Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Pháp Cấm Thư

Chương 39: Lộ thai mật ngữ.

« Chương TrướcChương Tiếp »


Dạ tiệc tuy không có hoàn toàn thành công nhưng cũng kéo dài tới nữa đêm, thế nhưng Bối Căn cũng không thể biết được mục đích ý tứ của Trần Sâm.

Trong lúc này có rất nhiều người tới chào từ biệt Trần Sâm, rồi rời khỏi, ngay cả cái gả Âu Văn đi thay quần áo xong cũng với vẽ mặt lo lắng, đến bắt chuyện với Trần Sâm, rồi lẽn chuồn khỏi đây.

Bưng một chén rượu, Bối Căn chậm rải đi tới bên người Trần Sâm, nhìn theo bóng dáng Âu Văn vừa mất dạng, hắn nhịn không được, cười lên một tiếng, nói: “Thế nào rồi? Ngươi đùa ác thế, làm cho gả quý tộc này mất mặt nha? Rõ ràng là hắn hận không thể một đao gϊếŧ chết ngươi, nhưng lại phải làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cùng ngươi chào hỏi, loại quý tộc này thật là dối trá, xem ra cũng thú vị đấy chứ.”

Nói đến đây, Bối Căn lắc đầu nói: “Thế nào, Trần Sâm thân ái, với tiệc tối nay, ngươi đã đạt được những gì ngươi muốn chưa? Hay nói cách khác, ta an bài như vậy ngươi đã thỏa mãn chưa?”

Trần Sâm nhíu nhíu mày, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bối Căn, mới nói: "Đương nhiên thoả mãn... Chỉ là, lần này ngươi tỗn thất không ít a, bằng vào những việc này, các quý tộc cũng không có ngu, tự nhiên cũng nhìn ra được đêm nay ngươi giúp bọn hắn, thế nhưng trên thực tế cũng giúp ta tạo dựng thanh thế, chuyện này, ngươi mất không ít khách hàng, đối với ngươi mà nói không phiền toái chứ ?”

Bối Căn sửng sốt, chợt nở nụ cười: "Tốt, con người của ta không thích chơi trò chơi chữ, ngươi cùng với ta cùng là một loại, điểm này ta vô cùng hân thưởng, như vậy đi, chúng ta lên sân thượng nói chuyện, ta nghĩ còn hơn là yến hội nữa, đây là nơi thích hợp cho hai chúng ta trò chuyện trao đổi một số chuyện.”

Vấn đề chính là gì đây? Gả gia hỏa này không lật bài ngửa đây chứ, Trần Sâm ác ý đoán, nhưng hắn cũng gật đầu.

Tiếp đó, hai người đi sang một bên của thực phòng, ngay chỗ ấy có mấy thị nữ áo trắng giúp bọn hắn mở cửa đi lên sân thượng.

Phía sau cửa là một cầu thang dài, Bối Căn đưa tay chỉ về phía đó mời Trần Sâm, đợi Trần Sâm đi qua rồi thì hắn mới đi theo phía sau.

Cầu thang lớn này có điểm khác thường, Trần Sâm rất nhanh cảm giác được, bên trong hai bên tường cầu thang có rất nhiều loại phòng ngự ma pháp trận, xem ra sân thượng là một nơi cực kỳ trong yếu, chứ ai mà làm chi cho quá khoa trương vậy chứ.

Suy nghĩ một tí, hai người đả đi lên tới sân thượng, lần này Bối Căn đi nhanh vài bước, đứng lại phía trước Trần Sâm chìa tay ra mời .

Sân thượng này cũng không lớn lắm, thế nhưng rất tinh xảo, chung quanh là lan can làm bằng ngọc thạch, bên ngoài điêu khắc đủ loại hoa cỏ, ngoại trừ những thứ này, trên mặt sân thượng có một tòa thạch điêu, trên mặt pho tượng có nhiều dây thực vật, cùng loại dây thường xuân gì đó, phủ đầy chung quanh, khiến cho người ta không thấy rõ thạch điêu điêu khắc kia rốt cuộc là ai.

Đặt ở giữa sân là một cái bàn nhỏ, bên cạnh là một vài cái ghế nhỏ, Trần Sâm nhìn và trong lòng thầm tính toán một chút, từ đây nhìn xuống dưới là có thể thấy được trung tâm của đấu thú tràng, hay nói một cách khác đây là nơi dành cho khách quý (VIP).

Trần Sâm không chút khách khí, kéo ghế ngồi xuống, nhìn xung quanh nói: “Nơi này hẳn là không phải của ngươi phải không?”

