Editor: Gà
Ở Yêu ma giới này, có người dốc lòng tu luyện, dựa vào ngộ tính của mình để thăng cấp tu vi, có người chỉ vì cái lợi trước mắt, muốn một bước lên trời, nếu có thể hấp thụ tinh hoa của tiên tử Tiên giới, như vậy nhất định công lực sẽ nhanh chóng tăng cường, nếu không phải Túc Ly Mị có lòng giúp ả che giấu, Mẫu Đơn khẳng định sẽ bị Nguyệt Vô Tu để mắt đến.
Nguyệt Vô Tu nhìn ả chằm chằm hồi lâu, cuối cùng không nhìn ra gì, âm thầm đè xuống nghi ngờ trong lòng, sai người đưa bọn họ về phòng.
Ông ta vốn vô cùng lo lắng cho Nguyệt Lưu Sương, nhưng nhìn thấy Thương Mặc Tuyết đi theo Quý Phi Nhi đến Hồ Tộc, thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không thể hiểu rõ.
Sau khi bọn họ rời đi, Lam Nguyệt lập tức tức giận đến dậm chân: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ông không hỏi tung tích của Sương nhi?"
"Thật ra ta muốn hỏi ngược lại, Lang Vương ở bên cạnh nó, làm sao ta có thể mở miệng, thật sự kỳ quái, Thương Mặc Tuyết cùng nó trở về, đây chẳng lẽ là âm mưu của Túc Ly Mị?"
"Thϊếp mặc kệ âm mưu hay dương mưu gì, thϊếp chỉ muốn nữ nhi trở về." Kiến thức nữ nhân thật thiển cận, thích giận dỗi, hoàn toàn không suy tính đến cái khác.
Nguyệt Vô Tu đành phải an ủi bà ta: "Nàng yên tâm, ta sẽ tìm người giữ chân Thương Mặc Tuyết, sau đó đi tìm Phi Yên, nhất định sẽ hỏi ra tung tích của Sương nhi.”
Mẫu Đơn nhìn gian phòng rách nát bẩn thỉu trước mắt, lập tức kinh hô: "Không phải chứ, trước đây cô nương ở đây à?"
Quý Phi Nhi nhìn vô cùng kinh ngạc, nàng biết Nguyệt Phi Yên không được sủng ái, nhưng không khó coi như vậy chứ, xem ra, gian phòng này đã thật lâu không có người đến quét dọn, mạng nhện trên nóc đã giăng đầy, không lẽ để nàng ở đây sao?
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh nhốn nháo, là Lam Nguyệt mang theo một đám thị nữ đi vào.
"Phi Yên, ngươi xem trí nhớ của mẫu hậu này, ngươi trở lại, mà không cho người nhanh chóng quét dọn gian phòng, các ngươi, còn không mau làm đi."
Vì vậy, rất nhanh những thị nữ kia bắt đầu quét dọn, phía sau còn lục tục có người đưa đến chậu đồng, chăn bông và màn.
Chỉ chốc lát sau, căn phòng cũ nát đã được quét dọn sạch sẽ, đệm giường, màn trướng, bàn ghế, tất cả đều đổi thành cái mới, thảm trải trên đất, an thần hương trong lư hương lượn lờ, tản ra khói xanh, mùi hương lập tức xua tan khí tức ẩm ướt của gian phòng.
Như vậy, đã có dáng vẻ của một gian phòng rồi.
Lam Nguyệt ra vẻ thân thiết đi đến, kéo tay nàng: "Ai nha, gả cho Đế Quân có khác, nhìn khí sắc tốt hơn nhiều, càng ngày càng đẹp nha."
Quý Phi Nhi âm thầm liếc mắt, nói nhảm a, vốn Nguyệt Phi Yên ở Hồ Tộc, sắp không xong rồi, chắc hẳn đãi ngộ cũng không tốt đẹp gì, sau này Túc Ly Mị cẩn thận chăm sóc nàng, đương nhiên tốt hơn trước kia rồi. sutucuoiga Die nd da nl e q uu ydo n
"Đâu có, sao ta có thể so sánh với tỷ tỷ xinh đẹp được chứ."
Lam Nguyệt vừa nghe nàng nhắc đến Nguyệt Lưu Sương, trong bụng vô cùng gấp gáp: "Phi Yên à, tính khí của tỷ tỷ ngươi, ngươi không phải không biết, tùy hứng kiêu căng, bị ta làm hư rồi, giữ nàng ở Đế Cung nhất định sẽ gây phiền toái cho Đế Quân, ngươi vẫn nên để con bé quay trở về đi."
