“Hôm nay con thật sự muốn đến trường đón Tiểu Thiên thật à? Không sợ bị đám người hâm mộ cuồng nhiệt đó vây lấy hay sao?”
Dao Sơ Ảnh nghe Dao Tinh Vũ nói vậy thì có phần kinh ngạc.
Trước giờ chuyện đưa đón Tiểu Thiên đều do bà đích thân đi, một phần do bà quá cưng chiều thằng bé, một phần công việc của Dao Tinh Vũ cũng khá hạn chế việc xuất hiện ở nơi công cộng.
Dao Tinh Vũ lắc đầu. Cô đặc biệt muốn làm cho Tiểu Thiên bất ngờ vì hôm nay chính là ngày sinh nhật của đứa nhỏ này!
“Sinh nhật của nó nên con muốn tự đón thôi à mẹ, con sẽ chú ý, không để gặp nguy hiểm như lần trước ở sân bay đâu!”
“Ừ, cẩn thận một chút vẫn hơn, Tiểu Thiên thấy con đến đón nó chắc chắn sẽ cực kỳ vui đấy!”
“Vâng, vậy con đi đây, cũng đến giờ rồi!”
Dao Sơ Ảnh gật đầu mỉm cười.
“Mẹ đã báo nhà bếp chuẩn bị sẵn mấy món ngon mà Tiểu Thiên thích nhất rồi! Con đi đi.”
Trường học của Tiểu Thiên là một trong những trường tư thục nổi tiếng nhất nhì thành phố Trữ Châu này, vừa có khuôn viên rộng lớn rợp ngát cây xanh vừa có kiến trúc cực kỳ nổi bật, hiện đại. Con cái thế gia trong thành phố hầu hết đều theo học ở đây.
Ban đầu Dao Tinh Vũ cũng chỉ muốn cho Tiểu Thiên theo học một trường bình thường như cô ngày xưa mà thôi nhưng Dao Sơ Ảnh lại quá lo lắng là điều kiện vật chất không tốt không thể nào chăm sóc tốt cho cháu trai cưng của bà nên muốn chuyển qua ngôi trường Hạnh Phúc này!
Cô giáo Lý Thụy Anh đứng lớp của Tiểu Thiên đang điểm danh các bé trong khi chờ cha mẹ đến đón, khi vừa lơ đãng nhìn ra ngoài thấy Dao Tinh Vũ thì bỗng giật mình. Một cô gái vừa xinh đẹp khí chất ngút ngàn vừa có chút quen mắt.
Lý Thụy Anh liền đi ra cửa, lúng túng hỏi.
“Xin lỗi, cô là phụ huynh của bé nào ạ?”
“Chào cô, tôi đến đón bé Tiểu Thiên!”
“Ôi, cô là chị gái của Tiểu Thiên à? Thật là xinh đẹp quá đi mất, giống như minh tinh trên truyền hình tôi mới xem hôm qua đấy!”
Dao Tinh Vũ thấy bị hiểu lầm liền bối rối xua tay.
“Không phải đâu, tôi là mẹ của Tiểu Thiên!”
“Mẹ của Tiểu Thiên, thật không ạ, tôi nhớ hình như mọi khi có một người khác đến đón bé kia mà!”
“À, đấy là mẹ của tôi!”
Dao Tinh Vũ bật cười.
“Thế ạ, thật là, cô trẻ thế này nên tôi mới có chút nhầm lẫn!”
Nói đoạn cô giáo liền quay trở vào lớp học, dẫn Tiểu Thiên ra ngoài. Vừa nhìn thấy Dao Tinh Vũ, Tiểu Thiên đã vui mừng lao đến, hét ầm lên.
“Mẹ, mẹ ơi!”
Dao Tinh Vũ đón lấy con, bế bổng Tiểu Thiên lên, tay kia xách chiếc ba lô của cậu nhóc.
“Chào cô giáo đi con!”
Tiểu Thiên nhoẻn chiếc miệng xinh xắn, lí lắc.
“Con chào cô con về ạ!”
“Ừ, chào con!”
Dao Tinh Vũ ẵm Tiểu Thiên trên tay, hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện ríu rít.
Bỗng nhiên Tiểu Thiên im bặt, cậu bé nhoài người ra khỏi tay của Dao Tinh Vũ rồi nhảy xuống đất.
“Chú ơi, chú ơi!”
