Editor: Ngoc Luyen
"Yêu Vương, xin đừng lo lắng, chúng ta tìm ngươi tới là có chuyện muốn thỏa thuận cùng ngươi." Giọng nói của Cửu Chỉ không cao không thấp, không nặng không nhẹ, không kiêu ngạo không tự ti, không vội không giận, hoàn toàn chính là giọng điệu đang kể lại, không mang theo bất kỳ tình cảm dao động.
Nhưng mà Tích Phong cũng không có nhiều thời gian để lo lắng như vậy, nghiên cứu, phân tích đến cùng là đối phương đang dùng giọng điệu gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng, cái hắn muốn, nhưng mà chỉ có một kết quả: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Bị người ám toán, sau đó mặc cho người khác xử trí, nhưng mới vừa gặp phải cảnh ngộ vô cùng không tốt, nếu đổi lại là trước kia, nhất định đối phương sẽ bị trừng trị thích đáng một phen, nhưng mà vào giờ phút này, chuyện của Tuyết Nhi khiến cho hắn không có cái tính tình kia.
"Chính là...... chuyện về linh hồ."
"Như thế nào?"
"Chúng ta hi vọng ngươi có thể chủ động một chút." Cửu Chỉ nói vô cùng uyển chuyển. Mọi người đều đã sống đến từng tuổi này, hắn cảm thấy một số chuyện, không cần phải nói quá rõ cho đối phương biết.
Nhưng mà Tích Phong lại cố tình giả ngu: "Chủ động thế nào?"
"Chính là...... Cái đó......" Cửu Chỉ không biết nói từ đâu.
Hắn cảm thấy, vì để ngăn Tích Phong mở miệng cự tuyệt, mình nhất định phải chuẩn bị ngôn từ cho tốt.
Nhưng mà người vừa mới nói mình là nữ nhi khuê các, Bích Lạc không tiện mở miệng, đại khái chê hắn ấp úng nói quá chậm, rốt cuộc nóng lòng nhảy ra nói: "Chính là chúng ta phụ trách đưa Tuyết Nhi lên giường của ngươi, mà ngươi phụ trách sanh con."
"......" Hai người đàn ông này đồng thời sửng sốt.
Cửu Chỉ là bởi vì nàng trực tiếp.
Mà Tích Phong có lẽ là vì lời nàng đã nói!
"Không được!"
Không hề nghĩ ngợi, chính là một tiếng cự tuyệt.
Nếu làm như thế, khác gì cưỡng bức?
Hắn sẽ không làm chuyện gì khiến Tuyết Nhi bị thương nữa!
"Không được?" Bích Lạc vừa nghe câu trả lời của hắn, lập tức nhảy lên: "Cho đến hôm nay, chẳng lẽ ngươi chưa từng có ý lấy công chuộc tội sao? Đã như vậy, ngươi cần gì làm bộ làm tịch (giả vờ giả vịt) cả ngày đi theo sau lưng Tuyết Nhi?"
Ngay cả việc bỏ ra một chút nhỏ như vậy cũng không chịu, còn có thể trông cậy vào hắn làm cái gì đấy?
Giờ phút này thật sự Tích Phong đã hiểu được ý của câu nói: không thèm nói nhiều nửa câu!
Vị trí hoàn cảnh của hai người giống nhau như đúc, nhưng tại sao suy nghĩ lại hoàn toàn khác nhau đến vậy?
Rốt cuộc con mắt nào của nàng nhìn thấy mình bởi vì không muốn lấy công chuộc tội mà cố ý cự tuyệt? Chẳng lẽ nàng không thấy gì sao, với quan hệ hiện tại của mình và Tuyết Nhi, nếu làm như vậy khoảng cách của hai người sẽ càng xa hơn?
Rất có thể...... Đến lúc đó ngay cả cơ hội để mình yên lặng chờ đợi ở bên cạnh nàng, xa xa đưa mắt nhìn nàng cũng không có!
"Mặc kệ ngươi nói gì, dù sao chỉ cần chuyện Tuyết Nhi không đồng ý, ta là tuyệt đối sẽ không làm."
"Ngươi ngươi ngươi......" Bích Lạc nghe xong lời này, trong lúc bất chợt hiểu ra.
Thì ra là hắn đang lo lắng chuyện này?