Quý Phi Nhi khẽ cười: "Tại sao mẫu hậu có thể nói tỷ tỷ như vậy, hiện nay tỷ tỷ ở Đế Cung rất vui vẻ, được Đế Quân sủng ái, chỉ sợ tỷ ấy không muốn trở lại, còn nữa, cho dù tỷ ấy nguyện ý, Đế Quân cũng sẽ không thả người, Đế Quân đã dự định lập tỷ làm phi, nhưng tỷ ấy lại nói chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Đế Quân thì đã rất vui vẻ rồi, không cầu danh phận, vì vậy Đế Quân rất cảm động, cảm thấy tỷ tỷ là nữ tử tốt thế gian khó tìm, càng thêm sủng ái tỷ tỷ."
Cái gì, không cầu danh phận? Làm sao Nguyệt Lưu Sương có thể nói như vậy?
Lúc này Lam Nguyệt đã bất chấp, sau khi bà ta nghe Nguyệt Vô Tu nói đã cực kỳ sợ hãi rồi, Đế hậu gì đó đều không quan trọng nữa, chỉ cần nữ nhi của bà ta có thể trở lại.
"Không, Phi Yên, ngươi mới là Đế hậu Yêu ma giới, tại sao Sương nhi có thể giành phu quân với ngươi, nha đầu này thật không hiểu chuyện, chờ nó trở lại, ta nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm."
Quý Phi Nhi tiếp tục cười: "Mẫu hậu nói như vậy quá khách khí rồi, mặc dù ta và tỷ tỷ không phải một mẹ sinh ra, nhưng cũng là tỷ muội tình thâm, sao ta có thể để ý chuyện này, chỉ cần tỷ tỷ thích, cái gì ta cũng có thể tặng cho tỷ tỷ."
Nàng giả vờ như nghe không hiểu lời bà ta..., Lam Nguyệt hỏi đông, nàng trả lời tây, quả thật không có biện pháp nào.
Lam Nguyệt cười lúng túng, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận, đang lúc muốn trở mặt, Mẫu Đơn lạnh lùng lên tiếng.
"Vương hậu đủ chưa, Đế hậu đường xa đến, đi thời gian dài như vậy, cần nghỉ ngơi thật tốt, nếu không có chuyện gì, đi ra ngoài trước đi."
Lam Nguyệt chính là người thích bắt nạt kẻ yếu, thấy khí thế của Mẫu Đơn, suy nghĩ thiệt hơn một chút, liền hơi hoảng sợ.
"Vậy thì tốt, tốt nhất ngươi nghỉ ngơi đi, buổi tối phụ vương ngươi vì ngươi chuẩn bị yến tiệc tẩy trần, vậy ta đi trước."
Lam Nguyệt vừa đi, Mẫu Đơn liền lập tức đi đóng cửa lại: "Phi Nhi, Hồ Tộc các cô là kiểu người gì vậy, trước đây cuộc sống của cô thật thê thảm."
"Không có chuyện gì, dù sao đã qua rồi, quả nhiên cô nương nói không sai, để Tiểu Bạch ở lại kiềm chế Nguyệt Lưu Sương, như vậy chúng ta tranh thủ cứu mẫu thân, hiện tại bọn họ đều bận tâm đến Nguyệt Lưu Sương."
"Vậy sao lúc nãy cô không trực tiếp hỏi vị trí của mẫu thân cô nương?"
"Chúng ta không thể vọng động, nếu trực tiếp mở lời, nhất định bọn họ sẽ lấy tính mạng của mẫu thân ra uy hϊếp ta, cho dù Nguyệt Lưu Sương ở trong tay chúng ta, cũng không thể làm gì nàng ta, cuối cùng lưỡng bại câu thương, thay vì chúng ta đi loanh quanh, trước cứ chờ tin tức của Mặc Tuyết đi, ta muốn đón mẫu thân, nếu làm quang minh chính đại, bị bọn họ phát hiện, đến lúc đó hạ độc thủ với mẫu thân, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được."
Quý Phi Nhi phân tích rất tỉnh táo, ngược lại khiến Mẫu Đơn nhìn với đôi mắt khác xưa.
"Vậy thì tốt, liền theo lời cô nói, chúng ta đợi thời cơ."
Trong yến tiệc, Quý Phi Nhi mặc một thân hoa phục Đế hậu, chói lọi, tôn quý mỹ lệ, khiến vương thần Hồ Tộc ngây ngốc nhìn.
Thật không nghĩ Nhị công chúa bị người người trong Tam giới phỉ nhổ thế nhưng thật sự có vận khí tốt như vậy gả cho Đế Quân, còn trở thành Đế hậu Yêu ma giới, nữ nhân mỹ lệ như thế, nói sao Đế Quân không động lòng.
