Chương 22: ♥ Ức hϊếp rồng...

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Tô Linh Phong nhìn lại phía tiếng vang, chỉ thấy quả trứng xanh lè to đùng trong góc đang ở cách mặt đất khoảng nửa mét, không ngừng xoay tròn, trên bề mặt trứng còn tỏa ra một tầng sáng màu trắng nhu hòa, nương theo đó là âm thanh "răng rắc!" nứt vỡ!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thứ trong trứng muốn ra ngoài? Đôi môi anh đào của Tô Linh Phong khẽ nhấp, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm quả trứng bự tổ chảng kia không chớp mắt, lẳng lặng chờ đợi...

Không biết trong quả trứng này là thứ gì, hi vọng không khiến nàng quá thất vọng...

Quả trứng kia xoay nhanh khoảng một phút đồng hồ, tốc độ rốt cục cũng chậm lại, chậm rãi rơi xuống trên đệm.

Ngay giữa trung tâm quả trứng có một vết nứt thẳng đứng, kéo dài ra không ngừng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, tiếng "răng rắc!" không ngừng nghỉ phát ra từ khe hở kia.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bỗng nhiên một tiếng "rắc!" giòn tay vang lên, khe hở kia cuối cùng cũng nứt đến cùng, chia quả trứng xanh thành hai nửa! Giữa hai mảnh vỡ, có hai con vật nhỏ nhắn hiện ra trong tầm mắt của Tô Linh Phong...

Hửm? Hai con?! Tô Linh Phong kinh ngạc đi về phía trước, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nghiên cứu hai con vật bé bằng đứa trẻ ba tuổi, màu trắng trắng, những thịt là thịt, trên đầu mỗi con còn có hai cái sừng bé xíu rất đáng yêu, cái đuôi sau lưng kéo dài, trên lưng còn có hai cái cánh bé tí hin bằng thịt...

Con đang nằm trên mặt đất nhắm nghiền mắt, móng vuốt nắm chặt lại, không hề nhúc nhích, không có chút sự sống nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà con còn lại đang ngồi thì lại đang le lưỡi, thân thể nhỏ bé lắc lư, cái đầu nhỏ đung đưa, đôi mắt như đang đảo liên tục, có vẻ như... Vừa bị tốc độ xoay trong của quả trứng lúc nãy làm cho choáng?!

Đây là... Hai còn rồng con?! Không! Là một thi thể rồng con và một linh hồn rồng con? Không không! Chính xác hơn là một con rồng con linh hồn bị xuất ra?!

Bởi vì con rồng con nằm yên không nhúc nhích kia có thể nhìn thấy rõ ràng, mà con đang chóng mặt một bên kia lại hơi mờ mờ như hư ảnh...

Ở hiện đại, đồng đảng Diệp Hải Lam động chút lại chơi trò xuất hồn với nàng, Tô Linh Phong buồn bực, sao nàng cứ luôn chọc phải những thứ như vầy cà? Lần trước chọc một cái liền biến thành tiểu nha đầu, lần này lại là... hồn rồng?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nàng duỗi ngón tay chọc chọc "thi thể" con rồng con kia, ừ, cảm xúc không tệ đâu, mềm mềm nè, chưa có tí teo cảm giác cứng cáp nào, chẳng lẽ cứ vậy mà chết sao? Không biết có nhét được linh hồn lại không... Một con rồng chết thì làm được gì.

Nhưng con rồng này sao nhìn chẳng có tí đức hạnh nào vậy? Cự Long trong truyền thuyết không phải uy nghiêm bá khí lắm sao? Cho dù là rồng con cũng không đến mức đáng yêu thế này chứ! Tô Linh Phong hoài nghi, cho dù linh hồn nó bị nhét lại thì cũng có thể dùng sao? Nàng cũng không muốn nuôi sủng vật đâu...

Lúc này, linh hồn rồng con kia đã khôi phục đôi mắt xanh thẳm thanh tịnh, nhìn thấy Tô Linh Phong đang dùng ngón tay đâm tới đâm lui khinh nhờn long thể của nó liền lập tức quạu lên, "ngao" một tiếng rồi kêu gào: "Con người hèn mọn kia, dám mạo phạm long thể tôn quý của ta, nhanh lấy cái móng vuốt dơ bẩn của ngươi ra nhanh!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ tiếc rằng giọng nói của nó non nớt không có chút sức uy hϊếp nào, linh hồn phiêu phiêu nhẹ bẫng rất là bi kịch xuyên qua tay Tô Linh Phong và "xác rồng" của nó...

"Con người hèn mọn?" Tô Linh Phong nhướn mày, một tay nhấc xác của nó lên, liếc qua linh hồn rồng, lạnh lùng nói: "Ta hầm cách thủy cái "long thể" của ngươi ăn luôn, ngươi làm gì được ta?"

"Ngươi~! Ngươi~!" Cô ta lại dùng chiêu này uy hϊếp nó! Quá ghê tởm! Linh hồn con rồng con kia lập tức giận đến mức bùng cả cánh, cái miệng nhỏ không có răng phun ra hơi thở của rồng, thở phì phì!

Chỉ tiếc... Một hơi thở của linh hồn một con rồng con, đối với Tô Linh Phong mà nói thì cũng chỉ như bị thổi mấy hơi lạnh mà thôi...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tô Linh Phong lắc đầu, vô cùng độc ác mà đả kích con rồng nhỏ: "Ngươi... thật là yếu."

Hồn rồng không làm gì được Tô Linh Phong thì sửng sốt mất một chút, dừng tấn công, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên bị sương mù bao phủ, ngồi bệt xuống đất, dùng hai cái chân còn chưa có móng che trước mặt rồng, bắt đầu gào khóc: "Oa hu hu oa.. Ngươi ức hϊếp rồng kìa..."

"..." Mặt Tô Linh Phong đen sì =.=|||

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”