo tiếng gọi đầy khổ sở: "Phụ thân...... Phụ thân......"

"Tiểu Điệp......" Trăm Đao bị rung động kiến cả người run lên, lẩm bẩm ra tiếng.

Ánh sáng rơi xuống trên đất, hóa thành hai người, một là Nguyệt Tiểu Điệp, một người khác cũng là một Mỹ Thiếu Niên tuấn dật tiêu sái.

"Phụ thân, người muốn cứ như vậy quên đi nữ nhi rồi rời đi sao?" Trong mắt Nguyệt Tiểu Điệp rưng rưng, khóc đến đau lòng, càng nói lại càng đáng thương hơn.

"Tiểu Điệp, phụ thân thực xin lỗi con, tất cả lỗi đều là lỗi của phụ thân, đáng hận lại làm liên lụy tới nữ nhi vô tội của ta!"

"Phụ thân......" Nguyệt Tiểu Điệp cũng biết rõ phụ thân phạm tội, lại thêm chính mình, phụ thân còn sống trên đời, chỉ biết càng thêm khổ sở. Cho nên muốn nói cái gì, nhưng mà cái gì cũng không nói ra được, chỉ có thể tiến vào cái ôm của phụ thân, hai người ôm nhau mà khóc.

Tích Phong đứng ở đàng xa, chỉ cảm thấy Mỹ Thiếu Niên có chút quen mắt, không ngờ người ta lại có thể đi về phía hắn, sau khi đến bên cạnh đột nhiên giang hai cánh tay, ôm lấy hắn: "Phụ thân!"

"...... Con là...... Niệm Niệm?"

"Phụ thân còn nhớ rõ con, thật tốt!" Hắn bị phong ấn nhiều năm như vậy, cho nên trong một lần duyên cơ xảo hợp (có duyên), cư nhiên trong một đêm đã trưởng thành rồi.

"Niệm Niệm, Niệm Niệm, phụ thân làm sao có thể quên con!" Mặc dù nó bị chính mình phong ấn lâu như vậy, nhưng thời gian mình ở chung với nó cũng không ít: "Niệm Niệm, vì sao hôm nay con lại đến đây?"

"Đại ca!" Sau lưng vang lên giọng nói nũng nịu, trừ Tiểu Hồ nhi còn có thể là ai! Tiểu tử một ngày một tuổi, hôm nay đã bốn tuổi rồi.

"Hồ Nhi! Cám ơn đệ kịp thời thông báo, để Điệp nhi có thể gặp nhau phụ thân mình lần cuối."

"o(n_n)o ha ha ~ đại ca khách khí, đệ và huynh là huynh đệ ruột, cho nên chuyện của đại tẩu cũng chính là chuyện của đệ."

"Đại tẩu?" Tích Phong đang bên cạnh nghe được mơ mơ màng màng.

Hoa Niệm còn chưa kịp giải thích, ngược lại Tiểu Hồ nhi mở miệng trước: "Phụ thân còn không biết sao, Điệp nhi tỷ tỷ đã cùng đại ca bái thiên địa, kết thành vợ chồng. Thê tử của đại ca, đương nhiên là đại tẩu của Hồ Nhi á."

"......"

Bên kia, Trăm Đao nhẹ nhàng đẩy người trong ngực ra, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt nữ nhi: "Tiểu Điệp, nếu kiếp sau được đầu thai lần nữa, nhất định không nên tìm gia đình có phụ thân như ta, biết không?"

"Phụ thân, nếu có kiếp sau con vẫn muốn làm nữ nhi của người."

"Ai!" Trăm Đao nặng nề thở dài một tiếng, sau đó dùng một tay đẩy người trong ngực ra, ngồi xếp bằng xuống.

Thần hồn trên người lập tức nổ tung, nhẹ nhàng bay về bốn phương tám hướng......

Đã được gặp mặt nữ nhi lần nữa, nếu lại kéo dài nữa, cũng chỉ càng thêm đau khổ mà thôi.

Gặp lại sau, các vị! Gặp lại sau, nữ nhi!

"Phụ thân......"

Nguyệt Tiểu Điệp muốn nhào qua ôm lấy hắn, nhưng chỉ chụp hụt. Một điểm trắng từ từ dâng lên, xuyên qua thân thể của nàng, sau đó bay đến trong tay Nữ Oa.

