Trong ba năm sau đó, cuộc sống của Trần Sâm trở nên đơn điệu, mỗi ngày buổi sáng hắn phải đến mật thất cùng Mang Duy pháp sư hiền lành, hòa ái minh tưởng, buổi chiều đến thư phòng nghiên cứu điển tịch, đọc sách, trong ba năm này, thậm chí ngay cả đại môn của phủ công tước hắn cũng không có đi ra ngoài, thế nên bên ngoài mới đồn đãi cậu ấm của công tước gia là một người bị liệt (ngồi chồm hổm), mà ở hải vân đại lục gọi là “Trạch nam”.
Khi Trần Sâm mười tuổi, công tước đại nhân lãnh mạc, rốt cuộc cũng chịu không nỗi những lời đồn đãi bên ngoài, vào một buổi ăn sáng, trong cảnh đẹp mùa xuân, ông ngăn cản Trần Sâm đi minh tưởng, dịu dàng nói: “Hài tử của ta, ngươi có muốn thỉnh thoảng cùng ta tham gia một ít tụ hội của quý tộc, chứ không lẻ luôn mãi trốn trong mật thất minh tưởng giống như một ma pháp sư a. ”
Đã mười tuổi rồi, Trần Sâm không còn giả bộ như là một tiểu hài tử nữa, hắn nhìn công tước đại nhân một cách chăm chú nói : “Nhưng thực chất con chính là một ma pháp sư, thưa phụ thân đại nhân.”
Công tước đại nhân cười khổ, nhìn nhi tử của mình, trong lòng không biết là vui hay buồn nữa.
Công tước phu nhân từ phía sau hắn đi đến, dịu dàng nhìn nhi tử của mình, nhẹ giọng nói: “Hài tử của ta, ta cho rằng làm một người quý tộc, thỉnh thoảng tham dự các cuộc họp giữa các tầng lớp quý tộc là một điều không thể thiếu, ít nhất là trước khi làm một ma pháp sư, con chính là một quý tộc”
Quý tộc ư ? Cũng có chút thú vị đấy chứ.
Trần Sâm nhếch miệng cười cười, rồi ngẫng đầu lên nói: “Như vậy thì cứ theo như ý người đi, phụ thân đại nhân”
Công tước đại nhân gật đầu hài lòng, hắn suy nghĩ mộ chút rồi nói: “Vậy thì ngày hôm nay nha, ngay tối nay vừa đúng lúc con gái của hoàng thương sinh nhật thứ mười bốn , công chúa Ma-lệ-na, ta cho rằng đối với con mà nói, là một cơ hội lớn rất tốt để chính thức bước vào giới quý tộc. ”
Trần sâm gật đầu, sau đó cung kính cúi chào theo lễ nghi quý tộc rồi rời khỏi, bước nhanh về hướng mật thất, nhìn theo hắn công tước đại nhân nhăn mặt lắc đầu nói: “Con trai của tôi, ah…”
Tuy nhiên, Công tước phu nhân thì lại gật đầu nói: “Ta cho rằng con trai của chúng ta là thích hợp nhất với tiêu chuẩn của một quý tộc, ít nhất là hắn cũng không có dã tâm như người lớn a.”
Công tước đại nhân không ngừng thốt lên”Ân” một tiếng, nhìn bóng lưng con trai khuất xa dần, nhãn thần không khỏi trở nên lay động.
…
Trong mật thất, dưới ánh nến lập lòe, Trần Sâm đứng trước cửa một lát, rồi tiêu sái bước nhanh vào .
Chỉ thấy đột nhiên chung quanh mật thất lóe sáng, bốn bên không ngừng vặn vẹo những hỏa xà hướng về phía Trần Sâm đánh tới.
Trần Sâm vội vàng phất tay, “băng tiễn” trong nháy mắt xuất hiện trên cánh tay hắn, cùng thời tay phải ma sát trên ma đạo thư, sau đó nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy trên không gian trống không đột nhiên xuất hiện hơn mấy mươi chi băng tiễn, những băng tiễn này tự nhiên chia làm bốn hướng khác nhau bắn tới.
Hỏa diễm như những con mãng xà, gặp cơn mưa băng tiễn này, trong nháy mắt đã hóa thành mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ của hỏa xà này chậm rãi phân tán thành ngọn lửa lẻ tẻ, sau cùng tiêu thất trong không khí.
Lúc này, phía sau Trần Sâm chậm rãi hiện ra một thân ảnh, Mang Duy pháp sư mang theo tiếu ý nói: “Được lắm, trong nháy mắt cùng lúc xuất ra ba mươi bảy băng tiễn, năm đó muốn đạt tới trình độ này ta phải tốn năm năm thời gian.”
