Chương 35: Chuyện xưa

Tuy rằng trong lòng đã dâng lên dự cảm chẳng lành, chỉ là sau khi lấy lại bình tĩnh, ta vẫn ôm quyền cung kính nói: "Gia sư thật sự là định cư ở khu vựckia, chỉ là không biết có phải là người tiền bối nhắc đến hay không..."

Mí mắt phụ nhân kia nhướng lên, lạnh lùng nói: "Làm sao vậy? Ngươi còn có sư phụ nào khác sao?"

Lời nói này quả thực là có chút âm dương quái khí, so với tác phong ngay thẳng khi nàng giáo huấn nhi tử lúc trước khác nhau một trời một vực, bất quá từng đọc quađịnh luật cái gọi là tính khí của các cao nhân thường sẽ có chút quái lạ, ta lập tức cũng không để ý, chỉ trung thực đáp: "Vãn bối ngu ngốc, được gia sư thu nhận không chối bỏ, bản lĩnh của người còn chưa lĩnh hội được, sao còn dám nhất tâm nhị dụng."

"Chính là như vậy." Có lẽ nể tình tavẫn luôn hữu lễ, sắc mặt của nàng buông lỏng một chút, cong môi lộ ra chút vui vẻ nói: "Tuy rằng nội lực của ngươi còn thua kém rất nhiều, nhưng chiêu thức thân pháp chính là cùng mộtcon đường với sư phụ của ngươi, lẽ nào ngươi cho rằng ngay cả điểm này ta cũng nhìn lầm sao?"

"Vãn bối không dám..." Ta cung kính cúi người, tiếp tục ôm quyền, hỏi dò: "Nếu như tiền bối đã nhận ra những thứ này, chẳng lẽ...Là người quen cũ của gia sư sao?"

Hỏi là hỏi như vậy, chỉ là trong lòng cũng không phải thực sự nghĩ như vậy —— nếu như lúc trước không biết bí mật của sư phụ, có lẽ còn có thể cho rằng có khả năng này, chỉ là nếu đã biết sư phụ đang tránh né sư công, vậy dĩ nhiên tuyệt đối sẽ không báo cho bằng hữu khắp nới biết nơi mình ẩn cư, mà những năm qua chưa bao giờ có người nào lên núi tìm sư phụ, cũng đã ấn chứng cho điểm này.

Cho nên chỉ là muốn hỏi một câu, sau đó xem đáp án của nàng là thật hay giả, để có thể đưa ra chútphán đoán.

"Cũng không thể coi là quen biết, bất quá đã từng gặp mặt một lần mà thôi." Người này cũng không lừa gạt ta, tuy giọng điệu có chútngạo mạn âm dương quái khí, câu trả lời tựa hồ lại rất chân thật: "Chính là mấy năm trước, ta đi dọc theo con đường trên Hoa Sơn không cẩn thận bỏ lỡ điểm nghỉ chân, đêm hôm đó phải ngủ ngoài trời dã ngoại, không ngờ vô tình gặp được một cao thủ, ta thấy tuổi tác của nàng tương đương ta, hiếm khi sinh lòng muốn kết giao, ai ngờ nàng lại không nể mặt mũi, thoái thác nói phải vội vàng xuống núi mà cự tuyệt một mảnh thịnh tình của ta, thật sự là không thể nhẫn nhục, chúng ta nói chuyện vài câu không hợp, bắt đầu động thủ, đánh nhau một trận kịch liệt, rõ ràng đã hơn trăm chiêu vẫn là bất phân thắng bại, hôm nay nghĩ lại thật sự là sảng khoái, ha ha!"

Dường như là nhớ đến một chuyện hài lòng, nàng nói xong, lại vỗ tay cười ha ha, ta biểu hiện ra một bộ dáng rửa tai lắng nghe, trong lòng lại chìm vào trầm ngâm không dám quyết định, những lời này nghe ra không giống như lời nói dối, nhưng mà sư phụ rất ít khi xuống núi, lại còn chưa nói đến chuyện xuống núisuốt đêm, nếu nói như vậy liền nhớ rõ chỉ có một lần, đó chính là...

