Edit: Vy Vy
Beta: LyLy
"Dừng tay." Ngay lúc Hoàng Yêu đang xem đến hứng khởi, An Tâm Tâm đã xông tới cản ở giữa hai người.
"Tâm Tâm, cậu tránh ra." Tần Cẩn Ngôn nhíu mày nhưng rốt cuộc cũng không tiếp tục ra tay.
"Cẩn Ngôn, hành vi đánh nhau ở trong trường học này thực trẻ con." An Tâm Tâm mắt nhìn người đối diện Tần Cẩn Ngôn là Nam Vô Quyết, mấp máy môi: "Còn có, Nam Vô Quyết vừa mới chuyển đến, cậu làm thế các bạn học khác sẽ nói cậu khi dễ bạn học mới."
Hoàng Yêu chu chu môi, vấn đề của nam nhân không dựa vào nắm tay giải quyết chẳng lẽ dựa mồm mép sao?
Hoàng Yêu nghĩ như vậy, liền cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình. Theo đó quay lại, vừa lúc thấy Nam Vô Quyết dời cái nhìn đi chỗ khác.
"Tâm Tâm, hôm nay tôi nể mặt cậu tha cho tên tiểu tử này." Tần Cẩn Ngôn cùng An Tâm Tâm nói nửa ngày mới xoa xoa vết máu nơi khóe miệng. Xoay người đi vừa lúc đối diện với Hoàng Yêu.
"Hạ Vô Ưu, sao cô lại ở đây?" Thấy Hoàng Yêu, lửa giận của Tần Cẩn Ngôn tự động dâng lên.
"Vẫn luôn ở đây." Hoàng Yêu đá đá cỏ dại dưới chân nói.
Tần Cẩn Ngôn nghe vậy, đôi mắt trừng lớn: "Cho nên cô đứng đây xem diễn cả nửa ngày?"
"Đúng vậy." Hoàng Yêu nhướng mày: "Cậu cũng quá kém cỏi đi."
"Cô lặp lại lần nữa xem?" Tần Cẩn Ngôn bước đến chỗ cô, khuôn mặt tức giận kia giống như muốn đem Hoàng Yêu đánh một trận nhưng lại bị Nam Vô Quyết ngăn chặn.
Nhìn Nam Vô Quyết che ở trước mặt Hoàng Yêu, Tần Cẩn Ngôn tức đến mất lý trí. Nắm tay trực tiếp hướng trên mặt Nam Vô Quyết đánh tới, so với vừa nãy lại càng hung hăng hơn.
"Đừng đánh, ai nha, các cậu đừng đánh nhau nữa." Hai người ra tay còn mạnh hơn, An Tâm Tâm ở bên cạnh lo lắng suông cũng không dám vào ngăn lại.
"Hạ Vô Ưu, cậu mau khuyên bọn họ đi!" An Tâm Tâm sốt ruột nói với Hoàng Yêu, hy vọng Hoàng Yêu cũng có thể cùng cô ta khuyên can hai người đó.
"So với lúc nãy xuất sắc hơn rồi đó." Hoàng Yêu không những không nghe An Tâm Tâm nói còn đổ thêm dầu vào lửa.
"Sao cậu có thể như vậy!" An Tâm Tâm cắn chặt răng, dậm dậm chân chạy khỏi rừng cây nhỏ tìm người hỗ trợ.
"Cô ta đi gọi người đến đấy. Nếu không các cậu đổi địa điểm khác đánh tiếp đi?" Trong lúc đang mải mê đánh nhau thì được Hoàng Yêu lên tiếng nhắc nhở, thành công khiến cả hai đều ngẩn người.
"Hạ Vô Ưu, cô cũng thật ác." Mặc Tần Cẩn Ngôn thay đổi màu sắc liên tục, nhìn bộ dáng vui sướиɠ khi người gặp họa của Hoàng Yêu, dù tức nhưng cũng không thể phát tiết.
"Cũng không phải tôi đánh cậu." Hoàng Yêu nhún nhún vai, tỏ vẻ bản thân rất vô tội.
"Hừ, vẫn là Tâm Tâm thiện lương." Tần Cẩn Ngôn khoanh tay quay đầu đi, nghiêng con mắt nhìn Hoàng Yêu. Thấy dáng vẻ không chút dao động nào của cô liền gầm nhẹ nói "Tôi sẽ không cùng cô đính hôn, người tôi thích là An Tâm Tâm."
"Ừ, cho nên?" Hoàng Yêu nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp.
"Cho nên cô đừng hy vọng tôi sẽ thích một người con gái ác độc như cô." Tần Cẩn Ngôn cảm thấy phổi mình đều nóng lên, nữ nhân này dù quấn lấy hắn hay không quấn lấy hắn, hắn đều không thể vui nổi.
Dù sao, chỉ cần thấy Hoàng Yêu hắn liền khó chịu.
Vốn tưởng rằng có thể thấy Hoàng Yêu nổi giận nhưng ngược lại Tần Cẩn Ngôn lại tự làm chính mình tức đến ngã ngửa.
"Các cậu còn đánh nữa hay không?" Lời này của Hoàng Yêu là hỏi Nam Vô Quyết.
"Này, Hạ Vô Ưu, có phải cô rất vui khi thấy chúng tôi đánh nhau không?" Tần Cẩn Ngôn quát.
"Đúng vậy, không sai." Hoàng Yêu thấy Nam Vô Quyết không buồn hé răng lại cảm thấy nhàm chán, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Hạ Vô Ưu, cô sao có thể như vậy?" Tần Cẩn Ngôn vội giữ chặt tay Hoàng Yêu, buồn bực nhìn cô.
"Thế nào?" Hoàng Yêu nhàn nhạt quét mắt nhìn cánh tay Tần Cẩn Ngôn đang kéo cô, ngữ khí trở nên lạnh dần, làm Tần Cẩn Ngôn có chút hoảng loạn buông lỏng tay ra.
"Đi về học." Nam Vô Quyết từ bên cạnh Hoàng Yêu đi ngang qua, dừng một chút, nói với cô.
Hoàng Yêu liếc mắt nhìn Tần Cẩn Ngôn một chút rồi cùng Nam Vô Quyết trở về lớp học.