Mặt mũi mỉm cười, tức giận mới vừa xuất hiện đã biến mất: "Tích Phong, không ngờ nhiều năm không gặp như vậy, cư nhiên đầu óc của ngươi lại trở nên không sáng sủa như vậy, lúc chuyển thế đυ.ng vào tường của đường hầm luân hồi sao?! Ngươi cho rằng dựa vào quan hệ của ta và Tuyết Nhi, ta sẽ hãm hại cậu ấy sao? Ta làm như vậy, cũng là ý của Tuyết Nhi! Ngươi cho rằng vừa rồi ta làm ngươi hôn mê, bắt cóc ngươi là muốn làm gì? Coi trọng ngươi? Hay là ta ăn no rửng mỡ không có chuyện gì để làm?"
"Đó là?"
"Còn không phải là ý của Tuyết Nhi sao, mới vừa rồi ngươi còn nằm trên giường Tuyết Nhi một lúc đấy!"
"Ngươi nói cái gì?" Trong giọng nói của Tích Phong có vui mừng cũng có ảo não.
Mình và Tuyết Nhi còn có thể ở gần nhau sao?
Đối với câu hỏi của hắn, Bích Lạc có chút xì mũi coi thường: "Đáng tiếc dù sao Tuyết Nhi cũng là nữ nhân, cuối cùng vẫn không làm được chuyện như vậy. Sớm biết, ta nên giúp Tuyết Nhi cởi sạch ngươi sau đó mới mang di."
"......" Tích Phong trầm mặc.
Lời này...... Nên nói ra từ trong miệng một nữ nhân sao?
Cửu Chỉ đứng ở bên cạnh, cũng bày tỏ vô cùng lúng túng!
Dè dặt!
Bích Lạc Chiến thần hình như cũng không biết đây là khái niệm gì đi!
Nhìn hai người trầm mặc, Bích Lạc ngược lại không chút ngần ngại, lại tiếp tục đề tài của mình: "Bởi vì Tuyết Nhi cảm thấy thật có lỗi, cho nên mới phải tới để thỏa thuận với ngươi, ngươi có thể chủ động một chút được không."
"......"
"Ngươi có nói không? Rốt cuộc có được không? Hoặc là thử nhìn một chút cũng tốt."
"...... Tuyết Nhi...... Nàng thật sẽ không trách ta sao?"
"Dĩ nhiên sẽ không! Chẳng những không trách tội ngươi, còn có thể cảm kích ngươi." Nàng nỗ lực quạt gió thổi lửa, hơn nữa còn bảo đảm bằng những lời thề son sắc: "Ta dám lấy tánh mạng bảo đảm, nếu đến lúc đó Tuyết Nhi có bất kỳ ý muốn trị tội nào, ngươi cứ đẩy hết trách nhiệm lên người ta, ngươi xem được không?"
"...... Để ta suy nghĩ đã."
"Được rồi!" Bích Lạc thật có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thời Tam quốc có việc giúp đỡ kẻ bất tài, chắc cũng là kiểu này.
Xem ra chỗ dựa vững chắc giống như nước, vẫn phải là dựa vào chính mình!
Người xung quanh, sao mà mỗi người đều yếu như vậy!
"Chiều mai, tới lại tới chỗ ta, đến lúc đó ta có chuyện cần bàn với ngươi."
"Chuyện gì? Hôm nay không thể nói sao?"
"Nói nhảm, nếu là bây giờ có thể nói, làm sao ta phải hẹn ngươi chiều mai? Còn nữa, đêm đã khuya, chẳng lẽ ngươi đã quên bây giờ ngươi đang ở phòng ta sao, không cảm thấy có chút khó nói sao? Dù sao danh dự của ngươi đã mất, không sao cả, nhưng cũng không nên liên lụy tới ta." Bích Lạc nói xong, người đã kề đến bên cạnh Cửu Chỉ, mặc kệ là thái độ hay là lời nói giọng nói, cũng trở nên quyến rũ động lòng người: "Cửu Chỉ, ngươi nói ta nói có lý phải không?"
Đúng đúng, cực kỳ có lý, cực kỳ có lý." Cửu Chỉ vội vàng nhích sang bên cạnh, sau đó thở dài nói lời từ biệt: "Đã như vậy, Cửu Chỉ xin được cáo lui trước." Nói xong, vội vã đi tới cửa.
