Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ma Pháp Cấm Thư

Chương 11: Huyết chiến.

« Chương TrướcChương Tiếp »


Ngập trời chiến ý, trong nháy mắt bị một màng kiếm phong băng lãnh bao phủ, mười hai kỵ sĩ giống như là một mũi tên tiến tới bao vây mười mấy tên hắc sắc kỵ sĩ, nương theo tiếng thét, chiến mã hí lên những tràng thật bi thương.

Chỉ thấy một ngân giáp kỵ sĩ cầm trong tay trường kiếm đâm vào ngực một hắc sắc kỵ sĩ, trong khi chưa kịp rút kiếm về, thì bốn năm hắc sắc kỵ sĩ cùng nhất tề huy động kiếm đâm mạnh vào người hắn, nhưng dù sao những kỵ sĩ của gia tộc cũng là vũ huân gia tộc, không phải là thân binh bình thường sánh được, chỉ thấy kỵ sĩ bị thanh kiếm cắm vào thân mình, từ trên mình ngựa phóng về phía hắc sắc kỵ sĩ, trong nháy mắt cả hai người thân hình máu me cùng ngã xuống đất, đồng quy ư tận, một lòng sống chết với địch nhân, không còn lựa chọn nào khác.

Còn lại mười một danh kỵ sĩ thấy cảnh này, cả bọn đều rống lên tức giận, như những mảnh thú bị thương cùng hướng về phía địch nhân nhào tới, chỉ thấy ngân lượng kỵ sĩ huy động trường kiếm nhộm đầy huyết hồng, tung tóe máu huyết địch nhân, không phân biệt được đâu là ngân lượng kỵ sĩ, đâu là hắc sắc kỵ sĩ.

"Ầm ầm ——" một tiếng nổ, mười một chiến mã mang những kỵ sĩ này lao đến đám kỵ sĩ hắc sắc, sự va chạm rất lớn của các chiến mã, làm cho những kỵ sĩ thân thủ yếu kém ngã xuống đât, sau khi đứng dậy lại lao vào nhau cận chiến, vật lộn.

Ngân sắc kiếm quang không ngừng bay lượn đầy trời, bên này, một ngân giáp kỵ sĩ mới vừa bị chặt đứt một cánh tay, thế nhưng hắn bất chấp tất cả, quay về hướng người kia điên rồ đâm chém cuối cùng cũng chém đứt cánh tay của đối phương, với cánh tay còn lại huy động kiếm “Cười ha hả” đâm mạnh vào ngực địch nhân, không chần chừ gì hắn vội điên cuồng chặt kiếm xuống chém bay đầu địch thủ.

"Ca —— "

Từng tiếng động vang lên trên chiến trường, không ngừng phát sinh tiếng va chạm giữa trường kiếm và cương giáp, mặc kệ là ngân giáp kỵ sĩ hay là hắc sắc kỵ sĩ đều không ngừng ngã xuống, cả con đường nhuộm đầy máu đỏ, chỉ còn lại rất ít kỵ sĩ của hai bên, nhưng trường kiếm trong tay họ không có chút dừng lại.

Cuối cùng, một ngân giáp kỵ sĩ bị ba thanh kiếm đâm vào bụng, thế nhưng hắn nhéch miệng cười, dũng mảnh vung cánh tay lên, chỉ nghe “Kẽo kẹt….” một tiếng, ba cái đầu người cùng lúc bay lên bầu trời, sau đó bốn thân thể cùng với trường kiếm cùng nhau chậm rãi ngã đỗ xuống.

Hiện trường bây giờ còn lại mấy hắc sắc kỵ sĩ, cước bộ rung rẫy chậm rãi tiến lại vây quanh mã xa.

Trần Sâm cau mày, nhìn một màng này trước mắt, tuy trong lòng đã rõ ràng, tại thế giới này sớm muộn gì cũng gặp phải cảnh này, nhưng khi áp lực phải đối mặt với thực tế thì cũng khó cưỡng lại cảm giác sợ hãi, tuy rằng đã chuẫn bị tâm lý nên cũng không e ngại trước máu me, thế nhưng hình ảnh này cũng thật là kí©h thí©ɧ nhân tâm a.

"Gϊếŧ bọn họ."

Lại một lần nữa, Trần Sâm chậm rãi mở miệng, đối với địch nhân nhân từ là đối với chính mình tàn nhẫn, mặc kệ như thế nào, Đó là lời Mật-nhĩ-na ưu nhã hay Mang Duy pháp sư hiền lành đã từng nói với mình.

