Chương 137: Sẽ không tin tưởng ngươi nữa

Editor: Ngoc Luyen

"Bích Lạc, dừng tay......" Tích Phong lớn tiếng quát.

Nhưng vô dụng, đối phương đã đặt ngón tay lên trên trán của hắn......

Chuyện đã xảy ra mấy ngày trước của hắn và Tuyết Nhi truyền không thiếu chút nào vào đầu Bích Lạc......

Ánh mắt càng ngày càng lạnh, nụ cười trên mặt từ từ tắt đi......

"Tích Phong, cái tên khốn kiếp này!" Quát to một tiếng, đột nhiên nàng trực tiếp ra tay đánh một chưởng vào ngực hắn, đánh bay hắn từ trên đất ra ngoài.

"Phốc......" Nặng nề ngã xuống đất, hắn phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất.

"Tại sao ngươi có thể tổn thương Tuyết Nhi như vậy, tại sao có thể!!! Cho dù không có trí nhớ của kiếp trước, chẳng nhẽ trái tim của ngươi cũng bị Cửu Vĩ hồ kia tha đi rồi sao?? Uổng công ngươi sống chung với Tuyết Nhi nhiều năm như vậy, ta muốn gϊếŧ chết ngươi......" Nàng vung Phương Thiên Kích lên, đâm về phía ngực của hắn......

"Nếu như gϊếŧ ta có thể chuộc tội, có thể kiến trong lòng Tuyết Nhi dễ chịu hơn một chút, vậy thì ngươi gϊếŧ ta đi!" Hắn nhắm mắt lại, không có gì để hối tiếc.

Ma Tướng ở bốn phía hai mắt nhìn nhau, trong lòng mong đợi, dù sao Ma Quân cũng là bị Yêu Vương hại chết, nếu như một đao của Bích Dao gϊếŧ chết hắn, cũng tính là vì báo thù cho Ma Quân!

Nhưng Yêu Vương vừa chết, Yêu Giới chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Mặc dù bây giờ Yêu Giới đã bị thương nặng, không đáng để nhắc tới, nhưng vấn đề trước mắt là Thần giới cũng đang nhìn chằm chằm vào Ma giới, ngộ nhỡ Yêu Giới vì báo thù, đầu hàng Thần giới, như vậy thì Ma giới sẽ tràn ngập nguy cơ rồi.

"A!......" Gân xanh trên mu bàn tay Bích Dao tuôn ra, vung thần khí trong tay, Phương Thiên Kích vẽ ra một đạo ánh sáng thật to trên không trung, bay thẳng về phía bầu trời......

Tầng mây bị rách thành hai nửa, kéo theo dòng khí chung quanh.

Lập tức sấm sét vang dội, những hạt mưa to rơi xuống......

"Tích Phong, mạng của ngươi tạm thời giữ lại, chờ giải quyết xòn chuyện của Ma giới, ta lại tới thập ngươi! Ngươi làm ta quá là thất vọng!" Một cước đá lên vai khiến hắn quỳ một chân trên đất, gọi Băng Phượng ra, chớp mắt đã rời đi.

"Tại sao bây giờ lại không gϊếŧ ta......"

Hắn chán nản đứng dậy từ dưới đất, không thiết lập kết giới, mặc cho mưa rơi trên người của mình, trên mặt.

Tập tễnh từng bước đi về phía xa, chỉ để lại một bóng lưng thê lương......

......

Trăm Đao mang theo người của Thần giới dựng trại ở một nơi hoang dã vắng vẻ.

Các đại tướng là thuộc hạ của hắn cũng không đoán được mệnh lệnh của hắn.

"Tướng quân, Bích Lạc là đồ đệ của người, chẳng lẽ người còn sợ nàng sao? Bây giờ là cơ hội tốt nhất để thu phục Ma giới, tại sao lại rút lui như vậy?"

"Đúng vậy, Tướng quân, tình hình quân sự thay đổi trong nháy mắt, người cho Ma giới thời gian ba ngày, không chừng đến lúc đó bọn họ đã nghĩ ra biện pháp đối phó chúng ta, hoặc là tìm cứu binh từ xa tới, đến lúc đó muốn tấn công, đã khó lại càng khó rồi."

"Tướng quân......"

"Tất cả đều câm mồm cho ta." Ánh mắt của Trăm Đao lạnh lẽo, những thứ âm thanh giống như ruồi muỗi kia đều dùng lại, chỉ còn lại một ít gương mặt lo lắng ưu sầu.

Khí phách ngồi trên ghế hổ, trong tay vuốt vuốt binh phù: "Chuyện các ngươi nghĩ được, chẳng lẽ ta không nghĩ được sao? Không sai, Bích Lạc là đồ nhi của ta, pháp thuật của nàng đều do ta dạy, muốn bắt nàng lại, nhất định không là có vấn đề gì. Chẳng lẽ cả đám các ngươi đều không có mắt sao? Nàng có Thất Thải Phượng Hoàng giúp đỡ, sau lưng lại có Thánh Kỳ Lân tương trợ, ba con Thần Thú này cũng không phải có thể dễ dàng đối phó! Thay vì kiến cho cả hai bên đều tổn hại, không bằng cho đồ nhi của ta mộ chút mặt mũi, cũng kiến nàng sinh lòng biết ơn với sư phụ là ta."