Bối Căn khéo tay đỡ lấy mặt trên lan can, đang thưởng thức hoa cỏ chạm trổ trên lan can, hắn nghe được Trần Sâm nói như vậy cũng không có trả lời, trái lại hỏi ngược lại: "Ngươi vì sao lại nói như vậy?"

Trần Sâm nhìn qua Bối Căn thật lâu, nói: “Rất rõ ràng, hằn là không ai sẽ để cho trên mặt pho tượng của mình nhiều hoa cỏ leo như vậy.”

Nói xong, Trần Sâm phất tay trên không trung một cái, trên mặt của thạch điêu xuất hiện một ngọn lửa, tựa hồ như muốn đem hoa cỏ đốt cháy, thế nhưng ngọn lửa mới vừa tiếp xúc với mặt thạch điêu, thì trên mặt thạch điêu lại phát ra một loại bạch sắc thánh khiết quang mang, quang mang này tuy nhìn không có gì lợi hại, thế nhưng hết lần này tới lần khác hừng hực liệt hỏa va chạm vào, thì trong nháy mắt ảm đạm tắt rơi xuống.

Trần Sâm nhíu mi: “Phòng ngự ma pháp?”

Bối Căn lắc đầu, đi tới bên người Trần Sâm ngồi xuống, nói: “Đây không phải là phòng ngự ma pháp, ta đã nghiên cứu nhiều ngày, nghĩ đây là một loại kết giới, đem bất cứ ngoại lực nào va chạm vào pho tượng đều mất đi tác dụng.”

Trần Sâm yên lặng nhìn pho tượng này vài lần, suy nghĩ chốc lát, về loại này kết giới thì hắn cũng không có tiếp xúc qua, thế nhưng cái này Bối Căn ...

Hắn nhìn Bối Căn với ánh mắt suy nghĩ thật lâu, rồi buông mí mắt xuống suy gẫm.

Bối Căn đột nhiên nở nụ cười gượng, nói: “Kỳ thực ngươi cũng không cần phải đoán, đến bây giờ cũng chưa có ai biết kết giới này rốt cuộc là cái gì, pho tượng này cũng đã mấy trăm năm rồi, phỏng chừng cách sử dụng của kết giới này cũng đã thất truyền, hơn nữa cũng không có mấy người nhận biết về nó.”

Trần sâm lắc đầu, nói: "Thế nhưng, ngươi nhận thức."

"Ta cũng không nhận ra, " Bối Căn thở dài, nhìn về phía bắc bộ đế đô, “Thế nhưng đã có người nói cho ta biết, tác dụng của nó là như vậy, hơn nữa, có một biện pháp duy nhất đối phó với nó là đem thực vật trên mặt không cho phát triễn, nói như vậy, coi như là không có biện pháp phá hủy pho tượng, nhưng ngược lại có nó, có thể che giấu tốt chân diện mục của pho tương”

Nói đến đây, Bối Căn quay đầu liếc mắt lại nhìn Trần Sâm, nói: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

Trần Sâm nhàn nhạt nói: “Không có gì, ta chỉ thấy tò mò, vì sao lão thần côn, lại nói cho ngươi việc này?”

"Không có gì, " Bối Căn cười cười, "Bởi vì họ cho rằng, làm tân lão bản đấu thú tràng, nên phải biết … một chút gì đó, cho nên bọn họ phái người tới nói cho ta việc này, đương nhiên bọn họ có yêu cầu, sau khi bọn họ rời khỏi, ta sẽ bị làm cho quên đi chuyện tình, nhưng là bọn hắn nghĩ không ra là ta dùng ma pháp, nên ký ức hoàn toàn nhớ rõ như thường.”

Ký ức? Ma pháp? Chẳng lẽ là thần côn này muốn dùng ma pháp bóp méo ký ức Bối Căn?

Trần Sâm nghi hoặc nhìn hắn, có điểm không rõ cái lão bản đấu thú tràng này hiện tại nói những điều ... này là muốn gì?

"Ngươi biết không?" Bối Căn trong mắt hiện lên một tia thần sắc kỳ dị, “Đây là đấu thú tràng mấy trăm năm của đế đô phồn hoa, nhưng vẫn nằm trong tay của một gia tộc, thế nhưng ba năm trước đây, rơi vào trong tay ta một tiểu thương nhân là việc ngoài ý muốn. Người đem đấu thú tràng này bán cho ta, đã bóp méo đi một ít sự tình ghi lại, có thể đem cái lịch sử mấy trăm năm trước của đấu thú tràng ghi là vẫn ở trong tay Bố Lợi Tư Thác gia tộc của chúng ta, mà chủ nhân chân chính của đấu thú tràng mấy trăm năm là Thản Tây gia tộc cũng không có đưa ra bất luận cái dị nghị gì. ”
« Chương TrướcChương Tiếp »