Chờ đợi là gian nan, nhất là khi trong lòng không cho phép được chờ đợi.
Thời gian hai khắc lâu như thế nào, đại khái là vô pháp có thể dùng giây phút bình thường để tính toán, mỗi lần như vậy, ta đều rất hoài niệm những công cụ có thể tính toán thời gian.
Sau khi Luyện nhi rời đi, bầu không khí biến thành có chút nặng nề, ngay cả hai con sói kia cũng không biết đã rời đi hay là đang ẩn núp, tóm lại đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại ta và hồng hoa mỹ phụ hai người trong màn đêm nguyệt hắc phong cao này, vừa rồi còn là một phen muốn chết muốn sống như nước với lửa, bây giờ đột nhiên yên tĩnh, không biết trong lòng đối phương nghĩ thế nào, dù sao bản thân luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Điểm tốt trong bóng tối này chính là, dù sao trong vòng ba bước cũng không nhìn thấy người, cũng coi như giảm đi sự lúng túng khi chạm mặt nhau.
Ta ở trong bụi cỏ tìm được mộttảng đá tương đối bằng phẳng, ôm đầu gối ngồi xuống, yên lặng khổ đợi mà chống cự với thời gian, sau khi ngây người một lát, chỉ cảm thấy trên người càng khó chịu, còn rét runtừng đợt, nghĩ rằng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, liền muốn đi tìm một vài cành khô để đốt lửa sưởi ấm, kết quả vừa mới đứng dậy, mới bước ra một bước, liền nghe thấy phía bên tay trái cách đó không xa truyền đến một thanh âm ôn hoà sâu kín: "Tiểu nha đầu...Ngươi muốn làm gì vậy?"
Trong bóng tối ta nhìn thấy không rõ nàng, do dự một chút, vẫn là hồi đáp: "Canh thâm lộ trọng, ta muốn tìm thứ gì đó để châm lửa."
Sau khi đã có những khúc mắc, lời nói của ta đối với nàng đã vơi rất nhiều sựkính trọng vốn có, càng sẽ không xưng hô là tiền bối, thế nhưng không biết nàng nghĩ như thế nào, sau khi tựa như không để ý lắm mà ân một tiếng, lại âm trầm nói: "Ta khuyên ngươi vẫn là hảo hảoim lặng thư thái dưỡng khí ổn định thì tốt hơn, nhích tới nhích lui như vậy, cuối cùng còn muốn sưởi ấm, đến lúc đó thúc đẩy huyết mạch lưu thông, vạn nhất chống cự không được hai khắc liền đã sớm phát tác, vậy coi như thật sự trở thành một con quỷ chết oan."
Nàng nói chuyện hư hư thựcthực, ta cũng khó phân biệt được rốt cuộc là đe doạ hay là lời nói thật lòng, hơi chần chờ, ôm lấytâm thái thà rằng tin là có mà cẩn thận ngồi xuống, lại khó nén tâm tình trong lòng, nhịn không được cả giận nói: "Nếu như vậy, sao lúc trước ngươi còn muốn để nàng nuốt xuống? Luyện nhi vận công chạy đi, huyết mạch lưu chuyển càng nhau, may mắn là ta sớm ngăn cản, nếu không vạn nhất ngã trên đường đi, ngươi nên làm thế nào đây?"
Nàng không trả lời, trong bóng tối chỉ truyền đến một tràn cười khằng khặc quái dị quen thuộc,sau khi cười xong, mới nghe thấy nàng nói: "Kỳ quái, ngay từ đầu ngươi liền một mực che chở cho oa nhikia, bây giờ không lo lắng cho mình trái lại còn cảm thấy may mắn thay cho nàng, nàng là gì của ngươi?"
"Có...Cái gì kỳ quái chứ?" Lời này vừa vặn đâm vào nơi chột dạ của ta, kỳ thật cũng không có gì để chột dạ, chỉ là không biết vì sao luôn cảm thấy có chút không đủ tự tin, ta tận lực bình thản hồi đáp: "Ta nhìn nàng lớn lên, lại là sư tỷ duy nhất của nàng, không che chở cho nàng còn có thể che chở cho ai? Chính là đạo lý hiển nhiên."