Nguyệt Vô Tu một bộ dáng vẻ cha hiền: "Phi Yên à, con xuất giá thời gian dài như vậy, thật khiến phụ vương nhớ chết rồi, nếu Đế Quân cũng cùng đi với con thì tốt."
Quý Phi Nhi thở dài: "Không có biện pháp, gần đây Đế Quân hơi khó chịu, cho nên không thể đi với con."
Vừa bắt đầu Nguyệt Vô Tu hữu ý vô ý hỏi đến Túc Ly Mị vì sao chưa đến, trước đó nàng cố ý dùng chuyện của Nguyệt Lưu Sương để che giấu, hiện tại lại cố ý nói như vậy, muốn xem thử Hồ Tộc có bao nhiêu người bất chính.
Rất nhanh, từ sắc mặt của bọn họ có thể nhìn ra, có người lo lắng, có người mừng thầm, quả nhiên chúng sinh bách thái nha. (Ý tỷ nói mỗi người đều có trạng thái khác nhau)
Ánh mắt Nguyệt Vô Tu thoáng qua một tia mừng rỡ, đây không phải đang cho ông ta biết, độc đã bắt đầu phát tác, vậy ông ta không cần lo ngại Túc Ly Mị nữa rồi, giả vờ lo lắng hỏi: "Pháp lực Đế Quân cao thâm, sao thân thể khó chịu được chứ?"
"Con cũng không biết."
"Đừng lo lắng, Đế Quân không có việc gì, chúng ta vẫn nên uống rượu đi." Nguyệt Vô Tu rất nhanh chuyển đề tài.
Trong lúc yến tiệc linh đình, đột nhiên ánh mắt của nàng chống lại ánh mắt của một nam tử.
Không phải nàng không có cảm giác, có người đang nhìn nàng chằm chằm, dùng nét mặt yêu say đắm nhìn nàng, nàng không thể không cảm giác được.
Đó là một nam nhân ôn nhuận như ngọc, gương mặt tuấn mỹ thanh tú tuyệt luân, giữa hai lông mày mang theo khuôn mặt nhàn nhạt u sầu, nhấp một miếng rượu, ánh mắt kia liền nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời Quý Phi Nhi có chút không tự nhiên.
Nàng không biết người nam nhân này, giải thích duy nhất chính là giữa hắn ta và Nguyệt Phi Yên có quan hệ gì đó, nếu không hắn ta sẽ không nhìn mình như vậy.
Đã nhìn quen sắc mặt dối trá của Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt, hình như nàng cũng quên, không phải Hồ Tộc không có người tốt, không thiếu thanh niên tài tuấn, khó trách Túc Ly Mị có nhiều băn khoăn khi muốn giải quyết Hồ Tộc như vậy, hắn từng nói với nàng, biện pháp tốt nhất để giải quyết Hồ Tộc, không phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt, mà là chọn một vị quân chủ tốt khác.
Không biết thế nào, người nam nhân này, khiến nàng có ấn tượng rất tốt.
Cho nên nhìn hắn ta cười một tiếng, nâng chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Mẫu Đơn đến với thân phận thị nữ của Nguyệt Phi Yên, nên không có tư cách tham gia phong yến, vì thế chỉ có Lang Vương Thương Mặc Tuyết.
Nhưng không ngờ, Thương Mặc Tuyết chứng kiến cảnh ánh mắt hai người bọn họ nhìn nhau, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.
Lam Nguyệt thích mách lẻo cũng nhìn thấy nàng và người nam nhân kia ‘liếc mắt đưa tình’, bỗng cảm thấy đã tìm được cơ hội: "Phi Yên à, hiện nay mặc dù ngươi đã là Đế hậu rồi, nhưng Cảnh Hiên của chúng ta nhớ ngươi mãi không quên, vì ngươi mà cự tuyệt bao nhiêu cô nương tốt, ai da, thật là một hài tử si tình."
Bà ta chính là cố ý khiến nàng khó chịu.
Quý Phi Nhi không có những ký ức này, vừa nghe bà ta nói thế, lập tức nhớ lại ngày đó Nguyệt Lưu Sương nói với nàng, nói gì mà cướp đi nam nhân nàng yêu mến. Chẳng lẽ Cảnh Hiên này chính là người thương trước đây của Nguyệt Phi Yên? Không trách được hắn ta luôn nhìn nàng.
Nhưng không ngờ sau khi nghe được câu này, nàng cảm giác cả người rét run, theo ánh mắt nhìn qua, thấy ánh mắt Thương Mặc Tuyết hung ác âm hiểm nhìn mình.
Trời ơi, sao lại đáng sợ như vậy, không phải Thương Mặc Tuyết đang bất bình cho huynh đệ tốt của y chứ? Chắc y đã hiểu lầm gì rồi.