Quyển 1 - Chương 10: Ma hoa quái dị
Lâm Huyền Băng qua một hồi suy nghĩ đã bình tĩnh lại.
Bây giờ nàng phải đối mặt với một vấn đề, tuy rằng nàng lấy được bí kíp luyện đan này nhưng mua dược đỉnh cùng với thảo dược sơ cấp cũng cần có tiền. mẫu thân của nàng khẳng định không có nhiều tiền, sao có thể cho tiền để nàng luyện đan được. Nàng đường đường là đệ nhất sát thủ thiên tuyệt môn, tiền công một lần làm việc là hơn một ngàn vạn, chưa từng một lần thiếu tiền đúng không nhỉ? Bây giờ xuyên không lại vì thiếu chút tiền nhỏ mà phát sầu. Làm người không nên vì việc nhỏ mà chán nản, chẳng lẽ nàng phải vì năm đấu gạo mà khom lưng? Lâm Huyền Băng thoáng nhíu mày, tiện tay lật giở bí kíp luyện đan. Lúc này trong lòng nàng thật phiền não, bây giờ nàng như cầm một cái chén vàng mà trong chén rỗng tuếch, cái gì cũng không có, nàng lại không thể đem cái chén vàng đi bán, bằng không sao nàng có thể kiếm tiền đây?
Nhưng đang lúc nàng lật tới chỗ thảo dược trong bí kíp, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Sao lúc trước nàng không nghĩ đến nhỉ? Trong bí kíp không phải là có tranh vẽ thảo dược sao, nàng theo trong tranh lên núi hái thảo dược chẳng phải được rồi sao? Cái này không tốn tiền, chỉ tốn chút sức mà thôi. Đúng, đến mai cứ như vậy mà làm, nghĩ tới vấn đề thảo dược đã được giải quyết, Lâm Huyền Băng liền an tâm. Ngả đầu nằm trên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Huyền Băng theo trong viện tìm một cái giỏ để đựng thuốc, sau đó lại cầm một cái xẻng nhỏ bỏ vào trong đó.
Hách Ngưng Chi nhìn trang phục kỳ quái của Lâm Huyền Băng hỏi: “Băng nhi, con muốn làm gì vậy?”
“Con lên núi hái ít thảo dược.” Lâm Huyền Băng chỉnh cái giỏ sau lưng.
“Ồ, vậy con đợi chút.” Hách Ngưng Chi gọi Lâm Huyền Băng đang muốn đi ra ngoài lại, xoay người tiến vào phòng bếp, lúc đi ra trong tay cầm một cái hồ lô và một bao màn thầu “Mang theo nước và màn thầu, trên đường đi cẩn thận một chút.”
Lâm Huyền Băng nhận lấy đồ ăn từ trong tay Hách Ngưng Chi, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
“Vâng, mẫu thân, con sẽ cẩn thận, mẹ trở về đi.” Lâm Huyền Băng phẩy tay với Hách Ngưng Chi.
Xoay người, trong lòng nàng âm thầm thề sẽ đối xử với bà ấy thật tốt. Mẫu thân, mẹ chờ con, chờ con lên núi đào thảo dược luyện chế ra đan dược bán kiếm tiền, các nàng sẽ không bao giờ ăn bánh bao trắng nữa , đến lúc đó nàng nhất định sẽ đãi mẫu thân ăn sơn hào hải vị. Lúc đó sẽ ăn một bàn rồi lại một bàn nữa. Sẽ cho các lão già của Lâm gia đã ngược đãi các nàng biết rằng cái gì gọi là có tiền, cái gì gọi là xa xỉ. Khụ khụ, hình như lúc này nàng tưởng tượng như vậy là hơi sớm thì phải? Chờ kiếm được tiền hãy nói.
Lâm Huyền Băng cõng giỏ lên núi đi hái thuốc.
Dựa vào trí nhớ trong đầu, dọc theo đường đi, Lâm Huyền Băng ngắt lấy một ít thảo dược sơ cấp, chờ lúc đi đến giữa sườn núi, Lâm Huyền Băng nhìn thấy tại một chỗ trong bụi cỏ lộ ra một cây hoa hồng. Lâm Huyền Băng cảm thấy có chút kỳ quái, nàng đến gần gốc cây hoa cẩn thận nhìn, cây này hình như trong sách ghi là ma hoa .
