Chương 37: Tiểu nhân vật

Rất xa truyền đến tiếng động của ngườigõ mõ cầm canh* trên đường phố, bốn tiếng gõ một chậm ba nhanh, từng chút từng chút dường như đang đập vào trong lòng.

(*Cái người mà hay rao 'Cẩn thận cửa nẻo, coi chừng củi lửa' hay thấy trên phim á)

Nằm ngủ ngay cạnh cửa sổ, nhưng mà tối nay cũng không có ánh trăng, trong phòng và bên ngoài đều là một vùng tối đen đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, trong bóng đêm ta mở to hai mắt, lại duy trì tiếng hít thở đều đều mà chậm rãi giống như ngủ say.

Thỉnh thoảng có một chút gió nhẹ từ khe cửa sổ thổi vào, thật ra vừa đúng có hiệu quả làm nâng cao tinh thần.

Lúc thổi tắt đèn trước khi đi ngủ, cũng từng có do dự, đặt tay lên khung cửa sổ, cuối cùng lại biến thành hành động phủi bụi, đối với biến cố không biết trước mặc dù trong lòng thấp thỏm, cũng không hoàn toàn tín nhiệm, nhưng dù sao cũng phải nói, nếu như đêm nay có thể phát sinh điều gì đócũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt, cho nên mối nguy hiểm này, nói không chừng có thể mạo hiểm tận dụng một chút.

Sau đó một mực chờ đợi, nhưng mà cho tới bây giờ, biến cố ngoài dự đoán gì cũng không có phát sinh.

Vì vậy, quả nhiên vẫn là nên dựa theo kế hoạch vốn có của mình mà hành động sao? Lúc này đã là canh bốn, nếu lại chần chờ không hành động sẽ trễ mất, mà dọc đường đi kính cẩn nghe lời thỏa hiệp, không phải là vì muốn trải đường cho bố cục đêm nay sao? Ý niệm trong đầu xoay chuyển, liền có chút động đậy, phát hiện hô hấp của mình bỗng nhiên nhanh hơn một chút, vội vàngđiều chỉnh lại động tác.

Phải thừa nhận, hôm nay hồng hoa mỹ phụ vừa thiền định lại vừa có thể cảm nhận được thanh âm xung quanh, tạo thành ảnh hưởng rất lớn trong lòng ta, vốn tưởng rằng một mảnh tối tăm này có thể trở thànhsự yểm hộ tuyệt hảo, bây giờ tựa hồ lại biến thànhmột hồi bịt tai trộm chuông lừa mình dối người mà thôi, luôn cảm thấymọi cử động của mình giờ phút này đều có khả năng bị nàng phát hiện, lại thêm lờinhắc nhở như có như không lúc tìm khách điếm kia, liền dường như nàng đã hiểu rõ tâm tư của ta.

Chỉ là ở một phương diện khác, cũng không tin, không tin là lúc này nàng còn chưa ngủ say, cuộc ác chiến ngày mai sắp tới, nghỉ ngơi dưỡng sức là chuyện nhất định phải làm, huống chi ta đối với độ nhẹ nhàng linh hoạt yên tĩnh trong những động tác của mình, vẫn còn có chút tin tưởng.

Lòng tin này, vốn là nhờ Luyện nhi, mặc dù nàng không cóvõ công bí hiểm giống hồng hoa mỹ phụnày, chỉ là trời sinh có sự tỉnh ngủ của loài thú, ta trường kỳ ở chung, thỉnh thoảng uống nước đi vệ sinh, vì không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đã sớm học được cách làm như thế nào để tận lực khiến động tác hóa thành im hơi lặng tiếng.

Không chừng, đêm nay đành phải đánh cược một phen, nếu không thật là có lỗi với bản thân.

Đã sớm chuẩn bị trước, lúc tắt đèn đã có chủ tâm làm ra thanh âm cởϊ qυầи áo loạt xoạt, thực tế lại là một thân chỉnh tề, bây giờ chỉ cần có thể trở mình xuống giường, đến sát tường đẩy cửa sổra, khe khẽ nhẹ nhàng nhảy xuống, liền coi như thành công bước đầu tiên, khi đó xảy ra biến cố ngoài ý muốn gì, cũng có thể ném ra sau đầu.

