Edit: Lạc Thần
Vốn là muốn hưng sư vấn tội, nhưng nhìn đến Nguyệt Phi Yên như vậy, không biết làm sao, thế nhưng trong lòng nàng ta có một loại cảm giác khác thường, nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc rất không tự nhiên phun ra hai chữ: "Muội muội."
Quý Phi Nhi nhẹ giọng cười đáp: "Chúng ta vừa vào cửa, tỷ tỷ liền nhìn chằm chằm vào mặt muội phu của ngươi, thật là làm cho muội muội rất ghen tị đấy, tỷ tỷ bỏ quên muội muội luôn rồi à."
"Ngươi nói cái gì? Muội phu? Hắn hắn là Đế Quân?" Chuyện này, Nguyệt Lưu Sương càng thêm không thể nào tiếp thu được rồi.
Nàng ta chưa từng gặp qua Đế Quân, lại nghe nói qua không ít sự tích "Không chịu nổi" của hắn, nhưng không nghĩ qua, hắn hẳn lại là mỹ nam phong hoa tuyệt đại như thế.
Cùng lúc khϊếp sợ, đột nhiên trong lòng nàng ta ngọn lửa ghen ghét nổi lên, Nguyệt Phi Yên đáng chết, leo lên ghế Đế hậu, hiện tại ngay cả nam nhân tốt đẹp như vậy cũng bị nàng đoạt lấy, thật hận không thể gϊếŧ chết nàng cho hả giận.
Thấy Túc Ly Mị, trong lòng nàng ta càng thêm tin chắc quyết tâm của mình, coi như hắn không phải Đế Quân, nàng ta cũng nhất định phải đem hắn làm của riêng.
Quý Phi Nhi tựa vào trong ngực Túc Ly Mị, thân mật kéo tay của hắn, sau đó cười nói: "Dĩ nhiên, hắn chính là phu quân của ta, tỷ tỷ, có phải cảm thấy chúng ta cũng rất xứng đôi hay không hả?"
Ánh mắt của Nguyệt Lưu Sương muốn phun ra lửa, nếu là nàng ta thiếu tự chủ một chút nữa, sẽ nhào tới kéo nàng ra, còn mình thì ở trong ngực Đế Quân hưởng thụ ân sủng của hắn.
Cho nên chỉ có thể nói giọng chua chát: "Đế Quân phong hoa tuyệt đại, tu vi cao thâm, là thần giới yêu ma chúng ta, muội muội một người độc hưởng, chẳng phải là phí của trời?"
Quý Phi Nhi không có bất kỳ ngoài ý muốn nào khi nàng ta có thể nói ra những lời như vậy, phu quân nhà nàng ưu tú hoàn mỹ như vậy, nữ nhân nào nhìn một lát không động lòng? Đây đều là chuyện rất bình thường, họ càng thích, lại càng có thể chứng minh sức quyến rũ của phu quân nhà nàng, đây là chuyện nàng nên tự hào.
Bởi vì trước khi đến đây hai người đã thương lượng, khiến Túc Ly Mị tạm thời không cần nói chuyện, để Quý Phi Nhi thăm dò nàng ta, cho nên cũng liền tạo thành cục diện bây giờ, Túc Ly Mị chỉ cần giữ vững mỉm cười là tốt rồi.
"Tỷ tỷ nói như vậy là ý gì? Cái gọi là tình cảm chân thành cả đời, tình cảm chân thành của mình làm sao có thể cho phép chia sẻ cùng những người khác? Xem ra tỷ tỷ đối với tình yêu giải thích vẫn còn nông cạn nha."
Nguyệt Lưu Sương giống như nghe được chuyện cười gì đó cười lạnh một tiếng: "Nếu muội muội biết cái gì là tình cảm chân thành cả đời, như vậy trước khi gả vào Đế Cung, vì sao không chịu nổi, khắp nơi lưu tình, chẳng lẽ muội muội quên lúc trước chính mình thấy một người yêu một người hay sao?"
Nàng ta nguyên tưởng rằng, nàng ta khích bác ly gián như thế, sau khi Túc Ly Mị nghe thấy nhất định sẽ giận dữ, người nam nhân nào có thể cho phép nữ nhân của mình có nhiều sự tích không chịu nổi đây? Thế nhưng hắn lại không nói câu nào, nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn Quý Phi Nhi một cái, ánh mắt cưng chìu không thể nào nói nên lời.