Ồ, theo lý mà nói, cây này sinh trưởng ở bên người ma thú mà. Lâm Huyền Băng đứng lên nhìn bốn phía, chung quanh không phát hiện có gì không bình thường.
Lâm Huyền Băng suy nghĩ một chút, nàng vươn tay về hướng ma hoa. Tại lúc vươn tay ra ,nàng cũng chú ý tới động tĩnh xung quanh. Không có động tĩnh, nhưng lại yên tĩnh có chút đáng sợ.
Ngay tại thời điểm Lâm Huyền Băng muốn ngắt cây ma hoa, nàng đột nhiên dừng tay lại. Lâm Huyền Băng thoáng đảo mắt qua, nàng tạm thời thu tay trở về, sau đó tìm một nhánh cây ở bên cạnh, dùng nhánh cây kia đυ.ng vào ma hoa.
Cánh hoa đỏ tươi như máu bị Lâm Huyền Băng cầm nhánh cây đυ.ng vào, thân thể nó co rút lại, sau đó rễ cây và lá cây đều lay động.
“Kỳ quái , ma hoa này không phải là sinh vật chết sao? Sao lại cảm giác nó còn có thể sợ hãi nhỉ? Thậm chí còn như là có hình dáng của sinh mệnh?” Lâm Huyền Băng nhìn ma hoa, trong lòng không khỏi nói thầm.”Quên đi, dù sao cây ma hoa này cũng là thuốc dẫn tam phẩm, hái nó về đợi sau này có đủ thảo dược sẽ luyện chế nó.”
Lâm Huyền Băng khẳng định xung quanh ma hoa không có ma thú nào mới cầm xẻng xới gốc cây lên. Thế nhưng vào lúc này chuyện kỳ lạ lại xảy ra.
Xẻng của Lâm Huyền Băng vừa rơi xuống trên câyma hoa, cây ma hoa kia như có sinh mệnh dùng hai phiến lá cây ôm đóa hoa đỏ tươi, thoáng cái chuyển đến bên cạnh. Hai phiến lá cây giống như là hai cánh tay, mà nụ hoa màu đỏ giống như đầu của nó.Nhìn vô cùng kỳ quái.
Hả, đây là có chuyện gì vậy? Lâm Huyền Băng trợn to mắt nhìn gốc cây tự chuyển động. Ai da, nàng sống đến bây giờ thật đúng chưa từng gặp qua thực vật có khả năng di chuyển, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, để sát cái xẻng vào bên cạnh ma hoa.
Ma hoa kia sợ hãi ôm lại nụ hoa màu đỏ, lá cây mảnh khảnh nhăn lại, dời đi về bên cạnh vài phần.
“Hừ, ta cũng không tin ngươi cứ chạy mãi được?” Lâm Huyền Băng nhìn thoáng qua ma hoa, sau đó cầm xẻng hướng về phía gốc cây.
“A, a, cứu mạng, gϊếŧ thực vật.” Đóa ma hoa kia trốn không nổi nữa, cũng học người ta dùng hai phiến lá ôm lấy nụ hoa mà la to.
“F*ck, thế giới này thật đúng là huyền huyễn mà, thực vật mà cũng có thể nói chuyện hả?” Lâm Huyền Băng đi lên phía trước nắm lấy phiến lá cây .
“Ồ, cây hoa này thật kỳ quái, có chân không có rễ.” Lâm Huyền Băng nhẹ nhàng đem cây hoa tới trước mặt mình, nàng lay động gốc cây, cây ma hoa có độ dài ước chừng bằng cánh tay người trưởng thành, rễ cây có độ rộng ước chừng bằng ba ngón tay. Nàng tò mò nhìn phía sau rễ cây, nó lại có chút giống chân con người.
“A, lưu manh.” Ma hoa nhìn thấy Lâm Huyền Băng nhìn chằm chằm nửa người dưới rễ, nhất thời phát ra một tiếng thét chói tai, nó lay động nụ hoa màu đỏ, hai cái lá cũng không tính là rộng che phía dưới thân thể của mình. Toàn thân cây vặn vẹo trong tay Lâm Huyền Băng, muốn thoát khỏi sự khống chế.
“Không được động đậy, không thôi ta bẻ ngươi thành hai nửa.” Lâm Huyền Băng hung ác rống lên một tiếng với ma hoa đang không ngừng hét chói tai.
“Oa, người xấu.” Lúc này nụ hoa của Ma hoa đã héo lại, dùng ánh mắt tủi thân nhìn Lâm Huyền Băng.