Thật ra thì hắn có tình cảm khác với Bích Lạc, nhưng trước khi Ma Quân sống lại, sao hắn có thể suy tính đến chuyện của mình!
Tích Phong cũng theo sát hắn đi ra ngoài, trong phòng lập tức chỉ còn sót một mình Bích Lạc.
"Chủ nhân......" Hỏa Hoàng thấy mọi người đã rời đi, vào hỏi nàng còn cần sai bảo gì không.
"Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Bích Lạc vẫy tay. Chuyện gì, cũng chờ đến ngày mai rồi hãy nói!
......
Tối qua ở bên ngoài bình tĩnh thật lâu, cho đến nửa đêm mới trở về tẩm cung.
Hôm nay ngủ lâu hơn một chút, mãi cho đến giờ ăn cơm trưa mới tỉnh lại.
Rời giường mở cửa đi ra ngoài, Thánh Kỳ Lân đã sớm đợi ở cửa: "Chủ nhân, Bích Lạc Chiến thần tìm người ba bốn lần rồi."
"Bích Lạc? Có dặn gì không?"
"Không có, chỉ nói chờ chủ nhân tỉnh lại, người đi đến chỗ Chiến thần một chuyến."
"Biết." Diệp Tuyết đứng ở cửa, nhắm mắt lại, cố gắng cảm thụ thế giới lạnh lẽo chung quanh.
Chỉ khi ở trong giá lạnh, nàng mới có thể được ở cùng Lạc Băng.
......
Diệp Tuyết ngự phong đến chỗ Bích Lạc thì Bích Lạc đang định sai Băng Phượng đi xem nàng đã tỉnh hay chưa.
Thấy nàng hiện thân, trên mặt lập tức cười lên như một đóa hoa: "Tuyết Nhi, cậu thật là có thể ngủ nha, xem bây giờ đã là lúc nào rồi."
"Việc gấp?"
"Cái này ngược lại thì không có, nhưng mà hôm qua mình vừa làm được mấy món điểm tâm thượng hạng (bánh ngọt ngon nhất), muốn cậu đến nếm thử một chút mà thôi." Bích Lạc nói xong, kéo tay của nàng, không nói lời nào kéo nàng vào phòng.
Trên bàn đã bày ngay ngắn hơn mười món điểm tâm ngọt, màu sắc rực rỡ, rất là đẹp mắt.
Không khỏi gợi lên trí nhớ những ngày qua của Diệp Tuyết.
Nói về điểm tâm, trong trí nhớ của nàng điểm tâm ngon nhất phải là điểm tâm mà Hoa Cơ làm. Cho dù là mùi vị hay hình dáng, đều là tốt nhất.
"Đừng nhưng chỉ nhìn, nếm thử một chút xem sao." Bích Lạc cầm lên một cái, đặt vào trong tay nàng.
Khi lòng bàn tay Diệp Tuyết chạm vào điểm tâm, ấn đường không tự chủ nhíu xuống.
Cầm điểm tân, không có vẻ muốn ăn.
"Tuyết Nhi, tại sao không ăn?" Trong mắt Bích Lạc hiện ra vẻ chờ đợi. Chỉ cần Tuyết Nhi cắn một cái, dù là một ngụm nhỏ, cũng đủ rồi.
"Ta không có khẩu vị." Lúc này, thật không biết nên may mắn vì pháp lực mình cao cường hay là nên hận cảm giác của mình quá nhạy bén.
Lỗ mũi hơi khẽ ngửi, cũng đã biết điểm tâm này bị động tay chân.
Nàng cũng biết đây là Bích Lạc cố ý làm, muốn làm cái gì không biết, sau đó ăn điểm tâm!
Nhưng do bóng ma trong lòng, lại để cho nàng không muốn thỏa hiệp như vậy, nàng không cho phép xảy ra quan hệ với hắn trong tình trạng không biết gì.
"Cái này...... Lại không có khẩu vị, cũng không cần phải ăn quá nhiều, nếu không mình sẽ rất đau lòng? Cậu có biết vì chuẩn bị mấy món điểm tâm này, mình đã mất bao nhiêu thời gian không? Rốt cuộc cậu có còn coi mình là bạn thân nữa không?"
"......" Bị chụp một cái mũ nặng như vậy, cảm giác thật sự không tốt.
Để điểm tâm đang cầm trong tay xuống mâm, xoay người đi ra ngoài: "Thật xin lỗi."
