Chương 3: Tây Nhạc

Lăng di, từ đó về sau, ta liền gọi người là sư phụ.

Đi theo người, trong lòng vẫn là bất an, ta biết khi đó người nguyện ý thu đồ đệ phần lớn là hành động do tức giận mà ra, cho nên một đường đi theo đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ lúc nào đó người hối hận sẽ bỏ mình lại, đến lúc đó trời đất bao la thật sự là không biết nên ứng phó ra sao.

Sau này khi ở chung lâu rồi, mới phát hiện là bản thân lo lắng quá nhiều.

Sư phụ nói một không hai, là một người tính tình cực kỳ quật cường, người thu đồ đệ dù là do nhất thời nhiệt tình, nhưng đã thu nhận liền coi ta như đồ đệ mà đối đãi, người dẫn ta vân du bốn phương, màn trời chiếu đất không có chỗ ở cố định, chỉ là mỗi ngày đều nhất định sẽ dùng hai canh giờ để luyện công, đốc thúc ta từ giữ thăng bằng trên cọc gỗ kéo dãn chân đến ngồi vận khí, dạy bảo rõ ràng chi tiết, ngay cả việc nhỏ không đáng kể cũng đều dặn dò.

Đánh giá của người dành cho ta ta vẫn luôn nhớ rõ, huống chi trưởng thành tâm trí biết phân rõ nặng nhẹ, bởi vậy mỗi lần luyện công đều đặc biệt dụng tâm, chỉ mong có thể cần cù bù kém cỏi, khi nhàn hạ cũng không dám thất lễ, người nghỉ ngơi ta liền đi tìm nước, người đi săn ta liền lo chuyện nấu nướng, cũng không có nửa điểm không thích ứng, trái lại cảm thấy cao hứng như đột nhiên trở về những năm tháng làm du khách balo, thỉnh thoảng cũng bởi vì không có chừng mực, làm cho bốc hỏa, cũng gây cho người một chút nghi hoặc, bất quá tất nhiên là nghĩ không ra là vì nguyên cớ gì, cuối cùng đều quy cho nguyên nhân là do hài tử sống ở trên núi.

Suốt cả một năm, ta theo người đi rất nhiều nơi, thường dừng lại rất nhiều ở những vùng núi heo hút người ở thưa thớt, nơi phố xá phồn hoa sầm uất rất hiếm khi ngừng chân, điều này làm cho ta mơ hồ cảm thấy người hẳn là đang tránh né cái gì đó, lại cũng chỉ có thể suy đoán ở trong lòng.

Bình thường, ngoại trừ dạy bảo ta trong hai canh giờ kia, thời gian còn lại người rất ít lời, lại càng chưa từng nhắc đến những chuyện đã qua của mình.

Ta đang học cái gì, người không nói, ta cũng không hỏi.

Tên đầy đủ của người là gì, người không nói, ta cũng không hỏi.

Rốt cuộc có một ngày, trên đỉnh núi Tây Nhạc trùng trùng điệp điệp, người chắp tay đứng nhìn sơn cốc tràn ngập mây khói kia một lúc thật lâu, nói với ta một câu: "Thầy trò chúng ta an định ở đây đi."

Ta gật gật đầu.

Chúng ta tìm kiếm mấy nơi, rốt cuộc ở giữa sườn núi tìm được một nơi rất tốt, chỗ đó yên tĩnh xa xôi ít người lui tới, cố tình còn có một hang động có chút sâu u, phong cảnh nơi cửa động cũng rất tốt, sư phụ rất hài lòng về nơi này, dùng bảo kiếm trong tay đem những phiến đá thích hợp đẽo thành mấy cái ghế đá, cuối cùng phi thân khắc lên vách đá ở sườn dốc ba chữ Hoàng Long động thật to.

Đây là lần đầu tiên ta thấy người xuất kiếm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cái gọi là chém đá như bùn, cảnh tượng vốn tưởng rằng chỉ là khoa trương nay lại xuất hiện ở trước mắt, không khỏi có chút líu lưỡi, thì ra mình thật sự là đã bái một vị cao nhân làm thầy.