Dường như để xác minh cho suy đoán của ta, phụ nhân kia cười xong, nói tiếp: "Đáng tiếc sau đó khi đang tỷ thí hăng say, nàng lại mở miệng nói ngừng, nói cái gì mà đệ tử của mình bị bệnh đang chờ thuốc cứu mạng, không thể trì hoãn quá lâu, hẹn ta ngày khác lại tỷ thí tiếp, ta niệm tình nàng yêu quýđệ tử màtính tình cũng coi như sảng khoái, liền đồng ý, không ngở..." Nói đến đây, dung nhan nàng lại lạnh xuống, dùng ánh mắt sáng quắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm vào ta buồn bực nói: "Không ngờ sau đó, ta liền đợi nàng mấy ngày, lại không thấy tung tíchcủa nàng! Tiểu nha đầu ngươi nói xem, sư phụ của ngươi, có phải là có chút nói không giữ lời hay không a?"

Nàng đã nói đến như vậy, liền chứng minh lời ấy là tuyệt đối không thật giả, ta cúi thấp người xuống, thành tâm thành ý nói: "Tiền bối nói không sai, không dám giấu giếm, vãn bối chính là người đệ tử mà sư phụ nhắc đến, khi đó bệnh tình củata trầm trọng, gia sư đi mua thuốc trở về, lại phải trông chừng ta mấy ngày, mới chuyển biến tốt lên, có thể là vì vậy mới bỏ lỡthời hạn ước hẹn, mong tiền bối thông cảm, chớ trách lầm sư phụ."

Ta bên này thành khẩn giải thích, nàng lại chống quải trượng trên mặt đất, hừ lạnh nói: "Thông cảm hay không thông cảm đều là nhiều lời vô ích, nàng lâm chiến lùi bước chính là sự thật, sau đó ta cũng muốn tìm ra kẻ bất tín này, bất đắc dĩ Tây Nhạc lại quá rộng lớn, cuối cùng liền phí công vô ích, tạo thành một nút thắt trong lòng, không nghĩ tới lưới trời tuy thưa nhưng lại khó lọt, mấy năm sau lại gặp được đồ đệ của nàng, ta không biết nàng đang ẩn cư ở đâu, ngươi nhất định phải biết đi?"

"Tiền bối muốn xử trí thế nào?" Không tiện trả lời, chỉ có thể hỏi ngược lại.

"Còn phải nói sao? Ta muốn ngươi dẫn ta đi, để sư phụ ngươi hoàn thành ước hẹn năm đó, hảo hảo tỷ thí một phen, này cũng không quá phận đi?"

"Đối với tiền bối mà nói, là hợp tình hợp lý..." Ta rủ ánh mắt xuống, bất ty bất kháng* nói: "Nhưng thân là đệ tử, chưa được sư phụ đồng ý, sao có thể tự tiện để lộ nơi ẩn cư của lão nhân gia người? Mong tiền bối thứ lỗi."

(*Không kiêu ngạo không nịnh nọt)

Nghe thấy ta trả lờinhư vậy, nàng liền lại ha ha cười lạnh, một đôi mắt phượng bắn ra vài phần âm hàn, thấp giọng nhỏ nhẹ nói một câu: "Chuyện cho tới bây giờ, há lại cho phép ngươi được lựa chọn sao?" Lời nói vừa thốt ra, đầu bên kia quải trượng vạch một đường lên mặt đất, thoáng chốc liền tác động đến vô số những viên đá nhỏ, giống như mũi tên mang theo tốc độ như điên chớp mà bay về phía bên này!

Nghe thấytiếng xé gió sắc bén quen thuộc, bản thân sao dám khinh suất, chỉ là lần này nàng có chủ tâm tập kích, khí thế hung hãn hơn trước rất nhiều, tuy rằng đã sớm có phòng bị, nhưng vẫn là né tránh không kịp, chỉ có thể cắn răng chống cự, ta vận công tay trái ngăn tay phải đỡ, thật vất vả mới cản hết được những viên đá kia, hai tay mơ hồ cảm thấy đau đớn, ánh mắt liếc nhìn thoáng một cái lại phát hiện một cái bóng quỷ mị bỗng nhiên đến gần, duỗi năm ngón tay ra muốn chộp lấy người, trong lòng chính là run lên, phải biết toàn bộ thời gian ta dùng để ngăn cản những viên đá kia, kỳ thật cũng chỉ trong chớp mắt, rõ ràng trong một cái chớp mắt trước đối thủ còn ở cách xa mấy trượng, bỗng nhiên liền im hơi lặng tiếng đến gần trong gang tấc, không khỏi làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc biến sắc, khi muốn phải ứng chính là đã quá muốn, chỉ là theo bản năng màchống đỡ, chợt cảm thấy cổ tay bị căng chặt, mạch môn bị khoá, lập tức liền không còn khí lực.

