Ý thức của Tô Linh Phong đang mơ màng, bỗng dưng bị một giọng nói nhỏ nhẹ gọi tỉnh!
Cô tức giận mở mắt, vểnh tai lắng nghe. Tiếng nói nhỏ kia đến từ người đang ngồi trên ghế vọng tới – tiếng rên, dường như cái tiếng này đang giấu một trời thống khổ nào đấy.
"Ngươi sao vậy?" Tô Linh Phong hỏi, không nhẽ bệnh cũ tái phát?
"Không có chuyện gì…" Người nọ nhỏ giọng trả lời.
"Không có việc gì? Ta thấy có giống đâu! Nếu ngươi muốn chết phải báo trước một tiếng."
"Hả?" Người nọ hơi sững sờ, lập tức hiểu ra rồi cười nhẹ nói: "Yên tâm, trước khi chết ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi."
"Đương nhiên ta muốn thuốc giải rồi, nhưng ngươi không nên chết ở trong phòng ta." Nếu hắn chết thật, cô chắc chắc sẽ thừa lúc hắn chuẩn bị tắt thở ném người biến khỏi Lê Viên.
"…" Người nọ nghe vậy thì im lặng một lúc, sau đó kích động nói: "Ngươi lạnh lùng quá đi!"
Tô Linh Phong nhướng mày, đối xử với một kẻ nửa đêm xông vào phòng cô, đánh cô một trận rồi còn dùng độc uy hϊếp người của cô, cô cần ban phát từ bi với kẻ kiểu này à? Cô cũng chẳng phải thánh mẫu!
"Làm phiền người, lấy giúp ta một ly nước lạnh với!" Người nọ than nhẹ một câu, nhỏ giọng xin xỏ.
Tô Linh Phong xuống giường đeo giày, đi tới cạnh bàn, giọng nói trong trẻo lạnh lạnh hỏi: "Không để ý chuyện ta đốt đèn à?"
Bây giờ vách tường phía tây rất yên tĩnh, chắc hẳn những người đó đã đi khỏi chỗ ấy rồi. Lê Viên là nơi im lặng nhất trong Tô phủ, trong vườn cũng có vài hạ nhân nữa nhưng họ đều khá xa cô, ít ánh sáng cũng không đến nỗi bị ai phát hiện.
"Ừ." Người nọ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tô Linh Phong đốt nến cắm trên đài, trong phòng bỗng chốc sáng bừng lên bởi những tia sáng dịu dàng.
Nãy đánh nhau bị bắt, người nọ che miệng cô lại, cùng cô mặt đối mặt, nương nhờ ánh trăng để nhìn nhau. Dù không nhìn rõ nhưng cô cũng thấy được đại khái, xem ra người nọ là một nam tử anh tuấn.
Hiện tại dưới ánh nến, nhìn rõ được tướng mạo xuất sắc của nam tử nọ, Tô Linh Phong vẫn cầm lòng không đặng phải ngẩn tò he.
Nhìn qua thì chắc hẳn hắn chừng hai mươi tuổi, không những sở hữu một gương mặt bất phàm mà còn có được một thân khí chất hơn người; vừa bình tĩnh tao nhã như nước chảy mây trôi lại vừa đẹp tựa trích tiên cao thượng người với chẳng tới. Hắn mặc một bộ y phục rộng thùng thình màu mực, tóc dài đen nhánh tùy tiện rối tung sau gáy, tạo cảm giác nhàn nhã lười biếng khiến hắn nhiều thêm vài phần khói lửa nhân gian.
Cơ mà bây giờ cơ thể của hắn đang run lên, trên trán còn bịn rịn một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng đỏ bừng khác thường, ánh mắt mê ly. Thỉnh thoáng hắn sẽ khẽ lắc đầu một cái, dường như đang cố duy trì tỉnh táo…
Tô Linh Phong nhướng mày, triệu chứng này… Nhìn qua… Hình như hơi quen mắt nhỉ?
"Nhìn đủ chưa?" Nhìn người nọ có vẻ đang khó chịu thật, song giờ vẫn có lòng nhàn tản để chế giễu cô.
Tô Linh Phong lười so đo với hắn, thuận tay cầm ấm trà trên bàn, rót một chén nước trà giơ về phía người nọ: "Cầm"
Người nọ nhìn chăm chú ngón tay trắng nõn đang cầm chén trà của cô, không nhịn nổi cười khổ một tiếng. Hắn muốn nước lạnh, có phải nước trà lạnh đâu? Cô đúng là biết tránh việc quá!
"Uống trà qua đêm không tốt cho cơ thể…"
"Người cũng nhiều chuyện thật." Tô Linh Phong giơ chén trà, không tính đổi ý định.
"… Được rồi." Người nọ bất đắc dĩ nhận chén trà, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Sau đó không tiếp tục làm phiền Tô Linh Phong nữa, tự mình run rẩy cầm bình trà rót từng chén, uống lại rót, rót lại uống…
Một bình trà lạnh, rất nhanh đã bị hắn uống hết sạch.
Tô Linh Phong nhíu mày nhìn hắn một chốc, bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, mở miệng gọi hắn: "Hây!"
"Hả?" Người nọ đặt chén trà xuống, khó khăn giương mắt nhìn Tô Linh Phong.
"Hay ngươi trúng mị dược rồi?"