Chương 51: Sợ

"Bẩm báo trại chủ, chúng ta đã đưa lão đầu kia đến rồi."

Bên ngoài rừng trúc truyền đến một câu nói này, cắt đứt cuộc trò chuyện vừa rồi, cuộc đối thoại thuộc về hai người đành phải tạm thời gác lại.

Luyện nhi vốn là liếc nhìn ta một cái, rồi sau đó mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước hai bước, trầm giọng nói: "Ân, dẫn hắn đến đây đi ——"Bộ dáng vênh mặt hất hàm khi ra lệnh, ở đâu còn thấy được nửa điểm tính tình trẻ con hờn dỗi không vui vừa rồi?

Từ một góc độ nào đó mà nói, thật ra từ thuở nhỏ nàng liền đã quen ra lệnh, bất quá lúc đầu là chỉ huy đàn sói, hiện tại là chỉ huy một nhóm người mà thôi.

Cái nhìn vào ta vừa rồi, ý tứ trong đó đã là rất rõ ràng, ta tất nhiên là thức thời, thấy bóng người ngoài rừng trúc lay động đến gần, liền im hơi lặng tiếng lui đến một góc khuất ít bị chú ý ở phía sau lưng Luyện nhi, hạ quyết tâm có thể không gọi liền sẽ không gọi nàng, đểtránh nàng lại oán trách là làm tổn hại uy nghiêm của trại chủ.

Bất quá chờ đến khi nhìn thấy rõ người đi tới, liền biết e rằng không muốn lên tiếng cũng khó, lúc này người đi theo trong nhóm nữ lâu binh, chính làlão nhân mang gương mặt tràn đầy sợ hãi đang đi về phía này, không phải là Trác Trọng Liêm Trác lão gia từ quan về quê thì còn có thể là ai? Lúc trước những chuyện bản thân phải suy nghĩ quá nhiều, lại cảm thấy người này vô hại, thật sự là ném hắn ra sau đầu, không nghĩ đến bây giờ hắn vẫn chưa thoát khỏi nguy khốn, cũng không biết Luyện nhi dự định xử trí như thế nào, có thể lát nữa thật sự phải mở miệng cầu tình mới được.

Bất quá trước mắt, tất nhiên vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến.

Chờ đến khi mọi người đến gần, một nữ lâu binh bước đến đứng thẳng bên cạnhLuyện nhi, phần còn lại chia làm hai bên, trận thế tựa như là đại công đường để tra xét người vậy, cũng may lão gia này có kinh nghiệm quan trường chìm nổi, ngược lại cũng có chút khí khái, tuy rằng sắc mặt có sợ hãi nhưng cũng coi như không loạn, nhìn hai bên một chút, chắp tay thi lễ nói: "Không biết nữ hiệp sai người dẫn lão hủ đến đây, có gì phân phó?"

Mà nữ hiệptrong miệng hắn, trên thực tế giống nhưsơn đại vương* ngạo nghễ đứng thẳng, cao giọng nói: "Trác đại nhân, cũng không có gì, ta mời ngươi tới, cũng chính là muốn cùng ngươi tính toán sổ sách mang tên của ngươi mà thôi."

(*Vua trên núi)

Ta đứng ở một góc khuất nghe thấy, thầm nghĩ nàng quả nhiên là chú ý đến tài sản của người ta sao? Xác thực, ba năm ởThanh Tri phủ, mười vạn bạc trắng, có thể bình an từ nhiệm quan viên khi tuổi già, cho dù không tham nhũng trái pháp luật, nhưng những bỗng lộc qua lại nhất định cũng không ít, nếu không sao lại cần mời nhiều tiêu sư như vậy để bảo vệ trên đường di chuyển.

Lão gia kia rõ ràng cũng nghĩ như vậy, nghe thấy liền lo sợ không yên mà nói: "Chút tiền tàiấy, trại chủ cứ cầm đi là tốt rồi, trong nhà Trác mỗ còn có sản nghiệp nho nhỏ, không cần dựa vàophần tài sản do làm quan mà có."

Liền thấysắc mặt thiếu nữ lạnh lùng, lớn tiếng nói: "Luyện Nghê Thường ta mặc dù là cướp, những cướp cũng có đạo lý của cướp, ngươi có thể hỏi những người hiểu chuyện một chút, Luyện Nghê Thường ta chưa bao giờ loạn lấy bạc củangười khác? Nếu như ngươi thật sự là thanh quan, một văn tiền ta cũng không lấy, nếu như ngươi là tham quan, hừ, ta đây liền không khách khí, bạc cũng muốn, đầu cũng muốn, ngươi nghe rõ chưa?"