Cuối cùng tỉ mỉ diễn lại từng hành động một lần trong đầu, rốt cuộc đã tới thời điểm được ăn cả ngã về không, ta khống chế hô hấp, lặng yên muốn ngồi dậy, có chút dùng sức, khởi động được một nửa, không ngờ lại cảm thấy vô lực mềm nhũn!

Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, lúc này mới phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân đã mất đi lực đạo!

Không thể tin được cục diệntrước mắt, chính là thử tăng thêm vài phần khí lực trên tay, vẫn là không được, tay chân đều là mềm nhũn, không động còn đỡ, vừa mới thử động càng cảm thấy mềm yếu vô lực, thậm chí dần dần cảm giác như cả người cũng trở nên choáng váng hoa mắt.

Trên người sinh ra một thân mồ hôi lạnh, ta khống chếnhịp tim, dùng sức không được, liền miễn cưỡng épbản thân tỉnh táo lại cẩn thận dò xét, lúc này mới dần dần cảm giác được không khí trong phòng dường như có nhiều điểm không thích hợp, theo lý nơi khách điếm người đến người đi này, vì muốn loài bỏ mùi hôi, trong phòng có chút mùi huân hương nhàn nhạt là rất bình thường, nhưng bây giờ cẩn thận nhận thức, mới phát giác ra mùi thơm này như có như không, tựa hồ có chút khác lạ so với huân hương bình thường.

Phát giác ra điểm ấy, thoáng chốc các loại tình huống quen thuộc và chưaquen thuộc đều tuôn vào trong não, ta nhìn về phía tối tăm ở đầu bên kia, bản thân một đêm thanh tỉnh cảnh giác cũng vẫn là trúng kế, nàng không có thanh tỉnh như ta, hẳn là phải trúng chiêu càng sâu mới đúng, chẳng lẽ tên tiểu nhị kia thật sự là đến tìm nàng trả thù báo oán sao?

Trong đầu hiện lên tiểu nhị trong điếm, trong phút chốc liền nhớ tới vài chữ thật to viết trong lòng bàn tay củahắn.

Lúc này người đã là hỗn loạn, ta lẩm nhẩm một câu đừng mở cửa sổ, cố sức xoay đầu nhìn về phía cửa sổ bên cạnh giường, muốn nhìn ra huyền cơ gì đó, kết quả nhìn không ra huyền cơ, lại bịmột cơn gió nhẹ đột nhiên lùa vào quất lên mặt, cảm giác thanh tỉnh lại không ít.

Gió lạnh không đến từ nơi nào khác, chính là lùa vào từ khe hở của cửa sổ.

Trong lòng bỗng nhiên đã hiểu radụng ý trong tất cả hành động của tiểu nhị kia, cũng hiểu rõ vì sao cho đến khi hành động bản thânmới phát hiện ra trên người không ổn, vị trí ta nằm chính là đặt bên cửa sổ này, thỉnh thoảng không khí mới mẻ lùa vào, trước kia cảm thấy là nâng cao tinh thần, thì ra không chỉ là nâng cao tinh thần.

Dựa vào chi tiết này, tựa hồ mọi chuyện đã bắt đầu từ khi bước vào khách điếm, mặc dù không biết chuyện ở cùng một gian phòng có phải đã được tận lực sắp xếp hay không, chỉ là vị trí của chiếc giường này không thể nghi ngờ chính là được tận lực an bài, thậm chí ngay cả khe hở cửa sổ cũng đã được tính toán, mở quá nhỏ gió không lùa vào được, mở lớn hơn lại quá thông gió, mùi hương liền sẽ không đạt được hiệu quả như ý.

Người kia, hoặc có thể nói là nhóm người kia, rốt cuộclà muốn làm cái gì?