"Này, Tuyết Nhi, cậu tính không ăn sao, chớ đi." Bích Lạc không thể không tuyên bố kế hoạch này thất bại, vội vàng đi lên ngăn lại nàng.
Chỉ cần người ở lại, biện pháp có thể từ từ nghĩ.
"Cậu còn chưa có ăn cơm trưa, nếu không ở lại đây ăn đi, mình mời cậu ăn món ngon." Bích Lạc suy nghĩ một chút: "Có nhớ thức ăn ở thời không kia không? Mình mời cậu hai món trường nhất thì thế nào? Gà xé cay, sườn xào chua ngọt! Lại thêm thịt bò xào tỏi!"
Nghe xong lời này, rốt cuộc bước chân đang rời đi của Diệp Tuyết dừng lại, sau đó xoay người lại, ngồi lại vào bàn.
"Ha ha, cũng biết cậu thích nhất là món ăn mình làm, cậu chờ ở chỗ này, mình đi làm cho cậu. Băng Phượng, rót nước cho Tuyết Nhi. Hỏa Hoàng, tới phòng bếp giúp một tay."
"Dạ!"
......
"Chủ nhân, người muốn ta giúp người thế nào đây?" Hỏa Hoàng đứng ở trong phòng bếp đông ngắm tây nhìn.
Nấu ăn cái gì, một chút nàng cũng không biết, có thể giúp cái gì?
Bích Lạc cười quỷ dị: "Không cần ngươi ở chỗ này giúp ta một tay, ngươi lập tức đi tìm ma y Cửu Chỉ, nói bây giờ Tuyết Nhi đang ở chỗ ta, hỏi hắn có thuốc thuốc mê liều cao một chút không, có thể kiến cho Tuyết Nhi cũng không phát phát hiện được."
"Vâng" hỏa Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là không cần làm cơm, thật tốt! Mới vừa rồi thật sự là làm khó mình!
"Nhớ đi nhanh về nhanh, hơn nữa phải đi đường vòng, không thể để Tuyết Nhi phát hiện hành tung của ngươi, nghe chưa?"
"Dạ, chủ nhân."
"Mau đi đi."
"Vâng"
Hỏa Hoàng vội vàng ra cửa, Bích Lạc bắt đầu chọn lựa sườn lợn ngon nhất để rán làm sườn xào chua ngọt......
Nhưng nàng vừa chuẩn bị sườn xong, đang định chiên, hỏa Hoàng vội vã trở lại.
"Nhanh như vậy? Lấy được thuốc rồi sao?"
"Hồi bẩm chủ nhân, ma y nói chuyện tình đã giải quyết, bảo người không cần phải khổ não nữa."
"Đã giải quyết? Không khoác lác chứ?"
"Ma y nói người đi một chút sẽ biết."
"Ở nơi nào?"
"Đang ở phòng của chủ nhân."
Bích Lạc hơi suy nghĩ một chút, sau đó nhét tất cả đồ đang cầm trong tay vào tay hỏa Hoàng: "Nơi này giao lại cho ngươi, mang những thứ này xử lý đi."
"Ta?" Hỏa Hoàng lập tức giống như nhận được củ khoai lang phỏng tay, cầm trong tay không biết nên làm như thế nào cho phải!
Chuyện trong phòng bếp, thật sự là một chút nàng cũng không biết!!!
Hu hu, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể cho gọi Băng Phượng tới đây giải cứu: "Phượng......"
......
Bích Lạc vội vã chạy tới, Cửu Chỉ đã ngồi trên băng đá ở cửa.
"Như thế nào? Tuyết Nhi?" Nàng vừa hỏi, vừa định xông vào trong phòng.
Nhưng bị Cửu Chỉ đưa tay ngăn lại: "Tích Phong cũng ở bên trong!"
"À?" Nàng căng thẳng nhìn cửa, sau đó lặng lẽ lùi sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Đến cùng là ngươi đã động tay động chân gì?"
"Rất đơn giản, hạ độc."
"Gạt người, Tuyết Nhi nhạy cảm như vậy, tuyệt đối sẽ không để ngươi tính kế." Suy nghĩ một chút mình làm điểm tâm khổ cực như vậy, cậu ấy cũng không có mắc câu, huống chi là hắn!
"Thuốc lần này, không cần đυ.ng, càng không cần ăn, chỉ cần ngửi một cái là được rồi."