Liền nhìn thấy sau ót lão gia tử kia lăn xuống một giọt mồ hôi, thân thể run nhè nhẹ, có thể thấy được đãlàm quan lâu năm thì những việc trái lương tâm đương nhiên phải có, mà ta nghe thấy những lời lẽ chính nghĩa này, dù sao ít nhiều cũng có chút giật mình.

Ở bên kia thiếu nữ khiển trách xong, ngừng một chút, lại chậm rãi nói: "Trác Trọng Liêm, ngươi nghe cho rõ, ngươi làm quan hơn mười năm, thu được ngân lượng từ hạ cấpvàthân sĩ địa phương tổng cộng là bảy vạn sáu nghìn bảy trăm lượnglượng, số tiền kia chính là tiền tài bất nghĩa, ta lấy đitoàn bộ. Ngoài ra phần trăm chiết khấu tiền lương tổng cộng là ba vạn hai ngàn năm trăm lượng, số tiền này tuy là luật lệ củatriều đình nhưng mà lại xuất phát từ dân chúng, ta cũng sẽ lấy, thay ngươi hoàn lại cho dân chúng. Ngoài ra bổng ngân của người là một vạn sáu nghìn tám trăm lượng, đây là ngươi xứng đáng có được, ta trả lại cho ngươi. Ngươi làm quanhơn mười năm, bổng lộcqua lại chỉ vẻn vẹn có hơn mười vạn lượng, ngươi không coi là thanh quan, nhưng cũng không thể coi là tham quan, được coi là một đại quan quy củ của triều đình, hiện tại đã tính toán rõ ràng, ngươi phục hay không phục!"

Những lời này vừa thốt ra, lão đầu càng nghe vẻ mặt càng lộ ra nét kinh ngạc, cuối cùng dường như đã nghe ra manh mối, lại hiện ra chút ít vui mừng, vội vàng chắp tay liên tục thi lễ nói: "Phục, phục, Luyện nữ hiệp đối vớitài sản do làm quan mà có đượccủa lão hủ trong những năm này có thể thuộc như lòng bàn tay, từng khoản rõ ràng, không sai chút nào, lão hủ vui lòng phục tùng!"

"Ngươi chịu phục liền tốt." Nghe được câu trả lời như vậy, thiếu nữ thoả mãn gật gật đầu, nháy mắt với người bên cạnh, nữ lâu binh đang đứng bên cạnh nàng liền đi đến, nhấc tay, ném qua một cái cờ lệnh.

"Ta đuổi hộ vệ của ngươi đi rồi, bây giờ trả lại một cái cho ngươi." Thấy đối phương kinh ngạc khó hiểu, sơn đại vương ngạo nghễ giải thích: "Người và tài vật còn lại của ngươi bây giờ đang ở cửa trại, sau khi đi ra ngoài cầm lấycờ lệnh này cắm ở trên xe, đảm bảo một đường không ai dám mảy may động đến ngươi, so với đám hộ vệ Võ Đang của ngươi còn cường đại hơn rất nhiều!"

Lão gia tử lập tức lộ ra vẻ quá sức vui mừng, cuống quít thu nhận cờ lệnh, đang định khấu tạ, đã có người bên cạnh tiến tới thủ thế tỏ ý, dẫn hắn ngay lập tức đi theo đường cũ rời khỏi rừng trúc.

Vì vậy trước khi xoay người rời đi, lão đầu chỉ kịp ôm quyền đáp tạ, thấy hắn trước hướng Luyện nhi vái chào, lại hơi chuyển động một chút, xoay mặt về phía ta đang đứng cũng cúi thấp người một cái.

Thì ra hắn sớm đã nhìn thấy ta, hoặc là trong mắt hắn việc này có thể phát triển thành cục diện như vậy, biến nguy thành an, e rằng có một phần công lao của ta.

Đáng tiếc, sự thật là, việc này phát triển thành cục diện như vậy, so với hắn ta càng không thể ngời đến.

