- 🏠 Home
- Võng Du
- Ma Pháp Cấm Thư
- Chương 21: Địa vị khó giữ được.
Ma Pháp Cấm Thư
Chương 21: Địa vị khó giữ được.
Ma pháp sư! Tiểu tử kia cơ nhiên là ma pháp sư!
Nguyên bản mấy người đứng ở phái trước hai chân như muốn nhũn ra, phải biết rằng, tùy tiện một ma pháp sư nào nếu muốn giải quyết bọn họ cũng chỉ cần vài phút, đám tư quân kia tuy rằng không sợ chết, thế nhưng bị chết không minh bạch như vậy có đáng không?
Đám người kia nhìn thấy ánh mắt Trần Sâm, dần dần biến thành sợ hãi, tựa hồ sợ Trần Sâm tùy ý có thể phát động công kích đến mình.
Hừ --- Trần Sâm cúi đầu hừ nhẹ một tiếng, sau đó vung tay trái, hỏa long quanh người chậm rãi tiêu tán, sau cùng hoàn toàn biến mất trong hư không, hắn vỗ vỗ trên người, đi đến chiếc bàn gần nhất rồi ngồi xuống, lạnh lung nói, “Ta hỏi lại một lần, lần này có ai nguyện ý mua hàng của ta không?”
“Hỗn đản! Toàn bộ đều lui xuống cho ta!” Viên kỵ binh mặc áo giáp hoa lệ mắng một tiếng, sau đó hắn bước nhanh tới trước mặt Trần Sâm, do dự chốc lát do dự chốc lát rồi cũng không dám ngồi xuống.
Hắn thực hiện một cái nghi lễ tiêu chuẩn của kỵ sỹ, rồi dùng một giọng cung kính nói: “Ngài hảo, ta là Lịch Khắc đội trưởng đội thân binh của Thản Tây gia tộc, chuyện này là lỗi của chúng ta, tại đây hướng ngài nhận lỗi thưa ma pháp sư đai nhân.”
Trần Sâm gật đầu nói: “Không có việc gì, Ta cũng không bị tổn thương gì, nhưng mà thủ hạ của ngươi nếu không được chữa trị tốt, sợ rằng sẽ trở thành phế nhân a.”
Lịch Khắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nói: “Đám hỗn đản các người này thấy hơi tiền là nổi máu tham, vậy hẳn là cho bọn chúng nhận một bài học mới đúng.”
Trần Sâm trong long âm thầm buồn cười, thấy tiền mà nổi máu tham thực không? nếu không có người âm thầm đông ý, bọn họ có gan động thủ sao? Bất quá hắn cũng lừoi vạch trần chuyện này, mà nhần nhạt nói: “Tên của ta là Trần Sâm, các ngươi có thể gọi tên của ta, càn gì phải gọi là ma pháp sư đại nhân, ta không có thói quen nghe xưng hô như vậy.”
“Đúng vậy, Trần Sâm đại nhân,” Lịch Khắc xấu hổ cười, như vậy đám da lông này, ngươi có bán không?”
Trần Sâm chậm rãi gật đầu, cũng không nói là bán hay không, một lúc sau mới hỏi nhỏ: “Annie tiểu thư gần đây thế nào rồi?”
Vừa dứt lời, Lịch Khắc sắc mặt xạm đen lại, hắn ngây người một hồi lâu mới trả lời: “Nguyên lai Trần Sâm đại nhân cùng tiểu thư có quen biết a. Lần này thực là đắc tội rồi.”
Annie tiểu thư kia là người tại sáu năm trước ở hoàng cung đầu tiên tìm đến Trần Sâm, cũng là con gái của taì chính đại thần, Trần Sâm nghe thấy Lịch Khắc giới thiệu đã hoài nghi bọn họ với Thản Tây gia tộc của đế quốc có quan hệ, hiện tại nghe hắn nói như vậy trong lòng lại càng khẳng định, khóat khóat tay áo Trần Sâm nói: “Không sao, không có gì đắc tội cả? Ta cũng không bị thương tổn cái gì cả, chuyện vừa rồi ta cũng không để ở trong long, nói không chừng chút nữa là quên luôn thôi, ngươi cũng đừng để ý quá, đúng rồi, ngươi cũng là từ đế đô tới sao?
“Đúng vậy.” Lịch Khắc lần này thần sắc đã hoàn toàn thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Sâm nói: “Không biết ngài là vị đại nhân nào tại đế đô vây?”
Trần Sâm lắc đầu nói: “Ngươi cũng đừng đoán mò, ngươi cho rằng một công tử quý tộc lại có thể chay tới Lục Quang sâm lâm săn bắn sao? Ta chỉ là một ma pháp sư bình thường thôi.”
Lịch Khắc sờ sờ cái tráng toán đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, ma pháp sư! Phổ thông ma pháp sư sao?