"Trăm Đao, đi đi!" Bàn tay Nữ Oa phát ra hàng ngàn ánh sáng, đưa Hồn phách vào đường hầm luân hồi.

"Nương nương, Tiểu Điệp tự biết nghiệp chướng nặng nề, xin nương nương cho phép Tiểu Điệp đi theo phụ thân." Nguyệt Tiểu Điệp quỳ dưới đất, khổ sở cầu khẩn.

Ngu Cát ở bên kia vẫn luôn không mở miệng, đột nhiên mở miệng: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu bị người ta tính kế lợi dụng, có tội gì!"

"Ngươi là......"

"Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi."

"Tỷ tỷ của ta?" Nguyệt Tiểu Điệp không thể tin được nhìn nàng. Bởi vì cho dù là phụ thân hay mẫu thân, cũng chưa từng nói qua...... Mình còn có một tỷ tỷ!

Ngu Cát cũng là không tính tiếp tục trả lời nàng..., mà là lạnh nhạt nhìn những người còn lại trên hiện trường: "Mọi người nghe kỹ cho ta, Tiểu Điệp muội ấy còn nhỏ, chẳng qua là một đứa trẻ, trước đây làm chuyện gì cũng đều là do ta và Trăm Đao tính kế. Các ngươi muốn trách, thì trách ta đi, sau khi ta chết, hi vọng các ngươi không cần làm khó muội ấy!"

"Tỷ......"

Nguyệt Tiểu Điệp muốn ngăn cản nàng tự vẫn, nhưng tốc độ của nàng sao có thể so sánh với Ngu Cát, trong lòng bàn tay vận khí, nặng nề đánh vào trán của mình.

Phun ra một ngụm máu tươi......

Từng giọt nước mắt trong của nàng chảy ra, đều biến thành những viên dạ minh châu.

Nước mắt của giao nhân biến thành dạ minh châu, nghe nói là dạ minh châu cực kỳ trân quý trên đời này. Nhưng Giao nhân chưa bao giờ khóc, có người vì muốn lấy được nước mắt của bọn chúng, bắt bọn chúng phải chịu những hình phạt dã man, nhưng chưa bao giờ thành công.

Nhưng vào giờ phút này, nước mắt kia như thế nào cũng không ngừng được, dạ minh châu như trân châu đứt dây lăn xuống......

Mắt dừng lại trên người Tích Phong, không hề rời, có hối hận, có thoải mái......

Sư đệ, từ nay về sau, giữa ta và chàng...... Rốt cuộc sẽ không còn dây dưa gì nữa!

"Bùm!" Một tiếng, nàng thân thể nổ tung.

Người khác chỉ cho là nàng tự sát, đến giờ phút này, mới biết ngay cả hồn phách của mình nàng cũng hủy đi.

Chết, cũng không phải giải thoát, hồn bay phách tán, mới là cái chết cuối cùng......

"Tỷ tỷ......"

Nguyệt Tiểu Điệp khóc đến té xỉu ở trên đất.

"Phụ vương, xin cho hài nhi và Điệp nhi cùng nhau chịu phạt." Hoa Niệm phi thân bay qua, đón nàng vào trong ngực, quỳ dưới đất nói.

Nói thật, Tích Phong không hề có ý xử trí Nguyệt Tiểu Điệp này, càng không muốn con trai mình bị liên lụy, thế nhưng ở đây có nhiều người như vậy, hắn làm sao có thể bao che được?

Nhưng mà hắn thật không ngờ, hắn đang rối rắm, Nữ Oa ngược lại lên tiếng: "Tội của Nguyệt Tiểu Điệp, đã do Trăm Đao và Ngu Cát chịu thay, cho nên, từ hôm nay trở đi, nàng không có tội gì. Bổn cung sẽ giúp nàng xóa đi những ký ức không mấy vui vẻ này, từ nay về sau, nàng là Nguyệt Tiểu Điệp, hơn nữa chỉ là Nguyệt Tiểu Điệp, phụ thân của nàng là Trăm Đao, từ ngàn năm trước đã chết vì tình với Nguyệt Oa, mọi người có ý kiến gì không?"

"Mọi việc tùy Nữ Oa sắp xếp."