Ta biết Luyện nhi dĩ nhiên đã lớn lên, nàng là Luyện Nghê Thường, là trại chủ tọa trấn một phương, là NgọcLa Sát danh chấn võ lâm, đi đến một bước này, nàng tất nhiên là học được rất nhiều, cho nên nàng giao hữu kết minh ta không kinh ngạc, nàng gϊếŧ người lấy đầu ta cũng không kỳ quái, đó là sựtrưởng thành củanàng, là cành lá nàng vừa phát triển nên, nếu muốn nói đối với chuyện này ta có tâm tình thế nào, e rằng cũng chỉ là đáng tiếcthật sâu, đáng tiếcbản thân đã bỏ lỡ một đoạn phát triểnnày của nàng, một đoạn thời gian tốt đẹp như vậy.

Nhưng mà, mọi chuyện phát sinh ở trước mắtvừa rồi, nhưng sẽ làm cho người ta cảm thấy xa lạ, vượt xa khỏiphạm trù của cái gọi là trưởng thành.

Cổ ngữ có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sự phát triển của con người cũng tuân theo quy luật trong đó, mà một người tuỳ tiện không bị trói buộc như Luyện nhi sao lại có thể phí tâm cơ đểmưu tính từng bước, điều tra từng chút một như vậy? Loại tâm tư kín đáo này, cho dù nàng thông minh hơn người cũng nên cảm thấy đáng khinh thường, nếu như thật sự làm như vậy, vậy liền không còn là Luyện nhi mà trong lòng ta đã hiểu rõ nữa.

Nhưng nếu như nàng không làm như thế, vậy, hiện tại bên cạnh, hẳn là tồn tại một người có thể dạy nàng làm như vậy, thậm chí là thay nàng làm như vậy.

Suy nghĩ đến đây, nâng mắt nhìn lên, lúc này Trác lão gia tử đã không thấy tăm hơi, dưới bóng trúc người thiếu nữ không quay đầu lại, mà tiếp tục đứng ở tại chỗtrò chuyện gì đó cùng người bên cạnh, thủ thỉ thù thì nghe không quá rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy ánh mặt trờichiếu xuống lốm đốm trên người các nàng, ở trong gió nhẹ đung đưa không ngừng.

Nếu như nhớ không lầm, nữ lâu binh bên cạnh nàng giờ phút này, chính là người hôm qua nghe theo lời căn dặn của nàng, dẫn ta đi vào trong phòng.

Tâm phúc! Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một từ này, trong lòng chính là nhảy dựng lên, kỳ thật nên sớm nghĩ ra, sơn trại ở Định Quân sơn lớn như vậy, có nhiều người như vậy, nội nội ngoại ngoại nhất định là có rất nhiều chuyện phải làm, muốn sắp xếp thoả đáng liền dễ như vậy sao? Hôm nay bên ngoài sơn trại phong sinh thủy khởi*, ở bên trong ngay ngắn trật tự, sao có thể chỉ dựa vào việc chém chém giết giết đơn giản như vậy?

(*Tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.)

Mà những lời lẽ chính nghĩacủa Luyện nhi, cũng không phải là thứ nàng học được ở Tây Nhạc, ta và sư phụ mặc dù đều đã từng dạy nàng về gia quốc thiên hạ, chỉ là những thứ kia nàng rõ ràng là chưa bao giờ để trong lòng...

Kỳ thật, nếu đúng là như vậy, ta hẳn là phải vui mừng mới đúng, vui mừng vìbên cạnhLuyện nhi có tồn tại một người như vậy, có thể quản nàng chuẩn bị từng bước cho nàng khi ta không có ở bên cạnh nàng, giúp nàng mưu tính, thay nàng giải ưu, Luyện nhi có thể xuống núi thuận lợi như vậy,ngoại trừnăng lực của bản thân, e rằng đây chính là điểm đắc lực, cho nên ta chẳng những nên vui mừng, thậm chí nên mang theo tâm tình cảm tạ mới đúng.

Nhưng mà...

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì a? Đứng ngây người ở đây." Trong lúc đang suy nghĩ không biết có người đang từ phía xa đi đến, nhìn ra được tâm tình của Luyện nhi vô cùng tốt, vẻ mặt tươi sáng nét mặt rạng rỡ, người còn chưa đến gần, liền hưng trí bừng bừng mở miệng nói: "Vừa rồi ngươi thấy cách làm của ta thế nào?"

"Hợp tình hợp lý, thị phi rõ ràng, có tác phong củalục lâm hào kiệt." Mỉm cười trả lời, âm thầm thu lại tâm tư, tuy rằng vượt ra ngoài dự liệu chỉ là xác thực vừa rồi nàng làm rất tốt, ta tất nhiên là vui lòng ca ngợi, xoay chuyển ánh mắt lại nhìn thấy người đi theo phía sau nàng, vừa vặn thuận nước đẩy thuyền nói: "Không biết vị này là..."