Phải biết rằng toàn bộ Norah đế quốc thì số lượng ma pháp sư cũng không vượt qua một số lượng nhất định, tuyệt đối là cực kỳ quý hiếm, vậy mà lại bị nói là phổ thong ma pháp sư sao?
Bất quá Lịch Khắc cũng biết rằng than phận của mình bất luận như thế nào cũng không có tư cách hỏi tiếp về vấn đề này, hắn chỉ có thể cười khổ nói: “Như vậy Trần Sâm đại nhân, số da thú này rốt cuc ngài định sử lý ra sao? Vừa rồi người hầu của ngài không phải đã nói là sẽ bán sao?
Phải biết rằng ma pháp sư đi ra ngoài đều có người theo hầu, Đan Nhĩ Tư tuy rằng được xưng là đế quốc đệ nhất võ giả, thế nhưng trên thực tế người gặp qua hắn cũng không nhiều, vì vậy mà lúc này hắn bị đám tư quân này xem như người hầu của Trần Sâm.
Trần sâm trong long buồn cuời, thế nhưng cũng không giải thích, chỉ nói: “Việc này không vội, ngươi trước tiên ngồi xuống đi, ta có chút việc muốn hỏi ngươi đây.”
Lịch Khắc gật đầu, ngồi xuông hỏi: “Không biết đại nhân muốn hỏi cái gì vậy?”
Trần Sâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nhiều năm rồi không về đế đô, không biết bá tước đại nhân nhà ngươi có còn đảm nhiệm chức tài vụ đại thần không?”
Lịch Khắc nói: “Ngài muốn hỏi lão bá tước sao? Lão bá tước đại nhân ba năm trước đã quay về lãnh địa rồi, hiện nay tài chính đại thần của đế quốc chính là nhi tử của lão bá tước, cũng chính là cha của Annie (lệ na) tiểu thư.”
Trần Sâm bất trí bất phủ (không tìm đc từ thay thế cho vẹn nghĩa) nói: “Vậy quân vụ đại thần thì sao?”
“Quân vụ đại thần?” Lịch Khắc trên mặt hiện rõ vẻ ngượng ngiụ, có chút chần chờ nói, “Cái này đúng vậy, theo đạo lý mà nói, Bối Nhĩ công tước đại nhân hẳn vẫn là quân vụ đại thần, thế nhưng hiện tại không biết có còn tại chức không.”
Trần Sâm trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, dựa theo Bối Nhĩ gia tộc tại Noral đế quốc danh vọng cùng nhân lực, như thế nào Bối Nhĩ công tước đang thời tráng niên lại đem chức quân vụ đại thần này mất đi vậy?.
Trần Sâm thoáng nhìn qua Đan Ni Nhĩ Tư ở phía sau, hai người trong mẳt đều hiện lên một ánh mắt kinh ngạc.
“Như vậy, ngươi có thể hay không cho ta biết, vì sao không dám khẳng định Bối Nhĩ công tước cón còn hay không vãn là quân vụ đại thần?” Trần Sâm hỏi tiếp.
“Cái này…” Lịch Khắc do dự một chút rồi quyết định nói: “Kỳ thực chuyện sảy ra thì phải nói đén sáu năm trước.”
Sáu năm trước! Đó khồng phải là sau khi mình rời nhà một năm? Lẽ nào chính lúc đó đế đô lại sảy ra đại sự gì sao?
Trần Sâm suy nghĩ một chút, ra hiệu cho Lịch Khắc tiếp tục giải thích.
Lịch Khắc tựa hồ đối với nói ra việc trên rất kiêng kỵ, thế nhưng ở trước mặt ma pháp như Trần Sâm hắn cũng không dám không nói, chỉ có thể nuốt một ngum nước bọt xuông cổ.
“Sáu năm trước, thiếu gia của Bối Nhĩ gia tộc là Á Lịch Khắc Tư, tham dự sinh nhật công chúa Mã-lệ-na, trên đường về thì bị ám sát, bị thương phải đem đi thánh địa không tưởng chửa bệnh, đây chính là nguyên nhân gây ra chuyện đó. Sau khi Á Lịch Khắc Tư thiếu gia rời khỏi, Bối Nhĩ công tước đại nhân đã nhắm vào hoàng thất tuyên bố, nói rằng trị an tại đế đô rất hỗn loạn, nếu chỉ dựa vào trị an quân thì không có khả năng đảm bảo an ninh cho các quý tộc, do đó công tước đại nhân yêu cầu quân đội ở phụ cận đế đô mười vạn binh sỹ vào đóng quân tại đế đô.”
Trần Sâm ngây người một lúc, trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân kia mà phụ thân đại nhân đắc tội với hoàng thất, cho nên mới khiến cho địa vị không thể giữ được sao?
- 🏠 Home
- Võng Du
- Ma Pháp Cấm Thư
- Chương 21: Địa vị khó giữ được.