"Ngửi là được?"
"Vâng"
"Ha ha ha......" Bích Lạc lớn tiếng cười, rõ ràng không tin lời của hắn: "Nếu Tuyết Nhi có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy, chuyện này cũng sẽ không khó làm như vậy!"
"Bởi vì không dễ dàng, cho nên ta mới phải động tay động chân." Cửu Chỉ không vì thái độ của nàng mà tức giận, ngược lại nén lại tính tính của mình lại nói cho nàng nghe.
Thì ra, tối qua hắn và Tích Phong rời đi cùng một lúc, len lén hạ một hai giọt dược thủy lên y phục của Tích Phong. Thuốc này nước vô sắc vô vị, cùng không dễ dàng bị phát hiện, nhưng bởi vì dược tính phát huy vô cùng chậm, cho nên bình thường cũng không dùng. Nhưng lần này dùng cái này trên người Tích Phong là thích hợp, đến buổi trưa, dược tính phát huy hiệu quả lớn nhất, lúc hắn đi qua, cả người Tích Phong đã không còn sức lực. Hắn đã tự ăn thuốc giải, sau đó ở trên người Tích Phong phủ đầy bột thuốc có thể khiến nam nữ hoan ái, sau đó đỡ Tích Phong tới đây, trực tiếp ném người vào cửa.
Diệp Tuyết đối với Tích Phong đúng là vẫn còn có cảm giác, cho nên nhìn thấy hắn cả người xụi lơ bay từ bên ngoài vào, trong lúc nhất thời có chút sững sờ, cảm ứng cũng chậm nửa nhịp.
Chờ khi phát hiện có gì không bình thường thì cũng đã muộn.
"Hai người cũng hút vào một lượng lớn bột thuốc, ngươi cảm thấy có thể có chuyện hay không?"
"Cao minh!" Bích Lạc đưa ra ngón tay cái tán dương, nhưng mà trong lòng lại là lạ!
Cửu Chỉ này, một lát nghiêm trang, một lát thì nghĩ ra những chủ ý cùi bắp, rốt cuộc cái nào mới là hắn?
Nhưng mà quản làm gì, dù sao cũng là hắn, có thể giải quyết vấn đề chính là tốt!
"Ngươi nói chúng ta ngồi ở chỗ này, đợi lát nữa hai người bọn họ đi ra có thể sẽ lúng túng hay không?"
"Phải......"
Lời nói của Cửu Chỉ còn chưa ra khỏi miệng, cửa phòng đột nhiên bị đá bay từ bên trong, cùng nhau bay ra ngoài...... Còn có Tích Phong......
Hai người bị giật mình từ trên băng đá nhảy lên, ngơ ngác nhìn.
Y phục hoàn hảo!?
Thời gian dài như vậy, hai người bọn họ ở bên trong không xảy ra chuyện gì sao?
Tiếp theo Diệp Tuyết ra ngoài, sắc mặt vô cùng đỏ, thở dốc, đại biểu dược tính đang phát tác, cũng chứng minh giữa hai người thật cái gì cũng còn không có xảy ra!
"Cho ta thuốc giải." Ánh mắt rét lạnh, đây là đối với Cửu Chỉ nói.
"Nương nương......"
"Cho ta thuốc giải!!"
"Vâng" Cửu Chỉ vội vàng lấy ra thuốc giải từ trong tay áo, cung kính giao vào tay nàng.
Diệp Tuyết lập tức ngửa đầu nuốt vào, nhắm mắt lại vận khí.
Sau một hồi, độc đã giải, khóe mắt nàng cũng là không khống chế được mà rơi lệ, tí tách tí tách, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành băng.
"Thật xin lỗi, ta không khống chế được bản thân!"
Đời trước yêu và áy náy cộng thêm kiếp này đau đến khắc cốt minh tâm, kiến cho nàng cảm thấy trong cơ thể hình như tồn tại hai linh hồn, không ai phục ai, ai cũng không để cho đối phương tốt hơn.
Thấy nàng khóc, lòng của Bích Lạc cũng đau đớn.
Tiến lên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng: "Được rồi được rồi, chúng ta không vội, từ từ đi, loại chuyện này không thể miễn cưỡng. Dù sao vẫn còn thời gian, chúng ta có thể từ từ nghĩ biện pháp." Đổi lại góc độ suy nghĩ một chút, như vậy có lẽ cũng thật không tệ, tối thiểu...... Tuyết Nhi có thể sống sót, vẫn còn sống......