"A đúng rồi, đến, ta giới thiệu với các ngươi——" Nàng thuận theo cánh tay của ta xoay đầu nhìn qua, nhìn thấy người đứng sau, cũng không kinh ngạc, tựa như đã sớm thành thói quen có người đi theo sau, ngược lại kéo ta đi tới nói: "Đây là mộtđại quản sự trong sơn trại của ta, tên là Đông Duẩn; Đông Duẩn hãy chuyển cáo đến tất cả tỷ muội trong trại, đây là...Người thân nhất của ta, từ nay về sau không thể lãnh đạm, bất quá nàng cũng không có tình tình gì lớn, hảo hảo ở chung là được."

Nghe lời này củanàng, trong lòng không khỏi mỉm cười, người này trước sau như một vẫn là không chịu thừa nhận cái danh sư tỷ kia, dù chỉ là tạm thời thuận miệng dùng một câu người thân nhất để cho qua chuyện, cũng là hưởng thụ, bất quá bây giờ không phải là lúc để trêu cười nàng, đã là giới thiệu lẫn nhau, ta cũng liền trịnh trọng ôm quyền nói: "Không cần bận tâm có lãnh đạm hay không, hôm qua dẫn đường còn chưa kịp cảm tạ, sau này còn rất nhiều chỗ không hiểu, mong rằng Đông...Duẫn tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn."

Thật ra ở đời này cũng chưa từng chính thức ra vẻ nho nhã khách sáo cùng ai, ngôn từ rất là không quen, đặc biệt là có chút do dự về cách xưng hô kia, một là không biết nên gọi thế nào cho thỏa đáng, hai là cái tên này cũng có chút...Khó đọc.

"Không dám, chiết sát* thuộc hạ rồi, nếu tỷ tỷ là chí thân của trại chủ, tất nhiên cũng là chí thân của các tỷ muộitrong trại, từ nay về sau liền là người một nhà." Đối phương đáp lễ có phong thái hơn rất nhiều, có lẽ là nhìn ra sự ngập ngừng của ta, câu tiếp theo liền giải thích: "Tên của tỷ muội trong trại đều là tùy tâm mà lấy, phần lớn là muốn quên đi những chuyện trong quá khứ, dùng cái tên mới như là một loại tân sinh, cái tên Đông Duẩn chính là do trại chủ ban cho, nếu tỷ tỷ cảm thấy khó đọc, gọi Đông nhi hoặc Duẩn nhi là được."

(*Đại loại như là không dám nhận sợ tổn thọ á)

Tuổi tác của nàng xem chứng bất quá chỉ mới hai mươi mấy, sức quan sát lại kinh người như vậy, ta bị nàng nhìn thấu, trong lòng hơi kinh ngạc, trên mặt lại ngượng ngùng mỉm cười đang muốn trả lời, lại nghe thấy Luyện nhi ở bên cạnh tiếp lời: "Thế nào? Cái tên này nghe ra cũng không tệ đúng không?"

Nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy người này cũng đang nghiêng đầu nhìn ta, gương mặt nhẹ nhàng dãn ra, rất là tự đắc, nhịn không được liền cười đáp: "Nếu như so với sư phụ, có thể là không được tốt lắm, đừng quên trong hai cái tên của chúng ta, là có ẩn chứa thâm ý a."

"Ai nói không có? Ta đến đây khi thời tiết rét đậm, lúc ấy quan phỉ ở phụ cận cấu kết khiến cho dân chúng cực khổ, đặc biệt mang đến tai họa cho một đám nữ tử, ta nhìn không được liền ra tay, mới có sơn trạinày, cho nên phần lớn người trong trại đều là họ Đông." Một chiến tích tốt nhất trong cuộc đời của nàng, thấy ta nghi vấn, rất là không phục, liền kéo căng cổ mà biện hộ: "Về phần chữ Duẫn kia là có liên quan đến người, lúc ấy ta thấy nàng có vài phần giống ngươi, mới linh cơ khẽ động nghĩ đến cái tên này, nếu như người nói như vậy, chính là lòng vòng cũng kéo bàn thân mình vào rồi!"

Có chút sững sờ, cũng không phải bởi vì những lời này củaLuyện nhi, mà là nữ lâu binh đối diện kia lập tức lộ ra thần sắc quái dị, thần sắc này vừa vặn rơi vào trongmắt củata, khi muốn nhìn cho kỹ, nhưng lại không nhìn ra có gì khác, chỉ thấy nàng tiến lên trước một bước, cung kính chắp tay nói: "Trại chủ, bây giờ đã không còn sớm, thức ăn đã sớm chuẩn bị xong, ngài chuẩn bị khi nào thì dùng bữa?"