Đế Quân này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự có cái thủ đoạn Hồ Mị gì mê hoặc hắn đến điên đảo thần hồn hay sao?
Mình chửi bới nàng như vậy, Quý Phi Nhi cũng không có nửa phần ý tứ tức giận.
"Ha ha, ta đây sao không chịu nổi chứ, Đế Quân còn cưng chiều ta đến cực điểm, nam nhân tốt như vậy, đương nhiên ta phải biết quý trọng rồi, thật là đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở."
Nguyệt Lưu Sương hận đến cắn răng nghiến lợi, đáng chết, Nguyệt Phi Yên sao vậy, lúc nào thì trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, những lần trước đây nàng đều bị nàng ta khi dễ, hiện tại như thế nào đảo ngược lại, lên làm Đế hậu là có thể vênh váo tự đắc rồi.
Trong lòng lại hận, nàng ta cũng không dám trực tiếp vạch mặt, nàng ta nói cũng đã nói, không thể làm gì khác hơn là tạm thời trước nói sang chuyện khác.
"Đúng vậy nha, muội muội được Đế Quân sủng ái như vậy, thật là có phúc lớn, tỷ tỷ ở xa như vậy chạy tới đây, chính là vì thăm muội muội, xem một chút muội muội trôi qua có được hay không, phải biết mẫu hậu cùng phụ vương ở nhà nhưng hết sức nhớ muội muội đấy."
Vừa nghĩ tới nét mặt già nua âm hiểm của Nguyệt Vô Tu, Quý Phi Nhi lập tức đổi sắc mặt, bây giờ nàng ta nhắc tới Nguyệt Vô Tu, là nhắc nhở nàng chuyện hạ độc sao?
Chỉ là bây giờ Túc Ly Mị đang ở nơi này, thách nàng ta cũng không dám nói hưu nói vượn.
"Không phải đều nói nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, hiện tại ta đã đến giới yêu ma rồi, chính là nữ nhân của Đế Quân, làm sao còn có thể nhận được nhớ mong của phụ thân, thật là thụ sủng nhược kinh nha,
Vốn là Nguyệt Lưu Sương chỉ muốn mang tên phụ thân ra còn có thể chấn nhϊếp nàng xuống, nhưng không nghĩ nàng nghe xong căn bản cũng không đau không nhột, hơn nữa còn cho nàng ta thấy một loại dáng vẻ muốn cùng Hồ Tộc vạch rõ giới hạn, đáng chết, bây giờ mặc dù nàng đã trở thành Đế hậu vinh quang ngàn vạn, nhưng mà nàng cũng đừng quên, tính mạng mẹ ruột nàng, bị nắm giữ ở trong tay của các nàng.
Chỉ là Túc Ly Mị ở chỗ này, dĩ nhiên nàng ta cũng không dám tuỳ tiện nhắc tới.
Nguyệt Lưu Sương cắn chặt môi, Quý Phi Nhi nhìn bộ dáng của nàng ta, trong lòng hết sức mong chờ, rốt cuộc sự nhẫn nại của nàng ta có thể chịu đựng tới trình độ nào, nếu quá nhanh liền bộc phát thì có thể không tốt để đùa giỡn nữa đâu.
Nhưng không nghĩ tới thế nhưng nàng ta cúi đầu xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vành mắt cũng đã đỏ lên.
"Muội muội đừng trách tỷ tỷ nói chuyện không dễ nghe, thật sự là bởi vì từ sau khi muội muội xuất giá, phụ vương cùng mẫu hậu bởi vì quá nhớ ngươi, nhớ nhung thành bệnh, nhưng muội muội ngươi sau khi xuất giá ngay cả một chút tin tức cũng không có, hôm nay ta, chỉ là muốn nói cho muội muội, có thời gian thì trở về xem một chút."
Nàng ta khóc trông rất uất ức, không biết làm sao, thấy bộ dáng nàng ta bây giờ, Quý Phi Nhi không hiểu sao lại nhớ tới Mẫu Đơn.