Sau đó xuống núi mua sắm lương thực đệm chăn, lại mua thêm một chút dụng cụ và y phục dầy, rốt cuộc trước khi bắt đầu vào mùa đông liền có được một chỗ ở yên ổn.

Ngày định cư, người gọi ta đến quỳ xuống bên cạnh, ta thấy thần sắc của người nghiêm túc, lập tức tất cung tất kính theo lời đi qua, sau đó người trầm mặc thật lâu, cuồi cùng trịnh trọng mở miệng.

Từ đó, ta mới biết được, nguyên danh của người là Lăng Mộ Hoa, sở học là sự học hỏi từ nhiều môn phái mà sáng tạo ra, chuyện này cũng không cần thiết phải tìm hiểu quá nhiều, hôm nay định cư ở đây, chính là muốn tinh luyện sở học, muốn tiếp tục tiến lên một tầng cao mới, khai sáng ra một bộ kiếm thuật vô địch thiên hạ.

"Tiêm nhi a." Người gọi ta: "Cũng bởi vì như vậy, vi sư sẽ không thể thường xuyên đốc thúc con luyện công như lúc trước, bất quá cũng may con vẫn luôn cần cù tự giác, lại thông minh hơn người, tuy rằng căn cốt có bình thường chút ít, chỉ là bởi vì cái gọi là kỳ ký nhất dược, bất năng thập bộ; nô mã thập giá, công tại bất xả*, bước vào sư môn của ta, đừng phụ sự hy vọng của vi sư, hiểu rõ sao?"

(*Trích từ thiên Khuyến học của Tuân tử: Ngựa kỳ ngựa ký một lần nhảy không thể xa đến mười bước; ngựa hèn kéo xe đi trong mười ngày cũng lập công được nhờ chỗ đi mãi không dừng. Ý chỉ việc học là việc bồi dưỡng lâu dài không thể vội vàng)

Lúc đó ta đã luyện công được hơn một năm, vẫn còn đang trong giai đoạn nhập môn, nhờ đã trải qua một hệ thống giáo dục toàn những kỳ thi, phàm là những khẩu quyết kiếm quyết cần học thuộc lòng đều có khả năng ghi nhớ thuộc làu, khả năng ghi nhớ cách vung tay múa chân của các chiêu số cũng không tệ, có lẽ chính vì vậy nên tạo cho sư phụ một ảo giác là ta thông minh hơn người, cũng làm cho người mang rất nhiều kỳ vọng dành cho ta, bất quá rốt cuộc người cũng là nhất đại tông sư, mặt khác, sự thật là ta thiền định vận khí phát triển chậm chạp cũng không thể che giấu được, cho nên mới có sự động viên này a.

Mong ước ban đầu cũng chưa từng thay đổi, trong lòng không có hùng tâm tráng chí gì, cũng không muốn làm cái gì gọi là cao thủ, nhưng mà phần chờ mong này lại không thể không tiếp nhận, người đã cho ta bao nhiêu, chính bản thân cũng nên rõ ràng.

Sau đó, sư phụ liền thường xuyên bắt đầu bế quan.

Chỗ sâu nhất trong sơn động được người dựng nên một tiểu thạch thất, trong phòng không lớn, bên ngoài dùng hai khối đá lớn đặt song song, không để ý sẽ nhìn không ra, có nhìn ra cũng không dễ dàng chuyển động, người ở bên trong nghiên cứu võ học, khoảng mười ngày nửa tháng mới đi ra ngoài hoạt động tay chân, thuận tiện xem xét sở học của ta tinh tiến như thế nào, thỉnh thoảng cũng sẽ đi săn một ít nguyên liệu để làm thức ăn, sau đó sẽ tự động giao cho người đệ tử như ta thu thập giải quyết tốt hậu quả, có lẽ hơn một năm qua thói quen này cũng trở nên tự nhiên, tựa hồ cũng không cảm thấy thấy đem những việc vặt trong cuộc sống giao cho một đứa bé lo liệu thì có gì không đúng, ta vui vẻ người cũng không để tâm đến, thản nhiên đem mọi chuyện xử lý ngay ngắn gọn gàng.