Dao Tinh Vũ cả kinh khi nghe Tiểu Thiên gọi rồi chạy như bay về phía trước, cô nhìn thấy một người mà cô không muốn gặp chút nào nhưng ngay lúc này cô cũng không biết mình phải trốn đi đằng nào!
Bạch Hạc Ngôn từ ngoài cổng đi vào trong khuôn viên trường học thì đột nhiên nghe tiếng gọi, anh giật mình quay lại. Là cậu nhóc anh đã gặp ở sân bay lần trước.
Bạch Hạc Ngôn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên tột độ, một cảm giác thân thuộc khó diễn tả thành lời khiến anh chạy đến nhấc lấy Tiểu Thiên bế bổng lên.
“Cậu nhóc, cháu cũng học ở trường này à? Trùng hợp thế?”
“Mẹ cháu đến đón cháu về ạ?”
“Mẹ cháu đâu rồi?”
Bạch Hạc Ngôn nôn nóng nhìn về phía hướng tay của Tiểu Thiên chỉ.
Dao Tinh Vũ biết tình huống này không thể nào trốn tránh được, hơn nữa Tiểu Thiên lại còn ở chỗ anh ta nên cô đành đi đến gần.
“Là em, Dao Tinh Vũ! Người đêm đó ở cùng tôi là em hay sao? Chẳng trách Tiểu Thiên lại giống tôi đến như vậy?”
Bạch Hạc Ngôn đi đến gần, nắm lấy tay của Dao Tinh Vũ, không ngừng kích động.
Dao Tinh Vũ lạnh nhạt nhìn Bạch Hạc Ngôn, cô không muốn tỏ bất kỳ thái độ nào trước con trai. Thừa nhận hay từ chối? Một mớ hỗn độn không thể nào dễ dàng gỡ bỏ!
“Tiểu Thiên, về với mẹ nhanh lên, chú còn có công việc nữa! Bà đang chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con đấy, về sớm kẻo bà mong!”
Tiểu Thiên tiếc nuối nhìn Bạch Hạc Ngôn phụng phịu.
“Cháu phải về với mẹ rồi! Chào chú.”
Bạch Hạc Ngôn không hề chịu thua, anh cúi xuống xoa đầu Tiểu Thiên.
“Con phải gọi ta là ba chứ không phải là chú đâu!”
Đến lúc này Dao Tinh Vũ mới chịu mở miệng, cô cau có đẩy Bạch Hạc Ngôn ra.
“Anh đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con chứ!”
“Ai nói anh nói linh tinh, nhìn cho kỹ đi, Tiểu Thiên chính là giống anh như tạc. Em còn tính giấu anh giấu con đến bao giờ?”
“Chú là ba của con thật ạ? Mẹ con nói ba con bị ốm mất lâu rồi!”
Tiểu Thiên vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng đột nhiên được chú đẹp trai nhận làm con khiến cậu nhóc phấn khích không ngừng nhảy cẫng lên. Mấy đứa trẻ học cùng lớp vào ngày hội thể thao đều có ba mẹ đến tham dự đầy đủ khiến cậu rất ghen tị.
“Đúng rồi, ta là ba của con, trước giờ ta phải ra nước ngoài làm việc nên mới giấu con thôi, giờ ta đã trở lại rồi!”
“Mẹ, Tiểu Thiên cũng có ba rồi, ba còn rất soái ca nữa! Ngày mai nhất định con phải khoe với Duy Duy!”
“Con học cùng lớp với Duy Duy à? Hai anh em học cùng nhau thật là tốt!”
Bạch Hạc Ngôn ngạc nhiên. Không ngờ lại trùng hợp đến như vậy!
Dao Tinh Vũ có chút bực bội trong lòng. Anh ta vừa nói gì mà hai anh em học chung thật là tốt, đã có vợ có cả con bằng tuổi Tiểu Thiên mà giờ còn muốn nhận thằng bé. Sau này để thằng bé hụt hẫng thì đáng thương biết bao!
Dao Tinh Vũ nắm tay Tiểu Thiên, cô không muốn dây dưa với Bạch Hạc Ngôn nữa.
“Đi về thôi con, để chú còn đi đón con nữa!”
“Khoan đã Dao Tinh Vũ, em không thể cứ thế mà đi được!”
Bạch Hạc Ngôn tức giận tột cùng trước thái độ lạnh nhạt bất thường của Dao Tinh Vũ.