Nói một phen, thật lễ độ.

Chúng thần rối rít cúi đầu, vì mình suy nghĩ thiếu sót mà tự trạch.

"Vậy...... Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Thật sự phải đợi ba ngày, chờ Ma giới quy thuận mình sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Trăm Đao nhếch miệng lên, tà khí trên người nặng hơn: "Lúc này, nhất định đồ nhi của ta tìm Nữ Oa cầu cạnh đi. Phân phó, hiện tại tướng sĩ và binh lính nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tập kích Ma giới."

"Vâng" cho dù không thích Trăm Đao, nhưng vào giờ phút này cũng không thể không phục.

Hắn quả thật là Chiến thần mà không ai có thể sánh bằng ở Thần giới, cho tới bây giờ cũng không đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng.

......

Đêm khuya yên tĩnh, tuyết đọng ở Ma giới đã tan hết, chỉ còn một số nơi vẫn còn một ít băng tuyết tích tụ lâu ngày.

Do băng tuyết vỡ vụn, phát ra tiếng "Răng rắc" giòn vang, trừ tiếng đó ra không có bất cứ âm thanh gì khác nữa.

Mà thế giới sao có thể an tĩnh như vậy, một bóng dáng không tiếng động xuất hiện dưới ánh trang ở một nơi vắng vẻ......

Giờ phút này Tích Phong giống như là một luồng u hồn, không biết đi nơi nào.

Hắn rối rắm, bàng hoàng, bất đắc dĩ, tuyệt vọng!

Trong lòng nghĩ đến từng người, nhưng không nghĩ được ai là người tâm phúc.

Hắn không biết là báo thù quan trọng hơn, hay là tự sát tạ tội quan trọng hơn, hay là giúp Ma giới thoát khỏi hiểm cảnh quan trọng hơn......

Chuyện gì hắn cũng không muốn làm, nhưng ở đây chuyện gì cũng không thể không làm.

Vấp phải tảng đá dưới chân, "Bộp" một cái ngã lăn trên đất, hơn nữa còn ngã vào một cái rãnh ở bên cạnh......

Gặp thật nhiều chuyện xui xẻo, đến đi bộ cũng vô cùng xui xẻo!

Tay chân như nhũn ra, trên người không có chút hơi sức nào! Lần thứ hai thử bò ra ngoài cái rãnh, nhưng cũng không thành công.

Vậy thì mặc kệ đi. Thân thể có chút nóng, Tích Phong cũng chưa từng nghĩ đến, cư nhiên lại có một ngày mình bị sốt.

Bất đắc dĩ nằm ở đáy rãnh nhỏ, ngẩn người nhìn ánh sao sáng trên trời.

Nhớ tới lần đó cùng nàng ngắm sao, ban đêm cùng nhau ăn thịt nướng, trái tim lại đau đớn thêm lần nữa.

Có câu nói trời làm bậy thì không sao, tự mình làm bậy thì không thể sống! Đại khái là nói chính mình đi!

Gió thổi cỏ lay, mí mắt bắt đầu đánh nhau......

Ngủ ở chỗ này vừa có cảm giác, có lẽ cũng là chọn lựa không tồi, mặc dù phía dưới có chút ướt......

Sao trong mắt từ từ hạ thấp xuống, Tích Phong cứ như vậy nằm ngủ trong rãnh nhỏ.....

Cho đến khi cảm thấy bên cạnh khác thường, mới đột nhiên mở mắt ra......

"Đây là......" Rõ ràng vừa rồi còn có sao, sao có thể lập tức trở nên tối om om như vậy, vô cùng áp lực.

Nheo mắt lại, mở thiên nhãn, sau khi thấy rõ nguyên nhân bầu trời đen tối như vậy, lòng bàn tay lập tức xiết chặt.

Trăm Đao đáng chết, nói lời lại không giữ lời, khiến thần binh Thần Tướng ẩn thân trên không trung nhanh chóng đi về phía trước, đây là làm gì? Chơi đánh lén sao?

"Tuyết Nhi!!"

Trong đầu hắn lập tức sáng tỏ, dù sao vào giờ phút này, hắn cũng biết mình phải làm gì.

Hai tay chống trong nước nghĩ đến, mới phát hiện thân thể càng mềm nhũn hơn so với trước kia......

Đáng chết, lúc này mình lại xảy ra vấn đề, muốn hại chết ai vậy!

Trong lòng Tích Phong đang mắng mình vô dụng, ngồi xếp bằng trong nước, miệng lẩm bẩm, sau đó một tiếng "Rầm rầm", biến mất trong nước.

Chiêu này là năm đó hắn học được từ Ngu Cát, chính mình luôn luôn khinh thường dùng, không nghĩ tới bây giờ lạị phát huy công dụng.

Quanh người đột nhiên nóng lên, sau đó ngay trước mắt thoáng qua cái gì trắng bóng......