Thoáng chốc liền bại trận, tuy rằng không thể làm gì khác, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu, dù sao người có thể tỷ thí cùng sư phụ hơn trăm chiêu mà không thể phân cao thấp, ngay từ đầu ta đã không có lòng tin sẽ địch nổi nàng, xuất thủ chống cự, chỉ là chuyện không thể không làm.

Ta lãnh tĩnhnhận thua, nàng dễ dàng nắm lấy người, vốn mọi chuyện phát triển đến đây cũng không có gợn sóng, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ bên trong truyền đến một tiếngrống to: "Ngươi xú nươngnày! Thả Tam nhi cô nươngra!" Giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Ngô Lục tay không tấc sắt, vung cánh tay lên liền vọt về phía này.

Mặc dù ta biết hương dân đã tản đi rất nhiều, nhưng vẫn là có một vài người lưu ý đến tình huốngbên này, trong đó có ba người cùng đi theo ta, chỉ là không nghĩ tới trong thời khắc mấu chốt người này lại to gan như vậy, muốn ngăn cản đã là không kịp, hắn còn chưa bổ nhào đến trước mắt, từ nơi xa xa nam tử vừa rồi bị dạy bảo đến phải cúi thấp đầu trầm mặc không nói gì nay đột nhiên mãnh liệt tỉnh táolại tinh thần, quát lớn: "Dám nói năng lỗ mãng với mẹ của ta!" Nghênh đón đang lao người tới chính là một cước, đạp thẳng vào Ngô Lục.

Mặc dù Ngô Lục bị ngã xuống, chỉ là nhìn ra được không bị thương tích gì, sau khi nam tử kia bị giáo huấn rõ ràng là đã hạ thủ lưu tình không ít, ai ngờ từ sau lưng Ngô Lục lại lướt qua một người nữa, giơ lên cái đòn gánh không biết lấy được từ đâu, mở miệng quát lớn: "Cuồng đồ tránh ra! Đừng đυ.ng vào nữ nhi của ta!" Lời nói ra tay rơi xuống, một cái đòn gánh liền nện lên đùi của nam tử vừa vung chân ra đạp người chưa kịp thu về.

Biến cốnày, đừng nói là ta, ngay cảhồng hoa mỹ phụ bên cạnh cũng lắp bắp kinh hãi, chờ đến khi nhìn thấy rõ người lao tới là ai, ta thốt ra: "Dừng tay!" Nhưng làm sao có thể ngăn cản người nam tử hung hăn đang muốn ăn miếng trả miếng kia, dù sao hắn cũng là người tập võ, tuy rằng lần này chịu đòn đau nhức kịch liệt nhưng không có gì đáng ngại, xoay qua dùng một cái chân khác lại tung ra một cước, đem người đang lao tới đá bay ra thật xa, ngã xuống mặt đất bụi bặm.

"Cha!" Theo bản năng gọi lên một tiếng, ta tránh thoát khỏi sự kiềm chế chạy về phía bên kia, phụ nhân kia nghe thấy ta xưng hô như vậy, cũng không ngăn trở, ngược lại cũng cùng tung người lướt về phía trước, ta nânglão cha thợ săn té trên mặt đất không dậy nổilên, nàng liền dùng tốc độ cực nhanh dò xét toàn thân lão cha một lần, cuối cùng nói với ta: "Không sao, không có bị nội thương, chỉ là gãy một cái chân trái, tìm một đại phu tốt điều dưỡng mấy tháng là khỏi hẳn."

