Chuyện ở Thủy Vân Đàm thật khiến người khác tò mò, nó như được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, cả hai nhà Bạch – Tư đều liên quan đến nó, còn cô, một đứa trẻ sinh ra ở Thủy Vân Đàm, mẹ cô còn là người sở hữu trước đây của Thủy Vân Đàm – Tư Thời Vũ lại chẳng có chút manh mối nào.
Bạch Hạc Ngôn nhìn vẻ mặt rơi vào trầm tư của Tư Thời Vũ thì cho rằng cô đang đau buồn vì không thể liên hôn với anh nên liền cảm thấy đáng thương. Bạch Hạc Ngôn đưa tay nâng cằm Tư Thời Vũ, ánh mắt ướt lộ ra vẻ thất vọng.
“Em đang buồn vì không được kết hôn với tôi đấy à? Tôi biết bất kỳ cô gái nào rơi vào trường hợp như em cũng sẽ như vậy thôi. Nhưng không sao, tôi có thể cưới em về làm vợ hai, em thấy thế nào? Cũng không tệ chứ! Tôi sẽ yêu thương em tuyệt đối!”
Tư Thời Vũ đẩy tay Bạch Hạc Ngôn ra. Hai chữ “vợ hai” khiến cô nhớ tới thái độ bỉ bôi của Hạ Hồng Yến khi sỉ nhục mẹ cô khiến cô tức giận tột cùng. Cô dứt khoát không để ai đặt hai từ đó lên bản thân mình cả, thà rằng cả đời này cô không kết hôn nữa.
“Anh ăn nói linh tinh gì đấy hả? Nếu không phải anh đưa tôi vào thế bị động tôi mới phải đồng ý giả kết hôn với anh hay sao? Tôi không đời nào làm vợ hai vợ ba gì của anh cả! Tôi cũng đã có người tôi thích rồi. Người đó cũng không phải anh!”
“Anh không phải người tôi thích!”
Mấy chữ này như một cú tát cật lực vào mặt của Bạch Hạc Ngôn khiến lòng tự ái của anh trỗi dậy mạnh mẽ. Trước giờ anh chỉ có từ chối người khác thôi, chưa từng có cô gái nào dám thẳng thừng nói những lời như vậy. Những người phụ nữ vây quanh anh tham vọng trèo lên giường anh nhiều không đếm xuể, Tư Thời Vũ nghĩ cô ta là ai chứ?
Bạch Hạc Ngôn nắm chặt chiếc cằm nhỏ của Tư Thời Vũ hơn khiến cô đau nhói, cố gắng vùng vẫy như con cá nhỏ mắc cạn trong lạch nước.
“Em nhớ những lời em nói hôm nay đấy! Sẽ có ngày em sẽ phải đến cầu cạnh sự giúp đỡ của tôi! Lúc đó phải xem nhã hứng của tôi thế nào, rồi em sẽ sớm hối hận thôi.”
Bạch Hạc Ngôn gằn từng chữ trong cuống họng.
“Buông tôi ra, anh điên rồi! Không đời nào tôi đến tìm anh giúp!”
Tư Thời Vũ nhìn Bạch Hạc Ngôn như nhìn thấy quỷ, không ngờ anh ta dám một tay tính bóp chết cô, chẳng hiểu anh ta đang nghĩ cái quái gì nữa, cô cũng đâu phải hèn hạ đến mức bám theo anh ta dai dẳng chứ.
Cô đưa tay xoa xoa gương mặt đã bắt đầu đỏ ửng lên của mình, lẩm bẩm.
“Chết tiệt!”
Sau đó mặc kệ Bạch Hạc Ngôn, cô cầm lấy tập sách của mình tiếp tục con đường cũ, trở lại trường.
Tư Thời Vũ cứ vừa đi vừa thẫn thờ suy nghĩ, chẳng hay biết đã đến cổng trường từ bao giờ. Một bàn tay vỗ vào vai khiến cô giật mình quay lại.