Thời gian liền một ngày lại một ngày trôi qua như vậy, sau khi vào đông, Hoa Sơn bắt đầu liên tục có tuyết rơi.

Lúc đầu, còn có thể rất hứng thú mà quan sát cảnh tuyết rơi nguy nga đẹp không sao tả siết kia, chỉ là thế tuyết từng tràng dần dần từ nhỏ biến thành lớn hơn, rốt cuộc vào tháng chạp rét đậm tuyết rơi như lông ngỗng suốt ba ngày ba đêm, trong một thời gian ngắn gió lạnh phá hủy cây cối, sương giá kết băng, khe nước đóng băng dòng chảy, tuyết đọng phủ qua đầu gối, toàn bộ Hoa Sơn đều bị phủ trong một vùng tuyết trắng mênh mông.

Không ngờ thế tuyết sẽ lớn đến như vậy, dù sao cũng có chút làm cho người ta trở tay không kịp, cũng may lối đi vào cửa động vốn là địa hình quanh co, lại thêm ta dùng nhánh cây và da thú tạm thời dựng lên thành một bức tường chắn, cuối cùng cũng có tác dụng che gió tránh rét. Mà trong động có chuẩn bị y phục dày, lương thực dự trữ cũng rất đầy đủ, thỉnh thoảng khi khí lạnh đột ngột tăng lên còn có thể lấy chậu than lửa ở bên ngoài đem vào sưởi ấm —— ta vẫn luôn không dám đốt lửa ở trong động, sư phụ cũng cho rằng không cần thiết —— tuy rằng điểm xuất phát của hai người chúng ta là khác nhau.

Cho dù là như vậy, những việc lặt vặt vẫn là phải làm, ví dụ như dọn tuyết đọng, ví dụ như đυ.c băng lấy nước.

Ta bọc mình thật dầy, lại xách thùng gỗ tiến từng bước gian nan vào rừng tuyết, từ xa xa nhìn đến giống như là một chú gấu con vụng về vậy, sư phụ luôn nói người tập võ có thể vận công chống lạnh, đáng tiếc đệ tử của người lại gây thất vọng rồi, bọc mình thành một con gấu vẫn là lạnh run rẩy. Một ngày này trời chưa rơi tuyết, nhưng vẫn có gió thổi, thỉnh thoảng rung động làm cho tuyết đọng nơi đầu cành rơi vào trong cổ thật đúng là lạnh thấu xương.

Thật vất vả đi đến khe nước, dòng nước vốn đã kết băng từ lâu, đi đến giữa dòng, vận khí, nhấc cái đυ.c sắt trong tay lên đâm xuống vài cái, tầng băng liền vỡ vụn thành từng khối, lại đem băng vụn nhất nhất bỏ vào trong thùng mà mang về trữ, chuẩn bị lúc cần đến liền làm tan băng để dùng, đây là việc cách vài ngày phải làm một lần, đối với ta hiện tại mà nói, đây xem như là công việc vất vả nhất rồi.

Rốt cuộc cũng đầy thùng, ta đứng thẳng lưng lên, đặt mông ngồi xuống mặt băng, quyết định thở lấy hơi một chút.

Tuy rằng rất mệt a, nhưng mà tâm lại bình an đến như vậy.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi được bao phủ trong làn áo bạc, cây cối núi đá đều như một khối ngọc bích được điêu khắc vô cùng mỹ lệ, lại thêm nơi đây là đáy cốc, hầu như không có gió, một khi tiếng đυ.c băng của ta không còn nữa, ở đây liền yên tĩnh đến mức giống như ngay cả thời gian cũng đóng băng rồi, chỉ có tiếng hít thở mới có thể chứng minh cho sự tồn tại của một sinh mệnh là ta.

Có thể là khi thời gian dần trôi qua, theo tiếng hít thở dần dần chậm lại, dường như còn có thể nghe được một vài thanh âm khác.