Nhưng mà...... Đau đớn trong lòng có thể sẽ càng ngày càng sâu......
"Không!" Diệp Tuyết không để cho mình đắm chìm bên trong an ủi của bạn tốt, rất nhanh đã đẩy nàng ra.
Lấy dũng khí nhìn chằm chằm người trên đất: "Ngươi cũng nguyện ý giúp ta đúng không?"
"Mặc kệ nàng làm cái gì, ta đều sẽ giúp nàng." Đương nhiên là Tích Phong sẽ không từ chối. Nàng có thể vui vẻ lần nữa, đã là nguyện vọng lớn nhất đời này của hắn.
"Tốt." Nước mắt trên mặt đã bị lau đi, khôi phục một tiếng lạnh lùng: "Cửu Chỉ, ngươi giúp chúng ta làm cổ đi, độc tình!"
"Nương nương chắc chắn chứ?"
"Đúng, nhưng mà chỉ cần bảy ngày." Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, nàng vẫn có thể khống chế được chính mình.
Bảy ngày tình cổ, tạm thời chôn giấu hận trong lòng.
Bảy ngày, mới có thể thụ thai!
"Được, xin nương nương chờ, đợi thuộc hạ đi chuẩn bị một chút."
"Ah, có mùi gì?" Bích Lạc đột nhiên đưa cổ dài ngửi trên không trung: "Giống như có cái gì đó bị cháy!"
Lời nói vừa dứt, phòng bếp ở bên kia khói dầy đặc cuồn cuộn, ánh lửa ngất trời.
"Tam Vị Chân Hỏa?" Cửu Chỉ nheo mắt lại. Là có người tới đánh lén sao?
Bốn người ở đây chần chờ một chút, sau đó không có bất kỳ người nào lên tiếng, cùng nhau chạy về phía phòng bếp bên kia......
Trong hỏa hoạn, hai bóng dáng thất thải đang rối loạn ở xung quanh......
"Các ngươi đang làm gì ở đây?" Bích Lạc nổi đóa. Không phải là bảo người thu dọn phòng bếp một chút, tắt bếp đi, làm sao lại thành ra như vậy rồi hả?
"Chủ nhân." Băng Phượng hỏa Hoàng nghe được giọng nói, lập tức từ trong biển lửa nhảy ra, trên mặt đều đen thui.
"Đều do Phượng, đã không biết, làm gì gì cứ bày ra bộ dáng cái gì cũng biết, giờ thì hay rồi, gây đại họa."
"Hoàng, sao nàng có thể trách ta, là nàng không có nắm chắc nhiệt độ lửa được không, hơn nữa, cũng không phải là vì ta giúp nàng sao."
"Cái gì không mà nắm trong tay, rõ ràng là chính chàng chỉ huy không tốt, một lát nói lửa quá nhỏ, một lát còn nói lửa quá lớn, thϊếp cũng không phải là cái lò!"
"Vậy nàng cũng không thể tức giận là mang Tam Vị Chân Hỏa phun tung tóe ra chứ, phòng bếp cháy rồi!"
"Thϊếp......" Giọng nói của Hỏa Hoàng yếu xuống: "Không phải là thϊếp nhất thời tức giận, mất lý trí sao......"
"Các ngươi......" Bích Lạc chỉ vào hai người, tức giận!
Thật sự là càng lớn càng trẻ con rồi, chỉ số thông minh của hai con chim ngu ngốc này, thật sự là còn không bằng Tích Phong rồi!!
Bên kia Diệp Tuyết đã dập lửa.
Nếu là ở thường ngày, nàng cũng là người ưa thích náo nhiệt, nhất định muốn vây xem chủ tớ ba người giằng co.
Nhưng là bây giờ, dường như nàng đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú.
"Ta về trước, chuẩn bị xong thì đến tẩm cung tìm ta thôi."
"Được được, Tuyết nhi cậu hãy về trước đi." Bích Lạc lập tức thu lại nghiêm túc trên mặt, vẫy tay về phía nàng.
Đợi sau khi nàng rời đi, mới đưa sự chú ý trở lại một lần nữa trên người Băng Phượng hỏa Hoàng: "Hôm nay ta còn có chuyện, trước hết không truy cứu. Các ngươi lập tức làm phòng bếp trở lại như cũ cho ta, nghe chưa?"