Trần Sâm quay đầu lại nhìn thoáng qua bach phát lão nhân, cung kính nói: “Đây là nhờ lão sư dạy có phương pháp ạ.”
Mang Duy pháp sư gật đầu, nói: “Từ nay về sau ngươi có thể không cần lại đây minh tưởng nữa.”
Trần Sâm ngạc nhiên.
“Bởi vì, lực lượng ma lực của ngươi đã bảo hòa, nguyên “lọ”(ma đạo thư) đã không còn dung nạp lực lượng ma lực của ngươi, cho nên ngươi có thể tạm thời nghĩ ngơi một đoạn thời gian, đợi ta tìm giúp ngươi một ma đạo thư khác thích hợp hơn mới thôi.”
Trần Sâm gật đầu, tuy rằng hắn biết kỳ thực chính dung lượng của mình cũng không có đủ, với “Vô Tự Thiên Thư” thì dung lượng sợ rằng không dễ dàng mà đầy được, thế nhưng hắn cũng không có nói chuyện này ra, nếu mà nói ra, thì sẽ giải thích lai lịch kỳ bí này rất phiền phức, điều quan trong là hắn chí ít cũng hiểu được một cái đạo lý, thất phu vô tội, hoài bích kỳ trách , tại thế giới này ai có thể bảo đảm mọi người sẽ không động tâm?
“Như vậy đi nha!” Mang Duy pháp sư mỉn cười : “Lão sư kia đang ở thư phòng chờ ngươi đó.”
Trần Sâm gật đầu, do dự chốc lát rồi rời khỏi mật thất, hướng thư phong đi tới.
Bọn người hầu thần thái cung kính đi theo một bên Trần Sâm, những lời hỏi thăm ân cần, cung kính liên tiếp phát ra, bình thường Trần Sâm đối với hạ nhân cực kỳ ôn hòa, hắn đi một mực tới thư phòng, thở phào một hơi rồi chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Trong thư phòng đang ngồi một nữ nhân ưu nhã, nàng hình như đã ngồi ở đây thật lâu rồi, nhìn Trần Sâm chăm chú, nhẹ giọng nói: “Ngươi cuối cùng cũng tới.”
Trần Sâm nhìn vào mắt nữ nhân này, trong lòng có cảm giác quái lạ cực điểm, không thể chối cải, hắn rất có hứng thú với nữ nhân này, thế nhưng nàng biến mất ba năm không một lần xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc chủ ý của nàng là gì.
Nhìn Trần Sâm có chút ké né, nàng không khỏi nở nụ cười: “Lẽ nào, ngươi lại sợ lão sư ta ?”
“Làm thế nào bây giờ?” trong lòng Trần Sâm nói thầm, tiến tới phía trước cúi chào theo lễ nghi quý tộc rồi tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng nhìn người lão sư thứ nhất, cũng không biết sau thời gian dài, ba năm vắng mặt, có thể đưa ra nan đề gì đây.
“Ngươi biết không ?” nàng có thể tựa hồ nhìn thấu tâm trạng Trần Sâm, “Ma-lệ-na công chúa cũng là đệ tử của ta.”
Trần Sâm ngẫn người, thân hình có chút rung rung, đêm nay lần đầu tiên tiến nhập vào xã hội quý tộc thượng lưu, lại đối mặt với nữ nhân yêu nghiệt này cùng với đệ tử của nàng, chỉ cần thấy bộ dáng của nữ nhân này là có thể tưởng tượng ra bộ dáng của công chúa Ma-lệ-na, Trần Sâm trong lòng hối hận đã quyết định, trong lúc bốc đồng .
“Vì vậy,” nàng tiếp tục nói, không để ý đến sự lảo đảo của Trần Sâm, “Á lịch khắc tư, ngươi là học sinh nam duy nhất của ta, ta không muốn đêm nay ngươi làm mất mặt ta, nên lúc này đây, ta vội tới đây dạy cho ngươi một khóa lễ nghi, bằng không người ta nói rằng học sinh nam duy nhất của Mật-nhĩ-na một điểm lễ nghi cũng không biết, chẳng phải làm mất mặt ta lắm sao ?”
Trần Sâm lần này thực sự là choáng váng, với vẽ mặt đau khổ nhìn gian kế của yêu nghiệt (Mat-nhĩ-na), có thể tưởng tượng buổi họp mặt tối nay sẽ có hình tượng như thế nào.