Ngôn Dụ hàng năm sinh hoạt trong phòng thí nghiệm vô khuẩn, không thích ứng được mùi này. Cậu theo bản năng lui vè sau, lưng dựa trên ván cửa, hai tay nhỏ xoắn vào nhau, đôi mắt đen nhánh lặng lẽ đóng lại.
Mousse nhìn ra cậu đang sợ hãi, động tác nhóc con cẩn thận giống như động vật bị vứt bỏ, không dám sợ hãi, không dám chạy trốn.
Có lẽ cậu cho rằng, nếu được mang về nhà mới mà thể hiện ra cảm xúc, có khả năng bị vứt bỏ lần hai.
Mousse sờ đầu Ngôn Dụ đem cậu che ở phía sau, nhìn về phía trước.
Trong phòng rất nhiều đất cát che đi những miếng vảy bạch kim giống như đôi cánh của con đựa rơi ra, không khí an tĩnh quỷ dị.
Quản gia trí tuệ nhân tạo nơm nớp lo sợ, trên màn hình hiện chữ “Đang làm việc, chớ quấy rầy.” Cánh tay đang vươn ra dọn dẹp, cần cù lao động.
Như đã thấy, nơi này vừa phát sinh ra một “Trận chiến.”
Mousse cởi ủng, giơ tay bỏ áo choàng, ngón tay thon dài cởi từng nút áo, sau đó theo nếp mà cuốn tay áo lên.
“Mộ Lan, Mộ Tu, đây là sao? Hai người các người lại đánh nhau?”
“Không đánh.” Thiếu niên có mái tóc bạch kim khoanh tay nói: “Đại ca, em chỉ là không thích cùng Mộ Tu ở bên nhau đơn độc, vừa thấy nó, tinh thần lực của em sẽ vượt qua vạch ổn định, sẽ bạo phát. Em chịu đủ tinh hệ hoang này rồi, nếu không phải trường cho nghỉ, em căn bản sẽ không về.”
“Mộ Lan, ta nói rồi, ở nhà không được dùng tinh thần lực, đừng không biết lớn nhỏ, hắn là nhị ca.”
“Không sao.”
Mộ Tu buông quang não ra, hắn cùng trùng không quá giống nhau. Mái tóc dài mảnh trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, đôi mắt đen sâu, hàng mi trắng dài cong vυ"t, bề ngoài rất lạnh lùng, không dễ tiếp cận.
“Mộ Lan ở trường giễu võ giương oai, lão sư cùng lãnh đạo kiêng kị quân hàm của anh, không thì đã bị khai trừ. Nhưng mà, trường học có phong cách thô bạo rất hợp với hành tinh Vong Hải này, nếu một ngày Mộ Lan nói cảm ơn em, em sẽ cho nó đi khám bác sĩ tâm lý.”
Mộ Lan cười nhạo, đột nhiên hắn ngửi được một mùi hương, quen thuộc nhưng cũng xa lạ, tầm mắt tìm kiếm qua lại, cuối cùng dừng ở thân ảnh sau Mousse.
“Đại ca, anh nhặt trùng con từ đâu?”
”Một trùng cô nhi, ta quyết định nuôi dưỡng cậu ấy.”
“Anh không hỏi ý kiến bọn em?”
“Các ngươi đánh nhau cũng không hỏi ý kiến của ta.”
Mộ Lan nhún vai, đi tới, đối diện với đôi mắt của Ngôn Dụ.
Hắn nhìn Ngôn Dụ một hồi, đôi mắt như hồng bảo thạch chớp chớp, mái tóc vàng hơi vểnh.
Hắn cong tay, quét qua đầu mũi của Ngôn Dụ.
“Nhóc con, hai chúng ta lần đầu gặp mặt, sao không chào hỏi.”
Ngôn Dụ rụt lại, chóp mũi ngứa, lông mi cụp xuống, an tĩnh không hé răng.
Mộ Lan cười một cai: “Ngoan, gọi đại ca.”