Lúc đầu, cho rằng là do mình nghe lầm, dù sao trong một không gian cực kỳ yên tĩnh thường sẽ dễ dàng xảy ra chuyện nghe lầm. Đương nhiên cũng có khả năng là do tuyết hoạt động, núi đá lăn xuống, thậm chí là do nhánh cây không chịu nổi trọng lượng mà gãy xuống, vô luận là loại nào, đều sẽ tạo ra những tiếng vang kỳ lạ trong thung lũng trống vắng.

Chỉ là, thật không thích hợp!

Ta nhảy dựng lên, tay trái nắm chặt lấy cái đυ.c băng bằng sắt, tay phải rút thanh đoản kiếm do sư phụ tặng đeo ở bên hông ra, chậm rãi cảnh giác mà đánh giá bốn phía, lưu tâm đến mỗi một điểm dấu vết để lại —— thanh âm kia khi có khi không, lúc xuất hiện tuy rằng rất nhỏ, chỉ là tuy ngắn ngủi nhưng lại giàu nhịp điệu, giống như một nhịp trống hơi yếu ớt vậy, rõ ràng rất giống bước chân của loài vật!

Phía bên phải, từ không xa trong rừng tuyết tựa hồ có vật gì đó đang di chuyển, vô pháp xác định, cũng không dám tùy tiện tiến đến thăm dò nhìn thử.

Trong không khí mơ hồ xuất hiện một cỗ mùi tanh, hoặc có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng mà rõ ràng cảm thấy từ phía bên kia có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Thời gian trôi qua từng chút một, trong một ngày giá lạnh như vậy, giằng co không bao lâu tứ chi liền dần dần có chút cứng đờ, ta không biết tình hình như vậy còn phải kéo dài trong bao lâu, đang có chút ít lo lắng, cân nhắc xem có nên to gan dứt khoát tiến lên xem xét hay không, có lẽ đây chỉ là sợ bóng sợ gió.

Trong bầu không khí yên lặng như tờ, đột nhiên, một tiếng hú thật dài phá không mà tới.

Tiếng hú kia vang vọng xa xăm, nhiều lần trầm bổng chuyển hướng, cuối cùng trầm xuống rồi kết thúc, lại khiến cho tuyết đọng trên cành cây bị chấn động mà rơi xuống rào rào, thứ vẫn luôn giằng co cùng ta kia nghe xong tiếng hú dường như là nhận được hiệu lệnh, không chút do dự xoay người chạy thẳng vào nơi sâu trong rừng tuyết, ngay cả hành tung cũng không còn tận lực che giấu nữa, trong lúc chạy nhanh cuốn theo bụi tuyết quay cuồng tràn ngập giống như nước nóng sôi trào, qua thật lâu mới tán đi.

Bởi vì tuyết bụi quấy nhiễu, ta vẫn không thể nhìn rõ bản thân gặp phải cái gì, chỉ là ta rất xác định những thứ bản thân nghe thấy.

Đó không phải là một tiếng hú thông thường, đó rõ ràng là tiếng sói tru.

Lúc đâu khi chọn nơi cư trú ở Tây Nhạc, ta và sư phụ đã cố tránh đi những nơi hổ lang thường qua lại, một nửa năm nay nơi này vẫn luôn gió êm sóng lặng, hôm nay những thứ này lại đột nhiên xuất hiện ở gần nơi cư trú như vậy, không khỏi làm cho ta có chút ngạc nhiên.

Tệ hơn nữa là, vài ngày sau, mỗi khi vào nửa đêm, tiếng sói tru thê lương kia cho dù ở trong sơn động cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Ta có phần hơi bất an, lo sợ một buổi tối nào đó đàn sói sẽ tìm mùi tiến vào trong sơn động, đúng lúc mấy ngày nay sư phụ đều đang bế quan, việc lớn trong mắt ta đều là việc nhỏ trong mắt người, tất nhiên là không thể quấy nhiễu, chỉ có thể tự mình nâng cao tinh thần, buổi tối ôm lấy đoản kiếm chỉ ngủ say năm phần, tùy thời lưu ý xem cửa động có dị động gì hay không.