Không, nàng đang suy nghĩ gì vậy? Mẫu Đơn là bạn tốt của nàng, hơn nữa còn là tiên nữ cao quý, làm sao có thể sẽ cùng nữ nhân dối trá như Nguyệt Lưu Sương này cùng một dạng chứ.
Chỉ là trong lòng nàng không khỏi cười lạnh, nói gì nhớ nàng, đại khái chính là nhìn thân phận địa vị hôm nay của nàng đỏ mắt mà thôi, mặc dù nàng không có nhìn thấy mẫu hậu, Nguyệt Vô Tu cũng đã đủ để cho nàng mở rộng tầm mắt rồi, thậm chí có phụ thân như vậy, vì danh lợi và ham muốn cá nhân của mình thế nhưng không tiếc đẩy nữ nhi ruột thịt của mình vào hố lửa. Hơn nữa nàng cũng đã biết, mục đích thực sự của Nguyệt Vô Tu chính là ngôi vị Đế Quân giới yêu ma, thật là dã tâm bao la mà.
"Hoá ra là như vậy, vậy thì muội muội thật là không tốt rồi, có thời gian, ta nhất định sẽ về xem một chút." Ừ, nàng chỉ nói là có thời gian, mỗi ngày nàng đều rất bận rộn, phải bồi phu quân hẹp hòi của nàng, nào có cái gì thời gian nha.
Nguyệt Lưu Sương cho là nàng thật có chút ý chịu thua, lập tức lại khinh miệt.
"Muội muội, tỷ tỷ ta là lần đầu tiên tới Đế Cung, nghe nói đế đô phồn hoa vô cùng, cảnh sắc Đế Cung mê người, muội muội có thể bớt chút thời gian ra ngoài cùng với ta một chút được không?" Nàng ta nhìn Túc Ly Mị một cái, lúc này mới lưu luyến dời ánh mắt đến trên mặt Quý Phi Nhi. Nàng ta phải tạm thời nhẫn nại, chỉ có đuổi Quý Phi Nhi đi, Túc Ly Mị mới có thể trở thành của nàng ta.
Lần này còn không đợi Quý Phi Nhi trả lời, Túc Ly Mị liền lên tiếng, hắn kéo tay nhỏ bé của nàng lại, lạnh giọng nói: "Không được!"
Nguyệt Lưu Sương thế nào cũng sẽ không nghĩ đến cuối cùng cự tuyệt nàng ta sẽ là Túc Ly Mị, cho nên lộ ra biểu tình hết sức ủy khuất: "Đế Quân, từ sau khi muội muội xuất giá, tỷ muội chúng ta rất lâu không có gặp mặt, chẳng lẽ không thể ở cùng nhau thuận tiện tâm sự, ôn lại một chút tình tỷ muội hay sao?"
A nếu thật là tình tỷ muội, hắn như thế nào có thể sẽ ngăn cản, ngộ nhỡ nàng ta lòng dạ xấu xa, vậy nếu Phi Nhi của hắn gặp chuyện không may, coi như gϊếŧ nàng ta cũng không bù đắp lại được.
Quý Phi Nhi lại nhẹ nhàng đè tay của hắn lại: "Tiểu Bạch, không có chuyện gì, tỷ tỷ đã thành tâm đến thăm ta, đương nhiên muội muội ta đây phải đối đãi thật tốt, không phải chàng bảo hôm nay còn có chuyện sao? Vậy chàng cũng nhanh chút đi xử lý đi, đi, ta đưa chàng ra ngoài!"
Ánh mắt của nàng ám hiệu không cho phép hắn cự tuyệt, nàng lôi kéo hắn đi ra bên ngoài, Nguyệt Lưu Sương một người ở phòng trong chờ.
Rất nhanh, Quý Phi Nhi trở về, hơn nữa chỉ có một mình nàng, nếu như Nguyệt Lưu Sương có thể tinh mắt hơn một chút, sẽ lập tức phát hiện trên cổ tay nàng nhiều hơn một cái "Vòng ngọc" màu trắng.
Là vòng ngọc sao? Dù sao óng ánh trong suốt, phiếm như ngọc sáng bóng, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Quý Phi Nhi khẽ mỉm cười: "Tỷ tỷ, ta đã trở về!"