"Dạ, chủ nhân."
"Cửu Chỉ, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?" Cửu Chỉ không giải thích được.
"Đương nhiên là đi chuẩn bị độc tình."
"Vậy ngươi đi làm gì?"
"Xem náo nhiệt không được sao?" Sắc mặt Bích Lạc lạnh xuống, đại khái chỉ cần hắn dám nói một chữ "Không", lập tức khiến hắn nằm trên đất.
"Éc...... Được, dĩ nhiên là được!" Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn vẫn chưa muốn tráng niên đã mất sớm!
"Vậy thì đi thôi."
Hai người sóng vai rời đi, Tích Phong chán đến chết, định ngồi xỗm xuống bên cạnh nhìn hai con Phượng Hoàng xây nhà......
......
Dược phòng.
Cửu Chỉ nhanh chóng lấy ra một cái bình nhỏ có hoa văn bọ rùa từ trong một đống bình.
Mở ra, cho muỗng vào, múc ra hai con.
Bích Lạc nằm sấp trên bàn nhìn thích thú: "Đây là bọ rùa sao?"
"Bọ rùa?" Cửu Chỉ bày tỏ không biết nàng đang nói cái gì.
Từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp màu vàng óng, mở ra, bên trong là bột màu hồng. Vừa dùng cái muỗng to bằng móng tay từng muỗng từng muỗng múc vào trong đĩa nhỏ, vừa từ từ giải thích: "Đó là cổ trùng chuyên dùng để chế độc tình."
"Vậy bột trong tay ngươi là bột gì?"
"Dùng để điều chế thời gian độc tình."
"Ngươi múc bảy muỗng, chính là bảy ngày sao?"
"Đúng" Cửu Chỉ gật đầu, trên mặt là nụ cười thưởng thức. Năng lực quan sát, năng lực học tập của nàng rất tốt!
Nhưng làm sao hắn có thể biết, đây là Bích Lạc có lòng học tập: "Vậy nếu là muốn làm 70 ngày hoặc là 80 ngày, thì làm như thế nào?"
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta chỉ là tò mò thôi, chưa bao giờ chơi được cái này, rất thú vị, ngươi sẽ dạy cho ta sao. Có được không? Có được hay không......"
Đừng xem Chiến thần này bình thường gϊếŧ người không chớp mắt, nóng nảy hung hãn, nhưng lúc bán manh làm nũng, vẫn có người không thể kháng cự được.
Huống chi là Cửu Chỉ......
Vội vàng giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi được rồi, ta dạy cho ngươi không được sao, nhưng mà ngươi phải đồng ý với ta, ngàn vạn lần không thể dùng độc tình linh tinh, bởi vì cái này không có thuốc giải, biết không?"
"Được, ta nhớ kỹ rồi."
"Ừ." Nhìn nàng gật đầu vâng lời như vậy, Cửu Chỉ mở ra cái hôp thất thải trong tay mình đặt lên trên bàn: "Bên trong có bảy loại màu sắc đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, thanh (màu này lúc thì là lục lam lúc thì lam lục tùy theo từng người), xanh dương, tím, một muỗng màu đỏ là một ngày, một muỗng màu cam là nửa tháng, một muỗng màu vàng là một tháng, một muỗng màu xanh lá cây là một năm, một muỗng màu thanh là mười năm, một muỗng màu xanh dương là một trăm năm, màu tím một muỗng là một ngàn năm."
"Oa...... Đã hiểu." Bích Lạc ở trong lòng nhớ kỹ: "Vậy những thứ thuốc bột này, cổ đều sử dụng cùng một loại sao?"
"Đúng, cổ độc tình chỉ có một loại, bởi vì chỉ có loại cổ này, có thể cắn nuốt người oán hận trong lòng."
"A a, hiểu rồi, chơi thật vui."
"Lời ta mới nói ngươi đã quên rồi sao?"
"Không quên không quên, độc tình không có thuốc giải! Ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, tuyệt đối sẽ không mang thứ này ra chơi, ngươi không biết, ta sợ nhất là trùng sao."
"Vậy thì tốt."
"Được rồi, bảy ngày độc tình đã xong, bây giờ chúng ta đi tìm nương nương thôi."
"Được!"