"Hừ, cái gì gọi là nhìn nàng lớn lên, tuổi còn nhỏ đã nói chuyện ra vẻnhư vậy, thật sự là khó chịu." Nàng vốn là phun ra một tiếng, sau đó lại nói tiếp: "Ta xem a, ngươi xem oa nhi kia như sư muội mà bảo vệ, nhưng màvừa rồi từ đầu tới cuốinàng cũng không muốn nói với ngươi nửa lời, ngay cả khi ngươi thay nàng nuốt viên thuốc kia, cũng không thấy nàng tỏ vẻgì, có thể thấy được nàng chưa hẳn đã coingươi như sư tỷ mà tôn kính a."
Không nghĩ tới sẽ nghe được một câu này, ta ngẩn người, bàn tay như có ý thức mà mơn trớn vết thương trên đầu ngón tay, chỗ đó vừa mới được băng bó tốt, dường như còn có nhiệt độ của người khác..."Nàng, chỉ là lạiđang giận dỗi ta mà thôi..." Theo bản nănglúng túng mở miệng biện giải, trong đầu vô thức hiện lên cảnh tượng vừa rồi.
Đúng như lời hồng hoa mỹ phụ kia đã nói, vừa rồi thẳng cho đến khi rời khỏi, từ đầu đến cuối Luyện nhi cũng chưa từng nói với ta nửa câu, cho dù là khi thấy ta giành lấy mà nuốtviên thuốc kia...Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩ là bản thân nuốt viên thuốc kia thì có bao nhiêu ghê gớm, trong một khắc khinuốt xuống, cũng không cảm thấy thứ bản thân nuốt xuống chính là độc dược, dù sao cũng có thể giải được, ta đối vớikhinh công của Luyện nhi rất có lòng tin, cũng biết chắc rằng nàng sẽ không bỏ lại ta, tất nhiên không có gì phải lo sợ.
Chỉ là hành động lần này tựa như lại chọc giận Luyện nhi, lúc trước nàng không nói chuyện với ta, còn có thể là bởi vì các nguyên nhânkhách quan như muốn vội vàng động thủ rồi lại bị thương, nhưng mà trước khi rời đi, vẫn không nói một lời, thậm chí ngay cả ánh mắt nóng bỏng trước kia cũng đều không cảm nhận được nữa...
...E là lại làm loạn đến tâm tình rồi a, dù sao, điều phiền muộn nhất của nàng từ xưa đến nay chính là ta tự tiện thay nàng làm chủ, đặc biệt lần này còn bị tổn thương nặng như vậy...Tuyệt đối là tức giận rồi...
Nghĩ đi nghĩ lại, tư duy liền phát tán ra, trong đầu hiện lên một chút ý niệm như có như không, đắm chìm trong thế giới của bản thân, gần như hồn nhiên quên mất sự không thoải mái trên người, cũng hồn nhiên quên mất bản thân cuối cùng là đang ở vào hoàn cảnhnhư thế nào, thẳng đến khi lại là một tiếnghừ lạnh vang lên, mới làm cho người ta mãnh liệt hồi phục thần trí.
Tiếng hừ lạnh kia tất nhiên là do hồng hoa mỹ phụ phát ra, chỉ nghe thấy nàng cười nói: "Không phải ta đã nói, thứ khó đoán nhất trên thế gian chính là nhân tâm sao, tiểu nha đầu, người như ngươi, nhất định là phải thiệt thòi."
Ngữ điệu kia vẫn như cũ là bất âm bất dươngnhư vậy, hoặc có thể là ảo giác của ta, thế nhưng dường như lại cảm nhận được những thâm ý trong lời nói của nàng: "Tựa như viên thuốc vừa rồi, đừng tưởng rằng oa nhi kia tựa như phải chịu thiệt thòi ở trong tay ta, thực tế nàng bị thương còn không có nặng như ngươi, viên thuốc kia cho nàng uống không đáng ngại, ngươi uống vào chính là tổn hại sức khỏe, lại cố tìnhcố chấp can thiệp vào, ngươi cho rằng lão nhân gia ta làm việc sẽ không có đạo lý sao? Sau này a, mọi chuyện không thể không biết suy xét, nếu không chết như thế nào cũng không biếtđược."