Thấy nàng làm như vậy, ta cũng không biết là nên tức giận hay là nên cảm tạ, chỉ gật gật đầu, gọi hai tiếng lão cha, lúc này hắn mới mơ màng tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy phu nhânbên cạnh ta, lập tức trợn trừng mắt nói: "Ngươi mau cút đi! Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ khôngcho ngươi làm tổn thương nữ nhi của ta mảy may!"

Ta còn lo lắng những lời này của hắn sẽ chọc giận phu nhân, lại thấy hồng hoa mỹ phụkia chẳng hề để ý mà mở to đôi mắt, lành lạnh nói: "Ngươi lão nhân này thật sự là không biết suy xét, ta chỉ là nhờ nữ nhi của ngươi dẫn đường, con mắt nào của ngươi thấy ta muốn đả thương nàng? Nếu ta có chủ tâm làm tổn thương nàng, giờ phút này nàng làm sao còn có thể êm đẹp hầu hạ bên cạnh ngươi?"

Lão cha thợ săn nghe thấy liền giật mình, sừng sững người quay đầu nhìn ta nói: "...Tam nhi, thật sự là như vậy sao? Con, conđừng sợ!" Nhìn thấy sự việc đã đến nước này, ta chỉ có thể gật đầu nói: "Thật sự, vị này chính là...Người quen cũ của sư phụ ta, vừa rồi động thủ, chẳng qua là muốn thử sở học của ta mà thôi, nàng tìm sư phụ có việc, muốn tìm ta dẫn đường, chỉ là đi một chuyến mà thôi, nhanh thì hơn mười ngày, chậm thì hơn một tháng, cũng không quá mức nguy hiểm."

Lão cha nghe xong lại cũng không yên tâm, lúc này vết thương trên chân hắn lại phát tác, đã là đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn lôi kéo cánh tay của ta lặp lại câu xác nhận: "...Thật...Thật sự rất nhanh trở lại sao?"

Ta trầm mặctrong chớp mắt, chỉ là điều chỉnh lại cực nhanh, cười nói với hắn: "Thật sự rất nhanh sẽtrở lại, ngài an tâm dưỡng thương, ta sẽ nhờ thôn dân chiếu cố ngài, chờ đến khi ta trở về lại hảo hảo hầu hạ lão nhân gia ngài, yên tâm đi, cha."

Bản thângọi hắn là chavô số lần, phần lớn là trái lương tâm gọi qua loa, dù cho hai năm trước lưu lại, đa số cũng là mang tâm thái thương hại hắn và muốn làm tròn nghĩa vụ, nhưng mà trong hai năm qua, hắn đối với ta đúng là chu đáo, lại thêm vừa rồicòn bạt mạng vì ta, thứ tình cảm bảo hộ bọc lộ qua từng lời nói, cho nên một tiếng chanày, mặc kệ hắn hiểu hay là không hiểu, nhưng đây là lần đầu tiên ta phát ra từ thật tâm.

Tuy rằng lời hứa hẹn này, không biết có thể thực hiện đượchay không.

Sau đó ta dành một chút thời gian, đem sự tình nói ngắn ngọn cho những thôn dân còn đang lo lắng ở xung quanh, đặc biệt đi đến nhờ cậy Ngô Lục cùng Vương đại nương, nhờ bọn họ chiếu cố lão cha giúp ta, sau khi được liên tục cam đoan, lại dặn dò những chỗ cần chú ý một chút, nhìn bọn họ khiêng lão cha đi, lúc này mới xoay người lại, đi tới bên cạnh hai mẫu tử đang đứng chờ ở nơi xa xa kia.

Thấy ta chủ động đi tới, hồng hoa mỹ phụ thoả mãn gật đầu, nói: "Không tệ không tệ, biết thời biết thế, gặp biến không loạn, ở độ tuổi này tiểu nha đầu ngươi đã hiểu được những thứ này rất đáng quý đáng phục, tương lai e rằng cũng là một nhân vật đáng chú ý."

Ta cũng không thừa lời với nàng, chỉ thản nhiên mở miệng nói: "Muốn ta là theo lời ngươi nói, có thể, chỉ là ta có một điều kiện."