Sở dĩ còn có thời gian nghĩ những thứ này, là vì thân thể căn bản không có cách nào để nhúc nhích, tuy rằng đối diện với cửa sổ, thỉnh thoảng khi cơn gió mang theo không khí trong lànhlùa vào liền sẽ mang đến cảm giác thanh tỉnh, chỉ là dù sao trị phần ngọn không thể trị phần gốc, tứ chi vẫn là vô lực, ta nằm trong bóng đêm, cố gắng dựa vào một chút hơi lạnh kia để chống cự lại cơn hôn mê, ngay cảnăng lực để phát ra âm thanh cũng không có.

Lúc này nếu như có ai xông vào cho mỗi người một đao, liền quả thực chính là đúng lúc, hết sức thuận tiện...

Đang mơ mơ hồ hồ nghĩ như vậy, cánh cửa quả nhiên liền vang lên một tiếng rầm mãnh liệt rồi bị mở rộng ra, ta ngừng thở quay đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy có hai bóng người lướt qua ánh nến, đều là trang phục của tiểu nhị, miệng mũi che kín khăn vải, thay vì nói là dùng để che mặt, chi bằng nói là nó có tác dụng như một cái khẩu trang thì đúng hơn.

Bọn họ tay không tấc sắt mà xông vào, không để ý tới hồng hoa phu nhân ở bên kia, lại đi thẳng về phía này, ba chân bốn cẳng đỡ tadậy, một người trong số đó còn tranh thủ vươn tay ra, đẩy rộng cánh cửa sổ vốn đang khép hờ kia ra, sau đó hai người vừađỡ lấy ta liền vội vàng đi ra.

Kỳ thật, trong chớp mắt khi cách cửa sổ kia được đẩy ra hoàn toàn, không khí tươi mát như thủy triều vô hình vô hạn lùa vào mặt, lúc ấy đã cảm thấy thân thể cách khỏi cảm giác không thoải mái không ít.

Nếu muốn vận lực đẩy bọn họ ra cũng không phải là không có khả năng, chỉ là cuối cùng, vẫn là quyết định lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.

Cứ như vậy nữa kéo nữa đỡ đi về phía trước, đi xuống lầu, vượt qua hậu đường, kho củi, còn cho rằng bọn họ muốn dẫn ta đi đâu, nhưng không nghĩ tới cuối cùng hai người mở cánh cửa ở hậu viện của khách điếmra, đỡ ta lao thẳng đến khu rừng nhỏ ở bên ngoài, rốt cuộcmới ngừng lại.

Chẳng lẽ mình đã đoán sai, sự tình vốn không có phức tạp như vậy, chẳng qua là vô tình gặp phảitiểu tặc hái hoa vớ vẩn mà thôi?

Trong lòngthầm nghĩ như vậy, liền bắt đầu vận công hộ thân, rời khỏi hương khí mờ mịt trong phòng, không khí hơi lạnh bên ngoài khiến cho tinh thần thanh tỉnh, lại thêm đoạn đườngnữa kéo nữa đỡ vừa rồi, tứ chi dần dần đều khôi phục cảm giác, sau một phen thở ra thật sâu cũng gần như loại bỏ tất cả huân hương trong người, đối phó với những tên hạ lưu có ý đồ bất chính này chính là không thành vấn đề.

Nếu như bọn họ dám ra tay, nhất định sẽ khiến cho bọn họ hối hận!

May mà, tựa hồ sự tình lại phát triển không giống như mình nghĩ, sau khi thân thể được đặt trên đồng cỏ trong rừng, một người trong đó liền lui về phía sau mấy bước, để cho một người có vóc dáng hơi nhỏ hơn đến đỡ lấy vai của ta, cũng không có hành động gì quá trớn, chỉ là lặp lại hành động lay nhẹ, liên tục gọi cô nương mau tỉnh lại.

Thấy bọn họ làm như vậy, ta cũng liền không giả vờ nữa, ngẩng đầu mở mắt, đứng dậy.

Hai người trước mắt thấy ta ngồi dậy, dường như nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại lập tức lộ ra nét cẩn trọng, không tự chủ được liền lui về phía sau hai bước, lúc này khăn vải trên mặt bọn họ đều đã bỏ xuống, người có vóc dáng nhỏ hơn trong hai người không thể nghi ngờ chính là tên tiểu nhị đã viết chữ lên tay, mà vị đại hán phía sau hắn kia lại rất lạ mặt, tựa hồ chưa bao giờ thấy qua.