Nguyệt Lưu Sương vừa nhìn chỉ có mình nàng, Túc Ly Mị đã đi rồi, lập tức yên lòng, cũng lộ ra bộ mặt thật: "Nguyệt Phi Yên, kẻ tiện nhân này, xem ra ngươi thật không phân rõ thân phận của mình rồi, ngươi chỉ là một nữ nhi do nha hoàn hạ tiện sinh ra, có tư cách gì làm công chúa Hồ Tộc, có tư cách gì làm Đế hậu?"
Vẻ mặt Quý Phi Nhi giả bộ hết sức ủy khuất: "Tỷ tỷ, tại sao tỷ phải nói như vậy, ta chưa từng làm chuyện gì thương tổn tới ngươi à?" Trong lòng nàng nhưng có chút sáng tỏ, thì ra là Nguyệt Phi Yên cùng Nguyệt Lưu Sương không phải một mẹ sinh ra, mẫu thân của nàng là nha hoàn, khó trách bọn họ không chịu chào đón như vậy,
Mắt Nguyệt Lưu Sương lộ ra hung quang, hung tợn đẩy nàng một cái: "Còn dám giả bộ? Trước ngươi và ta ngồi ngang hàng nhiều năm như vậy, đã là sỉ nhục của bản công chúa, hiện tại ngươi lại vẫn bò đến trên đầu của ta trở thành Đế hậu giới yêu ma, ngươi có tư cách gì?"
"Nhưng mà, ta cùng Đế Quân là thật tâm yêu nhau, tỷ tỷ, ngươi cũng không cần phá hư hạnh phúc của ta có được hay không?" Quý Phi Nhi như vậy chính là muốn moi ra thông tin trong lời nói của nàng ta, nàng muốn biết nàng ta tới có mục đích gì, rốt cuộc là Nguyệt Vô Tu phái nàng ta tới giám thị, hay là
"Đừng mơ tưởng, ta cảnh cáo ngươi, vị trí Đế hậu là của ta, nữ nhân hạ tiện như ngươi căn bản cũng không xứng đáng, thức thời một chút cũng nhanh chút cút ngay, nếu không bản công chúa nhất định khiến ngươi đẹp mặt."
Những lời này của nàng ta khiến Quý Phi Nhi hoàn toàn hiểu, nàng ta là vì vị trí Đế hậu mà đến.
Nếu Nguyệt Vô Tu muốn gϊếŧ chết Túc Ly Mị, mình làm Đế Quân, mà Nguyệt Lưu Sương vẫn là nữ nhi sủng ái của hắn, cho nên hắn chắc chắn sẽ không cho phép nàng ta đến gần Túc Ly Mị trở thành Đế hậu nha, cho nên phải là Nguyệt Lưu Sương tự chủ trương chính mình đến, nghĩ tới đây, trong lòng nàng thoải mái hơn phân nửa.
Nhìn Nguyệt Lưu Sương phách lối trước mắt, ánh mắt của nàng cũng nhiều thêm một tia ý lạnh: "Cái vấn đề này, tỷ tỷ nên cùng Đế Quân hảo hảo thương lượng, nếu như hắn để cho ta đi, như vậy ta khẳng định lập tức rời đi, cái này phải xem tỷ tỷ có bản lãnh này hay không."
"Nguyệt Phi Yên, ngươi đây là ý tứ gì? Ngươi đây là xem thường ta đúng không?" Nguyệt Lưu Sương nổi giận, nàng ta đã thành thói quen Nguyệt Phi Yên ở trước mặt nàng ta dáng vẻ thấp hèn, hiện tại dường như nàng hoàn toàn cũng không để nàng ta ở trong mắt, điều này làm cho nàng ta hoàn toàn không thể nào chịu được.
"A ngươi là tỷ tỷ của ta, làm sao muội muội dám đối với tỷ tỷ bất kính đây?" Quý Phi Nhi ưu nhã xoay người: "Tỷ tỷ không phải muốn nhìn cảnh sắc của Đế Cung này một chút hay sao, như vậy hiện tại muội muội liền thỏa mãn nguyện vọng của tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!"
Biết rõ bây giờ nàng ta bụng đói kêu vang, lửa giận tràn ngập căn bản cũng không có tâm tư gì đi du ngoạn, nàng chính là cố ý.