“Thời Vũ, cậu làm gì mà ngẩn người ra thế! Mình gọi cậu nãy giờ mà cậu chẳng nghe thấy gì cả! Giận thật đấy!”
“Thế à, mình mải suy nghĩ mấy chuyện nên không để ý lắm! Xin lỗi cậu nhé”
Phương Quỳnh Chi nháy mắt, giọng điệu tò mò không che giấu.
“Có phải do sáng nay được đi chung với Mặc Hi Thần soái ca của trường chúng ta nên giờ cậu vẫn còn trên mây đấy không? Anh ấy vừa dịu dàng vừa ấm áp như mặt trời mùa xuân nhỉ?”
Tư Thời Vũ kinh ngạc.
“Cậu nhìn thấy mình đi chung với Mặc Hi Thần à? Sao không gọi bọn mình! Cậu thật là.”
Tư Thời Vũ lo lắng không biết Phương Quỳnh Chi có nhìn thấy lúc cô với Bạch Hạc Ngôn dây dưa không dứt ở bên ngoài hay không, còn kề sát mặt, nắm tay nữa chứ? Nếu Phương Quỳnh Chi nhìn thấy rồi lại hiểu lầm cô là một người không đàng hoàng thì sao? Dù sao tình huống như vậy thật khó giải thích cho người ta không nghĩ bậy bạ, đúng là tình ngay lý gian mà!
Nhìn vẻ hoang mang, bối rối của Tư Thời Vũ khiến Phương Quỳnh Chi lại nghĩ cô đang xấu hổ vì bị bắt gặp đi với Mặc Hi Thần nên cười khúc khích.
Phương Quỳnh Chi nhanh chóng trêu Tư Thời Vũ, để tránh cho cô cảm thấy ngại ngùng.
“Thôi đi, mình đâu muốn làm ‘kỳ đà cản mũi’’ kia chứ! Dù sao người anh ấy thích đi chung là cậu mà, sao mình lại xen vào chứ!”
Tư Thời Vũ nhăn mặt.
“Chúng ta là bạn thân mà cậu nói linh tinh gì thế! Với lại chúng mình chỉ vô tình đi chung đường nên anh ấy cho mình đi nhờ xe thôi, chứ Mặc Hi Thần không có ý gì với mình đâu!”
Phương Quỳnh Chi nhéo tay Tư Thời Vũ, nháy mắt tinh nghịch.
“Mình có suy nghĩ giận dỗi gì cậu đâu mà cậu phải giải thích ghê thế. Cậu ăn sáng chưa? Mình có đem theo bánh mì ngọt này, mình cùng ăn đi!”
Tư Thời Vũ gật đầu, mỉm cười với Phương Quỳnh Chi.
“Ừ, mình cũng hơi đói một chút!”
Cô thầm nghĩ có một người bạn thân như Phương Quỳnh Chi thật tốt. Mặc Hi Thần cũng đối xử với cô rất tốt nhưng cô không dám đặt tình cảm quá nhiều vào anh, chưa biết tương lai cô sẽ như thế nào, còn gặp phải những chuyện gì nữa. Cô sợ mình sẽ thất vọng tràn trề giống như đối với Bạch Hạc Ngôn hiện giờ.
Cô không nghĩ mình dựa vào kết hôn để trở thành bà chủ của Bạch gia gia thế hiển hách kia mà chỉ nghĩ Bạch Hạc Ngôn từng cứu cô hai lần, cô có thể dựa vào anh để tạm thời thoát khỏi móng vuốt của mẹ con nhà Hạ Hồng Yến cho đến khi cô thật sự “đủ lông đủ cánh” để đối phó với bọn họ.
Thế mà, sau khi biết thân phận của cô, anh lại phũ phàng xóa bỏ những lời hứa hẹn lúc trước. Cô không thể phủ nhận mình vừa tức giận vừa thất vọng.