Ta dò xét trong chốc lát, nghi hoặc ôm quyền, cẩn thận nói: "Không biết nhị vị..."

Thấy ta đặt câu hỏi, hai người này liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết trong ánh mắt đang trao đổi điều gì, cuối cùng đại hán đạp cho tiểu nhị một cước, tiểu nhị ăn một đạp của hắn, lảo đảo đi đến trước mặt của tavài bước, có chút thẹn thùng mà gãi gãi đầu, ấp úng nói: "Cô nương...Cái này, còn nhớ chúng ta không?"

Ta tất nhiên là thật sự không biết, nhất thời không thể trả lời, hắn thấy thần sắc của ta nhất định là cũng đoán được, vừa cười cười nói: "Cũng đúng, cô nương không nhớ cũng không có gì lạ, vốn chúng ta cũng không tính là đã từng quen biết, bất quá, ngài hẳn là còn nhớ cái này đi?" Nói xong hắn quay đầu lại, kêu đại hán một tiếng: "Hắc tử."

Đại hán nghe được một tiếng này liền phản ứng, bước tới phía trước một bước, không nói hai lời liền kéo ống tay áo bên trái lên, ống tay áo của tiểu nhị vốn là rộng thùng thình, kéo một cái liền trực tiếp kéo đến trên vai, lộ ra một vết sẹo cũ có thể nhìn thấy rõ ràng trên cánh tay.

Tiểu nhị chỉ vào vết sẹo nói: "Cái này, ngài nhìn xem có quen mắt sao?"

Nếu hắn đã nói như vậy, trong đó tất nhiên là có thâm ý gì khác, nươngánh đèn trong tay bọn họ, ta theo lời ngưng mắt nhìn kỹ vết thương kia một lát, đột nhiên, trong đầu liền hiện lên một chút hình ảnh.

Đúng vậy, làm sao có thể quên đây? Những hình ảnh vào một buổi chiều kia, trong trận chém gϊếŧkia, nếu như không có những thứ này, có lẽ sau đó cũng sẽ không có chuyệny phục nhiễm vết máu, sau đó cũng không có một màn đùa nghịch ở hồ nước, sau đó cũng không có, nhịp tim nhảy lên thình thịch.

"Các ngươi là...Đám người kia..." Ta nâng ánh mắtlên, không còn nghi hoặc, vẫn không khỏi tăng thêm vài phần đề phòng.

"Cô nương yên tâm!" Có lẽ là nhìn ra phần đề phòngnày, tiểu nhị kia nói tiếp: "Chúng ta lần này, không phải báo thù, mà là báo ân!"

Thì ra sau đêm hôm ấy, sau khi bọn họ bị tổn thất nặng nề mà trở về, dìu đỡ nhau hạ sơn, may mắn nhờ vàochút ít ngân lượng ta đưa cho, kịp thời trị liệu, cho nên chẳng những không có người chết, phần lớn cũng đều bảo vệ được cánh tay, những người này đa phần là xuất thân từ tầng lớp dưới cùng, từ nhỏ chỉ học được một thân bản lĩnh gà gáy chó trộm, cho rằng người đông thế mạnh không sợ chết liền chính là lục lâm hảo hán, đêm hôm đó sau khi đimột chuyến đến trước quỷ môn quan, nhận thức được thủ đoạnthật sự trong giang hồ, đều là nghĩ đến mà run sợ, đều có chút trở nên nản lòng thoái chí, nhất là tên đầu lĩnh kia, tuyên bố giải tán ngay tại chỗ, đem những vật đã từng cướp được chia đều ra, bản thân liền đi tha hương ở nơi xa...