"Ân, đã biết, tới ngay." Luyện nhi gật gật đầu, đem chủ đề vừa rồi ném ra sau đầu, nắm tay cười nói: "Đi thôi? Ta mời ngươi ăn thật ngon." Nói xong cũng cất bước muốn đi, nhưng mà kéo một cái, lại kéo không di chuyển.

"Chờ một chút có được không?" Đứng nguyên tại chỗ, thấy nàng quay đầu lại khó hiểu mà nhìn vào bản thân, cũng liền mỉm cười một cái, lại nắm lấy tay nàng, nói khẽ: "Ta còn có ít lời muốn nói với ngươi, nói xong lại đi dùng bữa cũng không muộn, được chứ?"

Thiếu nữ đứng trước mắt nghe ta nói như vậy, tựa như hơi suy nghĩ một chút, cũng không do dự quá lâu, lập tức quay đầu phân phó: "Vậy các ngươi đi xuống trước đi, lát nữa tự chúng ta sẽ đến, nói phòng bếp chuẩn bị cho tốt là được rồi."

Nữ lâu binh kia nghe xongliền ân một tiếng, thần sắc tự nhiên mà cúi đầu lui xuống, chỉ là sau khi xoay người, dường như lại liếc nhìn về phía bên này.

Thật sự...Là đa tâm sao? Không khỏi cũng có chút kinh ngạc.

Một cảm giác rất mơ hồ, lo sợ nhất chính là bản thân không muốn bên cạnh Luyện nhi xuất hiện người khác, sinh ra tâm tư đố kị người tài, cho tới nay chưa từng có hy vọng xa vời, nhưng ít ra vẫn dung túng bản thân có được một vị trí bên cạnh Luyện nhi, nếu như có một ngày xung quanh nàng đều là những người tài ba, vậy bản thân nên làm như thế nào đây? Thật sự là chưa từng nghĩ đến vấm đề này.

Nếu như không hữu dụng, tiếp tục đứng ở bên cạnh nàng, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa a...

Nghĩ như vậy, quả thực chỉ khiến cho bản thân cảm thấy mất mát, may mà sớm tỉnh ngộ, không có dung túng bản thân tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề chui vào sừng trâu* kia, khẽ lắc đầu, xóa đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, vừa nâng mắt lên, đã nhìn thấy ở phía đối diện có người đang tràn đầyhào hứng mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của ta, một bộ dáng suy nghĩnghiền ngẫm.

(*Chuyện tiêu cực, bi quan, trốn tránh)

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Thấy ta phát hiện ra ánh mắtcủa nàng, Luyện nhi cũng không che giấu, ngược lại trực tiếp mở miệng, hiếu kỳ nói: "Vừanhíu mày lại vừa lắc đầu, thần sắc thật là đặc sắc."

Ta cười khổ vuốt vuốt mi tâm, nói: "Chỉ là suy nghĩ miên man mà thôi, từ nhỏ sư phụ đã thường nói ta hay suy nghĩ nhiều, ngươi cũng không phải là không biết..." Nói đến đây, liền nhớ đến chuyện còn đang nói dang dở lúc trước, chỉ thuận miệng hỏi đến: "Đúng rồi Luyện nhi, vừa rồi bị cắt ngang, lúc trước còn đang hỏi ngươi sao lại một mình lưu lạc đến đây, sư phụ cho phép ngươi xuống núi sao?"

Khi hỏi như vậy, ngón tay vẫn đang theo thói quen mà xoa hàng lông mày mỏng manh, ngăn cản mất tầm mắt, cũng liền không để ý đến xung quanh, đợi đến khi chậm chạp chờ không được câu trả lời, mới nghi hoặc buông tay xuống, liền nhìn thấy cách đó chỉ gang tấc trong thanh âm xào xạc của lá trúc, Luyện nhi yên tĩnh đứng thẳng, thần sắc trong ánh mắt gần như là không có một chút phập phồng.

"Ta muốn làm gì người đã không quản được nữa." Nàng nhìn ta, thản nhiên hồi đáp.

"Sư phụ bất tại*."

(*Ở đây dùng từ 不在 (bất tại): nghĩ là không có ở đây hoặc là đã mất rồi)