Chương 30

Ông Năm vẫn đứng đơ như một bức tượng, không nhúc nhích. Biểu cảm khuôn mặt khiến người khác nhìn không biết ông đang sợ quá, vui quá hay kích động quá điều gì. Thầy Cẩn thấy vậy thì lại lớn tiếng:

- Kìa ông Năm… Nhanh không anh ấy mất máu.

Lúc này, ông Năm mới sực tỉnh, lật đật chạy vào nhà gọi um lên:

- Thằng Kiểm, thằng Kiểm đâu, dậy mau!

Rồi ông lật tung cả nhà để tìm bông băng thuốc đỏ. Vừa tìm miệng vừa giục toáng lên khiến thằng Kiểm vừa ngủ dậy, mơ mơ màng màng, chân tay cũng quýnh quáng cả lên.

Tiếng động làm con bé Linh thức giấc, nó tò mò he hé cửa phòng nhìn ra. Nó thấy cha mình đang ngồi ôm bộ ngực đầy máu thì hốt hoảng chạy ra. Tay chân con bé run lẩy bẩy:

- Ba, ba bị làm sao thế?? Không phải ba đang đi cắm trại sao?

Ông Minh nãy giờ ngồi, dở khóc dở cười với biểu hiện của ông Năm, thấy con bé Linh chạy ra thì vội trấn an:

- Ba không sao, bị chảy máu tí thôi. Con khép cửa phòng lại không em dậy em lại sợ.

Con bé Linh mau mắn chạy vội vào, khe khẽ khép lại cánh cửa phòng rồi lại chạy vội ra. Nó đứng nhìn quanh quẩn một hồi, mặt rõ rang là sợ đến biến sắc, vậy mà con bé không hề khóc lóc gì. Nó thấy ông Năm bưng chậu nước ấm ra thì nhanh tay cầm lấy cái khăn nhúng vào chậu nước rồi giúp cha mình nhè nhẹ lau mấy chỗ bị vấy máu bên ngoài.

Thầy Cẩn còn đang lúi húi tìm thuốc, ngẩng lên thấy con bé Linh như vậy thì bất giác cười.

Vết thương của ông Minh không quá sâu, nhưng thầy Cẩn vẫn hết sức cẩn thận sát trùng để tránh vết thương sau này loét ra. Sau khi rắc thuốc và băng bó xong, thầy Cẩn lấy ra một đạo bùa lầm rầm niệm chú. Lá bùa bỗng bốc cháy phừng phừng, khi đã tàn lụi, thầy Cẩn bỏ nó vào ly nước vào bắt ông Minh phải uống hết ly nước đó rồi mới yên tâm.



Bình thường mà bảo ông Minh uống cốc nước đó, chắc chắn ông sẽ từ chối, nhưng sau khi tự mình nếm trải những trải nghiệm kinh hoàng của đêm nay thì ông đã ngay lập tức nghe lời.

Lạ cái là, cái vết thương trên ngực mặc dù không sâu nhưng lại nhức nhối một cách khó hiểu. Nó cứ như có hàng ngàn cái dằm vẫn đang nằm yên trong đó chưa được lấy ra vậy. Vậy mà sau khi ông uống cốc nước bùa kia, vết thương bỗng nhiên thấy nhẹ hẳn, cứ như vừa được uống giảm đau vậy. Thầy Cẩn nhìn chằm chằm vào mặt ông Minh, theo dõi biểu hiện của ông, hỏi:

- Ông thấy sao? Có nhẹ hơn nhiều không?

- Dạ cảm ơn thầy, tôi thấy nhẹ hơn nhiều rồi ạ.

- Uhm, ngày mai ông xuống làng Hạ với tôi, ở lại chỗ tôi 2 ngày, tôi làm thuốc cho đảm bảo khỏi hẳn.

- Dạ vâng ạ, tôi đội ơn thầy lắm ạ. May mà có thầy…

- Không có gì, phải cảm ơn sư đệ của tôi ấy, không có đệ ấy thì đến cơ hội băng bó cho ông tôi cũng không có.

Thầy Cẩn chỉ nhẹ nhàng nói vậy rồi lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Thầy giục ông Minh đưa con bé Linh đi ngủ. Đêm đã quá dài và mệt mỏi rồi.

Ông Năm bưng ra khay nước đặt xuống bàn, rót ra một ly, nâng 2 tay mời thầy Cẩn rồi hỏi:

- Thầy, ơn giời, vậy là thầy tới kịp rồi đấy ạ? Thế chuyện thằng Khang là sao? Thầy nói tôi nghe với?

Thầy Cẩn dọn dẹp xong, bèn ngồi xuống bàn nhấp ngụm nước rồi mang hết mọi chuyện trong rừng kể cho ông Năm nghe. Kể cả chuyện vì sao mà ông Tứ chết, rồi vì sao bà Thao lại thành lệ quỷ hoành hành trong rừng.