Mọi chuyện đến đây coi như kết thúc viên mãn, đúng lúc này lại nghe được Tiểu Hồ nhi khẽ hô một tiếng: "Không thấy mẫu thân đâu!"

Mọi người mới rối rít tìm bóng dáng của Diệp Tuyết, phát hiện quả thật nàng không có ở hiện trường.

Trong lúc nhất thời, tiếng gió ào ào vang lên, là mọi người bay khỏi mặt đất, muốn đi tìm tung tích của nàng.

Nhưng mà bị Tích Phong gọi lại: "Mọi người chờ. Hồ Nhi, con thử cảm ứng một chút, xem mẫu thân con ở nơi nào?"

"Vâng vâng." Tiểu Hồ nhi nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm trong thế giới rộng lớn.

Mở mắt ra lần nữa, ánh mắt đã có đáp án: "Mẫu thân ở tiêu hàn điện!"

......

Mọi người lập tức chạy tới tiêu hàn điện, đẩy cửa đi vào, thấy ngay một bóng dáng trắng ngời như tuyết đang nằm trên giường Hàn Ngọc tỏa ra ánh sáng tối tăm.

"Mẫu thân mẫu thân, sao một mình người lại nằm trong này, người làm con sợ muốn chết!" Tiểu hồ ly chạy lên, đẩy cánh tay Diệp Tuyết một cái: "Mẫu thân, người đang đau lòng vì không cứu được Lạc Băng thúc thúc sao? Thật ra thì đây không phải là lỗi của mẫu thân, mẫu thân không cần tự trách. Mẫu thân, sao người lại không để ý tới Hồ Nhi? Mẫu thân...... Mẫu thân......"

Mọi người vốn tưởng rằng nàng chỉ ngủ say thôi, bị tiểu hồ ly gọi như vậy, mọi người mới phát hiện ra sự khác thường.

Tích Phong dẫn đầu đi lên, một tay ôm lấy nàng từ trên giường, ôm vào trong ngực: "Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy? Nàng đừng làm ta sợ! Tuyết Nhi?" Cảm nhận thân thể của nàng, nhịp tim bình thường, hô hấp bình thường, nhưng không có ý muốn tỉnh lại, "Tuyết Nhi...... Nàng tỉnh tỉnh lại đi!"

"Mẫu thân......"

"Tuyết Nhi......" Bích Lạc đứng ở bên cạnh, cũng lo lắng hô lên.

Trong lòng Cửu Chỉ như có cái gì dịch chuyển, lập tức tiến lên, đứng ở bên giường: "Yêu Vương trước tiên hãy đặt nương nương xuống, đợi Cửu Chỉ kiểm tra một chút." Bởi vì hắn cũng không biết độc tình giữa hai người đã biến mất, cho nên tưởng rằng bắt đầu xuất hiện tác dụng phụ.

Nhưng kiểm tra mới phát hiện, trên thực tế cũng không phải là như thế.

"Cửu Chỉ, rốt cuộc Tuyết Nhi nàng như thế nào?"

"Cửu Chỉ...... Cửu Chỉ cũng không rõ!"

"Cái gì?" Bích Lạc giống như gặp phải chuyện khó có thể tưởng tượng nhất trên cõi đời này: "Không phải ngươi là thần y giỏi nhất của Ma giới sao? Sao mà ngay cả ngươi đều không biết!"

"Thứ lỗi cho Cửu Chỉ vô năng (không có năng lưc)!" Tình huống của Diệp Tuyết vô cùng kỳ lạ, từ khi mình theo nghề y đến bây giờ, đừng nói là qua tay, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói tới!

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Chỉ có thể chờ nương nương tự mình tỉnh lại thôi!"

Trong Tích Phong đau đớn, trong lúc vô tình lại nghiêng mắt nhìn thấy đứa con thứ hai của mình đang ở bên cạnh cười đến gian trá: "Hồ Nhi, mẫu thân thành ra như vậy rồi, vì sao con còn có thể cười được?"

"Phụ thân yên tâm, mẫu thân là ở hiền gặp lành, không có việc gì." Tiểu hồ ly từ từ nói tới: "Nhưng mà......"

" Nhưng mà cái gì?"

" Nhưng mà mẫu thân ngủ một giấc, thì phải nửa tháng, về sau mỗi tháng đều như thế."