"Ồn ào......" Một phen, Diệp Tuyết đang tắm rửa, từ trong nước nhô lên một cái đầu.

Cửu Chỉ đã nói, bên kia Lạc Băng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà phòng băng bên kia hết sức tinh khiết, cho nên không thể bị bất kỳ loại ô nhiễm nào, vì vậy nàng nghe lời bắt đầu tắm rửa thay quần áo, tẩy được sạch bóng, lại đi nhìn hắn.

Đột nhiên Tích Phong xuất hiện, nàng phản xạ có điều kiện thét ra tiếng chói tai, thậm chí cái đầu kia trong nước trông như thế nào cũng không thấy rõ: "A......"

"Tuyết Nhi......"

"Tại sao là ngươi!!"

Quan hệ của hai người đặc biệt, tình cảnh như thế khiến cho hai bên đều vô cùng lúng túng.

"Đi ra ngoài cho ta." Trong lúc bất chợt thần trí khôi phục, Diệp Tuyết vội vàng cầm khăn lông bên cạnh che kín mình, trên mặt không kềm được tức giận.

"Thật xin lỗi Tuyết Nhi, không phải ta...... Ta không cố ý." Hắn vội vàng leo ra từ trong bồn tắm, không biết là do vội vàng hay là trên người vốn không còn hơi sức, đang leo đến miệng thùng thì ngã xuống.

Mặt hướng xuống, thiếu chút nữa xương sống mũi bị ngã gẫy!

Thừa dịp hắn nằm trên mặt đất, Diệp Tuyết đi qua bên phía y phục chuẩn bị xong, vội vàng mặc trên người, sau đó từ trong bồn tắm đi ra ngoài, lớn tiếng kêu: "Có ai không, người đâu......"

"Nương nương, đã xảy ra chuyện gì." Tiểu Nhất vội vàng đi vào từ bên ngoài, khi thấy người ướt nhẹp đứng dậy từ trên đất, trên người Tích Phong còn mang theo bèo nước, trong lúc nhất thời kinh ngạc nói không ra lời: "Ngươi...... Ngươi...... Sao ngươi lại ở đây?" Mới vừa rồi nương nương đang tắm, hiện tại quần áo xốc xếch, mà thân thể của hắn cũng ướt, chẳng lẽ hai người......

"Tuyết Nhi, thật sự là ta không cố ý, nàng đừng sợ, ta sẽ không làm bất kỳ chuyện có lỗi với nàng." Tích Phong khổ sở nhìn nàng nói.

Bởi vì y phục mặc tương đối vội vàng, hơn nữa trên người nàng vốn ướt nhẹp, những bộ vị quan trọng trên cơ thể đã được che, nhưng vóc người uyển chuyển này lại như ẩn như hiện, có thể đốt lên du͙© vọиɠ của nam nhân.

Nếu như đổi lại thường ngày, hắn nhất định sẽ trực tiếp nhào tới, đè nàng té ở phía dưới rồi. Nhưng giờ phút này...... Cái gì hắn cũng không nghĩ đến, tâm không có tạp niệm, chỉ hy vọng nàng có thể tỉnh táo một chút, không nên kích động mà thương tổn được chính mình!

"Tiểu Nhất, đuổi...... Đuổi hắn ra ngoài cho ta......"

"Dạ, nương nương." Tiểu Nhất cung kính lĩnh mệnh.

Nhưng nương nương nói là đuổi hắn ra, mình nào có pháp lực mạnh như vậy! Chỉ cần Yêu Vương nhẹ nhàng phất tay áo, đại khái là đầu mình đã đυ.ng vào từng rồi, rút cũng không rút ra được.

Cho nên ở tình thế cấp bách trước mắt, chỉ có thể bày ra thái độ hơi ác liệt một chút, trên mặt hơi hung ác một chút: "Yêu Vương, mời đi ra ngoài."

Tích Phong đứng không nhúc nhích: "Tuyết Nhi, thật sự là ta không cố ý, ta tới tìm nàng là có việc gấp, ta......"

"Được rồi Yêu Vương, làm người đứng đầu một giới, người nên biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ đi! Người xông tới lúc nương nương nhà ta đang tắm, nếu như bị truyền đi, ngươi không sợ sẽ bị người đời nhạo báng sao?" Tiểu Nhất ngăn giữa hai người, cắt đứt lời của hắn.

"Ta có thể đi ra ngoài, nhưng mà Trăm Đao đang mang theo đại quân đi về phía bên này, các ngươi mau mau chuẩn bị đi."

"Đuổi ra ngoài!" Diệp Tuyết lạnh giọng nói.

Chính mình đã bị lừa nhiều lần, chẳng lẽ cảm thấy cho tới bây giờ, mình vẫn sẽ nữa tin tưởng lời nói của hắn sao?

Hành vi tầm thường, lấy cớ thì sứt sẹo, đây mới thật sự là Tích Phong đi!

"Tuyết Nhi, mặc kệ nàng hận ta bao nhiêu, xin nàng nhất định phải tin tưởng lời của ta."

"Thật xin lỗi, ta tình nguyện Ma giới rơi vào tay giặc, cũng sẽ không tin tưởng ngươi nữa!"