Vẫn đứng cạnh mã xa, một người ngân giáp kỵ sĩ cuối cùng, tựa hồ như cũng đang đợi những lời này, hắn nhẹ nhàng huy động trường kiếm trong tay, thân hình bắn tới chỉ lưu lại một tàn ảnh, thanh kiếm trong tay ngân sắc kỵ sị nhanh như thiểm điện, nhắm ngay yết hầu của mấy hắc sắc kỵ sĩ xẹt qua, cho đến khi hắn trở về lại bên Trần Sâm, thì thây ngay tức khắc yết hầu của mấy hắc sắc kỵ sĩ phun ra mấy cổ huyết châu.

Nhìn trước mắt, giống như một tràng tu la, toàn là chân tay chém cụt ngỗn ngan, thân xác đầy máu me… Trần Sâm nhịn không được che miệng hỏi: “Vừa rồi, vì sao ngươi không ra tay?”

“Bởi vì ta không thể” ngân giáp kỵ sĩ chậm rãi tháo mũ giáp, lộ ra mái tóc màu vàng, với hai tròng mắt lõm sâu, đen tối bên trong, “Ta đề phòng ngươi bị tập kích, ta không thể ly khai xa người được.”

Trần Sâm có điểm kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, bằng ký ức tự nhiên có thể nhận ra, người nam nhân này, chính là lúc sáu tuổi đã gặp qua, là một trong ba lão sư, thế nhưng mải đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, chính là lão sư kỵ sĩ Đan Ni Nhĩ Tư.

Đương nhiên nhiều năm sau, Trần Sâm đối với người này cũng có ít nhiều hứng thú, bởi vậy hắn đã từng hỏi qua người hầu về tin tức của Đan Ni Nhi Tư, theo một người trong đội săn tin (hữu cẩu tử) nói thì, kỵ sĩ Đan Ni Nhi Tư trước khi Trần Sâm sinh ra là một nhân vật rất nỗi danh tại đế quốc, hắn nỗi danh nhất là khi một người một kiếm, đón đánh đoàn đạo tặc lẻn vào cảnh nội đế quốc NặcLạp.

Có người nói rằng, đoàn đạo tặc đó không chỉ có cường đại võ giả, mà thậm chí còn có một ma pháp sư, thế nhưng hắn có thể chia cắt ra tạo tình huống thuận lợi, đem bọn đạo tặc tiêu diệt sạch sẽ, đạo tặc đoàn gần một nghìn người chứ ít sao, đâu có thể quỳ gối dễ dàng cho hắn chém gϊếŧ chứ, thật là cường đại a.

Thật có một nhân vật như vậy sao, người ta còn xưng tụng hắn là “Đế quốc đệ nhất võ giả” , không biết nguyên cớ vì sao lại biến thành một “ mã phu” ?

Bất quá Trần sâm cũng không đem những lời này hỏi đến, bởi vì hắn đã thấy trong bóng tối, chậm rãi đi ra vài người.

Đi đến trước mặt hắn, một người toàn thân như bị bao phủ trong một tầng sương mù, một cặp huyết sắc nhãn thần từ trong sương mù dày đặc nhìn xuyên qua, chăm chú nhìn trên mặt Trần Sâm hồi lâu, mới đột nhiên "Xuy xuy ——" bật cười: "Đây chính là Á lịch khắc tư thiếu gia ? “

Đan Ni Nhĩ Tư thân hình khẽ động đã nghĩ tới chỗ xung động, thế nhưng Trần Sâm đối với người này cũng an tâm, khoát tay, từ trên mã xa bước xuống, nhíu mày nói: “Ta không nhìn ra các ngươi là ai ? “

"Không nhận ra." Người nọ khẳng định nói, "Chỉ là chúng ta cần thiếu gia Á lịch khắc tư bang cho cái tiểu mạng.”

Trần sâm mặt nhăn nhíu, hỏi lại: “Tiểu mạng?"

“Quả đúng là tiểu mạng,” người nọ nói tiếp, “Đối với chúng ta mà nói, ngươi là cống phẩm hiến tế tốt nhất, nên ta mới mạo mụi hướng tới thiếu gia Á lịch khắc tư, ngươi “mượn” a “

Nói xong, hắn nhẹ nhàng xuất động thân thủ, một thanh hắc sắc kiếm phảng phất từ trong hư không hiện ra, tà tà mũi kiếm nhắm ngay chính trái tim Trần Sâm, tiếp đến một cái bóng đen hòa cùng bóng kiếm hắc sắc như thiểm điện, nhắm ngay tim Trần Sâm đâm tới.
« Chương TrướcChương Tiếp »