"Hồ Nhi, con thông minh như thế, cái gì cũng biết, nên chắc con cũng biết cách cách chữa căn bệnh kỳ lạ này của mẫu thân con chứ?" Tích Phong cuống cuồng nói. Một tháng muốn ngủ mê man nửa tháng, mình làm sao có thể yên tâm!

Nhưng tiểu hồ ly nghe lời của hắn, lại sưng mặt lên: "Phụ thân, làm người không thể tham như vậy chứ, mẫu thân yêu ngươi, cũng yêu Lạc Băng thúc thúc."

"Chẳng lẽ......" Tích Phong đột nhiên nghĩ đến, thật ra thì vừa rồi Lạc Băng nói chuyện với Tuyết Nhi, chính mình cũng nghe được. Lạc Băng nói sẽ gặp Tuyết Nhi ở một nơi khác, chẳng lẽ chính là kiểu hình thức này? Ở thế giới hư vô?

"Phụ thân biết là tốt rồi, chỉ hy vọng phụ thân không cần ghen là được."

Tích Phong ôm Diệp Tuyết vào trong ngực, vân vê mái tóc dài như tơ lụa của nàng từng chút: "Chỉ cần Tuyết Nhi có thể hạnh phúc, tất cả đều tốt ~~~"

Mẫu thân, người hạnh phúc không?

Tiểu hồ ly nhìn phụ mẫu ở trên giường, ở trong lòng hỏi, bởi vì nó biết, mẫu thân đang ở một thế giới khác mà người khác không đến được, nhất định có thể nghe được......

***

Mẫu thân......

Người hạnh phúc không......

Giọng trẻ con non nớt truyền đến từ thế giới xa xôi......

Diệp Tuyết ngẩng đầu từ trong l*иg ngực ấm áp lên, nhìn mặt trăng to như khay bạc trên bầu trời, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

"Tuyết Nhi, nàng đang cười cái gì vậy?" Lạc Băng cúi người, ở bên tai của nàng nói nhỏ. Ấm áp hơi thở phun lên cổ của nàng, thật là nhột, cũng rất thoải mái.

"Không có cười cái gì cả." Diệp Tuyết thu hồi tầm mắt, lần nữa chui vào trong ngực của hắn, "Băng, chàng nói có phải thϊếp rất tham lam không?" Đồng thời chiếm thân thể của hai người, lòng của hai người, chính mình có phải quá xa xỉ rồi không!

"Không tham lam, Tuyết Nhi của ta làm chuyện gì cũng đúng." Lạc Băng nói xong, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ vành tai của nàng.

Làm cho Diệp Tuyết không nhịn được cười khanh khách.

"Tuyết Nhi, nàng cảm thấy có gì thay đổi không?"

"Hả?" Nàng ngẩng đầu lên, thật cẩn thận nhìn thân thể chàng lần nữa: "Không có, Băng vẫn đẹp trai như cũ vậy!"

"Ta chỉ đẹp trai thôi sao?" Nhìn nàng dân lên đôi môi mọng nước, thân thể Lạc Băng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

"Đâu có cái gì khác?" Diệp Tuyết nghiêm túc nói. Hai tay hai chân đều rất tốt, nàng thật sự không phát hiện ra có gì khác thường!

Lạc Băng cũng không đợi thêm được nữa, dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, gặm cắn cánh môi trơn mượt này một chút.

Đầu lưỡi cạy mở hàm răng của nàng, tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của nàng, để lưỡi của hai người quấn chung một chỗ, chơi đùa, triền miên......

Một cái hôn, thật sâu, thật lâu, chỉ hôn mà thân thể nàng giống như nhũn ra, tê dại ngã vào trong ngực của chàng, chàng buông nàng ra: "Nàng có cảm thấy có gì khác lạ không?"

"Chàng...... Chàng trở lên xấu xa hơn rồi!" Diệp Tuyết đỏ mặt. Lớn như vậy, còn giống như người chưa tưng được hôn, cho dù ở chung với Tích Phong, cũng không có lâu như vậy......

"Hư? Vậy ta muốn nàng nhìn một chút, cái gì mới là xấu xa thật sự!" Lạc Băng cười, một tay đẩy nàng trên bãi cỏ, trừng phạt bằng cách giơ tay đặt lên mềm mại của nàng, nhẹ nhàng bóp một cái......