"...Đó cũng là do bản thân ngớ ngẩn, có liên quan gì đến chuyện nhân tâm khó đoán?" Ta khe khẽ lắc đầu nói: "Cuối cùng, ta cũng không phải là vì nàng, can thiệp vào chỉ là vì muốn được an tâm mà thôi, nếu người uống thuốc là nàng, giờ phút này ta tất nhiên là lòng như lửa đốt như ngồi trên đống lửa, thay vì mệt tâmnhư vậy, còn không bằng chịu tổn hại sức khỏe liền sảng khoái hơn."
"Ngươi nha đầu kia, ta thấy bình thường ngươi cũng không phải là người có đầu óc cố chấp, thiên địa quân thân sư*, nàng là gì của ngươi mà đáng giá để ngươi làm như vậy?" Thanh âm từ đầu bên kia có chút khinh thường, có lẽ nàng dường như còn đang lắc đầu.
(*Trời; Đất; Quân là chỉ người con trai, người chồng, hay vua chúa; Thân nhân; Sư phụ)
"Nếu nói là sư tỷ muội vẫn còn chưa đủ, vậy nói là tri kỷ và được rồi đi? Không phải kẻ sĩ sẽ chết vì người tri kỷ sao?" Ta tất nhiên không thể thành thật mà nói ra, chỉ có thể thuận miệng tìm một lý do mà lấp liếʍ cho qua.
"Tri kỷ?" Lần này giọng nói đổi thành không cho là đúng: "Ngươi nha đầu kia, tuổi còn nhỏ biết cái gì gọi là tri kỷ sao? Nhân tâm vạn biến, tri kỷ sao có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy, ngươi có thể thấu hiểu được mọi thứ mà đối phương suy nghĩ sao? Nếu không thể, sao có thể nói là tri kỷ?"
Đáng tiếc, trong lòng ta thật sự không phải là một nha đầu nhỏ tuổi, tuy rằng vừa rồi chỉ là nói qua loa cho qua chuyện, càng không muốn tranh luận với ai, nghe nàng nói như vậy, theo bản năng vẫn là nở một nụ cười mà phản bác: "Tử Kỳ đã chết, Bá Nha liền cắt đứt dây cung, thế gian này không phải chỉ có những người thấu hiểu hết mọi suy nghĩ của nhau mới có tư cách trở thành tri kỷ, giống như ngươi đối với sư phụ, vì một cuộc luận võ mà tâm tâm niệm niệm suốt mấy năm qua, đây không phải là một loại tri kỷ khó cầu sao?"
Sau đó, đợi một hồi lâu, trong bóng tối phía bên kia lại không có truyền đến thanh âm nữa.
Không rõ vì sao hồng hoa mỹ phụ kia dường như đã chìm vào trầm mặc, ta cũng không dám cho rằng nàng bị ta phản bác đến không nói nên lời, suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn là nhắc tới sư phụ, liền nhắc nhở nàng đã sắp đến một cuộc tỷ thí, khiến cho nàng không còn tâm tình nói chuyện phiếm với ta nữa, hiện tại ước chừng là đang tiếp tục điều tức dưỡng khí mới phải.
Ta lo lắng đã tiết lộ tâm tình, vốn là không muốn trò chuyện quá nhiều với nàng, liên vui vẻ chìm vào thanh tĩnh, ngồi ở bên kia lại yên lặng quay về với tâm sự của mình, mượn chuyện này để phớt lờ đi sự đau đớn và khí lạnh trên người.
Trong một mảnh tối đen, thời gian từ từ trôi qua, không biết có phải là do lặng im quá lâu hay không, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo trên người càng thêm trầm trọng, lạnh đến mức làm cho người ta không có cách nào tiếp tục tập trung tinh lực để suy nghĩ sự việc được nữa, chỉ có thể siết chặt vòng tay ôm lấy đầu gối, thân thể không kềm chế được mà có chút run rẩy, ngay cả thần trí cũng có chút cảm thấy buồn ngủ.
Ngay khi ta thật sự sắp ngủ thϊếp đi, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quát lớn vang dội.
"Hồng Hoa Quỷ Mẫu! Ngươi làm gì đồ nhi của ta?"