"Sau khi giải tán các huynh đệ đều tìm kiếm một con đường để mưu sinh, ta cùng với lão Hắc, một người cũng coi như biết ăn nói, một người lại biết làm thức ăn ngon, hai người hợp tác cùng nhau, liền dùng tiền được chia mở một cửa hàng nhỏ ở đây, muốn thử làm người an phận để làm ăn, không ngờ cũng coi như không tệ, năm trước lại mới phát triển lên thànhkhách điếm..." Tiểu nhị kia vừa nói xong lời nói cuối cùng, liền khom người nói: "Cho nên ngài đối với hai chúng ta, là ân, là đại ân! Không có những câu nói của ngài lúc đó, cũng sẽ không có chúng ta của bây giờ; không có bạc của ngài ngay lúc đó, cánh tay của lão Hắc liền không thểgiữa được, mặc dù chúng ta là người thô kệch, một chút lễ nghĩ này vẫn là hiểu được!"

Ta còn nhớ, lúc ấy bản thân từng nói, nguyện ý cho người khác một cơ hội để thay đổi bản thân, chỉ là nói thẳng ra, thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ tận mắt nhìn thấy sự thay đổi này phát sinh, giờ phút này nghe thấy hắn nói như vậy, nhất thời lại có cảm giác không biết làm sao.

Do dự một hồi lâu, mới bỗng nhiên nhớ tới chính sự, liền hỏi: "Vậy...Vậy làm sao các ngươi nhận ra ta? Lại làm sao biết được ta đang gặp phiền phức?"

Tiểu nhị nghe ta hỏi, liền đắc ý mỉm cười, trả lời: "Ta không có tài cán gì khác, liền chỉ biết kiến phong sử đà*, trí nhớ cũng không tệ, mặc dù năm đó ngài đội mũ rộng vành, nhưng màthanh âm của ngài, ta cả đời cũng sẽ không quên! Hôm qua khi các ngươi bước vào vừa mở miệng, ta liền nhận ra ngài, lại lưu tâm đến những lời đối thoại giữa hai người, đoán được ngài nhất định là gặp phiền phức, chờ đến khi nhân lúc trải giương có nghe lướt qua được chút tiếng gió, liền càng xác định." Nói đến chỗ đắc ý, hắn giơ ngón tay cái lên: "Ta liền linh cơ khẽ động, nhớ tới còn giữ chút thuốc mê khi làm hắc đạo lúc trước, mới tạm thời nghĩ ra một chiêu như vậy, tuy là có chút hạ lưu, nhưng là vẫn rất hữu hiệu không phải sao?"

(*Nương theo chiều gió, hành xử theo tình huống)

"Rất hữu hiệu, cám ơn." Ta gật đầu, nhưng lại thành thật nói: "Nhưng mà các ngươi có biết bản thân đang trêu chọc vào ai không? Đây chính là cao thủ."

Tiểu nhị chẳng hề để ý mà khoát khoát tay nói: "Sợ cái gì? Mở cửa sổ gió thổi vào, mùi hương sẽ không còn nữa, sau khi giúp ngài ta và lão Hắc sẽ trở về ngã đầu ngủ một giấc, ngày hôm sau hỏi gì cũng không biết, nàng còn có thể phá khách điếm của chúng ta sao, cô nương cứ yên tâm đi!"

Hai người trước mắt, bất quá là một tiểu nhân vật bình thườngtrong thế tục, vốn chính là những kẻ vô lại hung tàn, nhưng mà giờ khắc này, ta là xuất phát từ trong nội tâm mà kính trọng bọn họ, bởi vì bản thân ta, kỳ thật bất quá cũng chỉ là một tiểu nhân vật thế tục, cho nên biết rõ có những chuyện nói ra rất nhẹ nhàng đơn giản, nhưng đối với những người vừa mới được yên ổn, thực tế cũng không dễ dàng.

"Đã như vậy, Trúc Tiêm thật tình cám ơn!"

Rời khỏi phạm vi chiếu sáng của ngọn đèn dầu trong khách điếm, ban đêm bên ngoài, vẫn là đen như mực, không trăng không sao.

Xuất phát từ chút cảm giác lo lắng, ta vẫn là không dám cầm đuốc theo, chỉ là dựa vào sự quen thuộc của bản thân đối với ngọn núi này suốt mấy năm qua, mò mẫm loạng choạng tìm đường đi lên núi.

Tuy rằng quá trình xảy ra ngoài dự đoán, chỉ là trước mắt, thế cục chính là phát triển theo hướng mình mong muốn.

Nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy người kia, nhịp tim lại nhảy lên lợi hại.