Mình không còn là Băng Hồn, nàng cũng không phát hiện ra thân thể mình đã có nhiệt độ? Xem ra từ trước đến giờ nàng không có để ý mình, không có việc gì, sau này mình sẽ cố gắng thật tốt, kiến Tuyết Nhi từ từ nhớ đến mình!

"A......" Diệp Tuyết không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng.

Tay Lạc Băng từ từ dời khỏi mềm mại của nàng, bắt đầu cởi y phục của nàng, nhưng mà bị nàng ngăn lại: "Không cần...... Nơi này là bên ngoài......"

"Không sao, nơi này trừ nàng và ta, sẽ không còn có người khác! Tuyết Nhi, nghe lời, lấy tay ra, nàng biết ta đã đợi ngày này bao lâu rồi không? Chẳng lẽ nàng không muốn bồi thường cho ta sao?"

Gương mặt của Diệp Tuyết trở nên đỏ bừng, nhưng vẫn nghe lời buông lỏng tay.

Trên người chợt lạnh, y phục đã bị cởi ra toàn bộ......

Dưới ánh trăng, da thịt của nàng trắng như tuyết, dáng người có lồi có lõm, khiến toàn bộ năng lực kiềm chế của Lạc Băng đều sụp đổ......

Hắn chỉ biết mình giờ phút này chính là một con sói đói bụng, muốn ăn hết nàng......

Cúi người, từng chút hôn lên thân thể nàng, cho đến khi thân thể nàng mềm xuống, hắn mới dùng nội lực cởi hết y phục trên người ra, thấp giọng đầu độc bên tai của nàng: "Tuyết Nhi, tách chân ra một chútt, ta muốn tiến vào......"

......

Quan hệ hòa hợp gắn bó, có lẽ ánh trăng và bầu trời cũng phải xấu hổ, trốn vào trong tầng mây......

......

***

Bây giờ Ma giới và Yêu Giới đã hợp hai làm một, do Tích Phong quản lý.

Sau khi Tích Phong thay đổi, không có chuyện gì Tích Phong không xử lý được, đến bây giờ, cho dù là Ma giới hay là Yêu Giới đều vô cùng ủng hộ hắn.

Tiểu hồ ly đã trưởng thành một tiểu tử anh tuấn, nhưng mà sau khi mười tám tuổi, hắn cũng không cao hơn nữa, bởi vì hắn nói mình không thể lớn lên còn cao hơn đại ca được, như vậy rất không lễ phép.

Rốt cuộc Thanh Long cũng không phụ công, tìm Yên Yên trở lại. Thì ra lúc đầu sau khi Yên Yên được Ưng Vương Lôi Ngao cứu đi đã ẩn cư nơi núi rừng, tính không ra ngoài nữa.

Sau khi Lôi Ngao biết Thanh Long sống lại, lập tức đã vào trong núi, nói tin tức tốt này cho Yên Yên, rốt cuộc thì người có tình sẽ thành thân thuộc.

......

Ngày hôm đó, Diệp Tuyết đã ngủ mê man mười lăm ngày, sáng sớm, Tích Phong đã tới đây đợi.

Thời gian vừa đến, nàng quả thật từ từ tỉnh dậy, nhưng...... Vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong dạ dày buồn nôn, muốn ói, lại phun không ra.

Vội vàng gọi Cửu Chỉ đang trong thời gian nghỉ phép với Bích Lạc đến.

Cửu Chỉ kiểm tra sự thay đổi, sau đó quỳ dưới đất: "Chúc mừng nương nương, người đã mang thai bảy ngày......"

......

Đây là lời của tác giả:

(wow, kha kha kha, mọi người đoán, mọi người đoán, mọi người đoán thử xem, đứa bé này là của ai?)

(Hì hì, đến đây là Đại Kết Cục, Ngữ Phàm cảm thấy kết quả như thế là tốt nhất, đây chính là kết mà ta đã nghĩ mấy ngày mấy đêm, cái kết này được chọn từ trong hơn mười cái kết.)

(Mong ước người trong thiên hạ có tình sẽ thành thân thuộc!)

(Phía sau còn có ngoại truyện, o o, muốn biết Ngữ Phàm sắp xếp như thế nào? Mỏi mắt mong chờ a ~~)
« Chương TrướcChương Tiếp »