Phụ nhân kia vừa ngẩng đầu lên: "Nói —— "

"Ta tuyệt đối không đồng hành cùng hắn." Ta giơ tay lên, chỉ vào nam tử tự xưng là Công Tôn Lôi ở bên cạnh nàng nói: "Xét thấy đủ loại hành động lúc trước, ta có thể tin tưởng tiền bối, nhưng ta không tin hắn, huống chi hắn vừa mới làm tổn thương lão cha củata, luận về hiếu đạo, ta cũng không thể cùng hắn bình an vô sự mà đi chung một con đường, mong tiền bối thông cảm tác thành."

Lời này vừa nói ra, hồng hoa mỹ phụ kia lâm vào trầm ngâm còn chưa nói gì, nam tử kia liền nổi trận lôi đình, quát lớn với: "Ngươi nữ nhân này! Ngươi nữ nhân này! Sao ngươi có thể như vậy chứ, ta có chỗ nào đắc tội đến ngươi!" Nói xong ngẫm lại, có lẽ là cảm thấy đã từng đắc tội với ta, lại thỉnh cầu phụ nhân nói: "Nương, nương không thể, con thật vất vả mới được đi ra ngoài một chuyến, bây giờ mới qua mấy ngày a, người không thể đuổi con trở về!"

Hắn không nói còn đỡ, vừa nói ra, mỹ phụ vốn còn đang trầm ngâm lập tức nổi giận nói: "Còn dám nhắc đến! Những quy củ đã đáp ứng sẽ giữ đúng trước khi đi ra ngoài, một cái ngươi cũng không làm được! Mà thôi mà thôi, hôm nay ta còn có chính sự, càng không có thời gian để quản ngươi, ngươi lập tức dẹp đường trở về lão trạch Chương Nam, suy nghĩ lỗi lầm, không được rời nhà một bước, sau khi ta xử lý xong mọi chuyện trở về, nếu như biết được ngươi dám có nửa điểm ngỗ nghịch, nhất định sẽ trị ngươi tội bất hiếu!"

Nam tử này vô sỉthìvô sỉ, nhưng đối vớitội danh bất hiếu tựa hồ kiêng kị rất sâu, nghe xong lời ấy, toàn thân run lên một chút, lại không cam lòng mà phản kháng: "Nương, người đừng trúng bẫy của nàng, nàng khiến con rời đi, trên đường cũng chỉ còn có một mình ngươi và nàng đồng hành, thiên lý xa xôi, không biết lúc nào nàng sẽ thừa cơ mà bỏ trốn, người muốn tìm cũng tìm không được!"

Người ngốc có phúccủa người ngốc, những lời ấy của hắn mặc dù không chính xác, chỉ là dựa trên trình độ nào đó, cũng coi như đã nói trúng dụng tâm của ta.

Bất quá hồng hoa mỹ phụ kia nghe thấy một câu này, chỉ không cho là đúng mà cười khẩy nói: "Buồn cười, lão nhân gia ta qua cầu so với những kẻ tiểu bối các ngươi đi đường còn nhiều, muốn chạy? Nếu tiểu nha đầu không biết sợ cũng có thể thử xem, nhìn xem có dễ dàng như vậy không, huống chi..." Nói đến đây, nàng lại nhìn thẳng vào ta, nụ cười kia càng âm hàn hơn một chút: "Hòa thượngchạy trốn cũng chạy không thoát khỏi miếu được, nhìn qua tiểu nha đầu cùng những người trong thôn này dường như rất quen thuộc đi? Nếu dám âm thầm giở thủ đoạn, đến lúc đó bọn họ gặp tai họa, cũng không thể oán trách ta a —— "

Ta bình tĩnh để nàng nhìn chằm chằm vào bản thân, cụp mắt cúi đầu, im lặng không nói, tận lực làm cho bản thân thể hiện ra một bộ dáng nhu thuận, tựa như chấp nhận những lời nói của nàng.

Nếu có thể, tất nhiên là muốn cả hai bên đều tốt, cũng sẽ cố gắng hết sức để có được một kết cục vẹn toàn.

Chỉ là điều ưu tiên nhất trong sự vẹn toàn này, không thể nghi ngờ chính là sư phụ, và Luyện nhi được chu toàn.