Cứ như vậy duy trì trong ba đêm, ngày thứ tư sư phụ rốt cuộc xuất quan, ta lập tức bẩm báo lại chuyện này, người nghe xong chỉ suy nghĩ trong chốc lát, lạnh nhạt nói: "Có lẽ là những ngày gần đây trời liên tục đổ tuyết khiến cho đàn thú không thể tìm được thức ăn, do cơn đói thúc giục, lúc này mới thay đổi địa bàn, lại xem xét tình hình rồi lại nói a, nếu như đến cách Hoàng Long động quá gần, cũng không cho phép chúng giương oai."

Tính tình của ta là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nghe như vậy, cũng trông mong đàn thú rời đi xa xa không còn liên quan đến nữa, nhưng mà cố tình vào một đêm lúc canh hai, tiếng sói tru chẵng những không dứt, trái lại còn rất liên tục, cảm giác như càng đến gần động hơn một chút so với những ngày qua.

Sư phụ cũng không nói nhiều, trực tiếp từ trên giường đứng dậy, khoác áo ngoài vào, liền cầm trường kiếm đi ra.

Lúc người đi ra ngoài cũng không có dăn dò gì cả, ta ở lại cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đốt lên một đống lửa ở trong động kéo căng thần kinh mà chờ đợi, nhưng mà đợi trái đợi phải lại không thấy người trở về, lúc trước ta quên đếm, tính toán thời gian, lắng nghe thấy tiếng sói tru bên ngoài đã nhỏ hơn trước nhiều, xem chừng nguy hiểm không lớn, có chút không thể chờ đợi được, cũng liền cầm một cây đuốc đi ra ngoài động.

Ngoài động khí lạnh bức người, đây là giai đoạn nhiệt độ thấp nhất, ngay cả ánh trăng phủ trên mặt đất cũng tỏa ra nét lạnh lùng, ta không dám đi xa, chỉ dò xét kiểm tra một chút ở phụ cận, quả nhiên không ngoài dự liệu tìm được hai cỗ xác sói, đều là hai mắt mở trừng trừng một kiếm mất mạng, rõ ràng là thủ bút của sư phụ.

Ta thấy vết thương của hai con sói kia sâu cạn vừa đúng chảy máu cực nhỏ, nghĩ rằng sư phụ có thể dễ dàng đối phó với chúng, yên tâm, liền muốn lui về trong động.

Đúng lúc này, trong gió đưa tới một thanh âm loáng thoáng.

Lúc đầu trong lòng cả kinh, còn tưởng rằng sẽ gặp lại tình huống khi đυ.c băng lấy nước, vội vàng rút đoản kiếm cầm trong tay lưng tựa vào vách đá, nâng cây đuốc về phía trận địa tối tăm sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhưng mà đợi cả buổi cũng không thấy động tĩnh gì, lại vểnh tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong ngọn gió kia, cũng không giống như là tiếng sói tru, trái lại càng giống như tiếng khóc của hài đồng.

Chuyện này liền càng kỳ quái, vùng núi heo hút này lại đang có tuyết rơi rất nhiều con đường bị chặn, sói đến còn có thể giải thích được, tại sao lại có thể có tiếng khóc của hài đồng chứ?

Trong đầu thoáng chốc đã nẩy ra đủ loại suy nghĩ lung tung, tự dọa chính mình thấm ra một thân mồ hôi lạnh.

Giờ phút này thầm nghĩ nhanh chóng lui vào trong động, thật muốn rời đi nhưng bước chân lại không thể di chuyển được, tuy rằng nhìn dáng người nhỏ yếu, chỉ là thực chất bên trong dù sao cũng là linh hồn trưởng thành sống hơn hai mươi năm, ta thật sự không thể giả vờ mắt điếc tai ngơ bỏ qua tiếng khóc của hài đồng giữa vùng hoang dã thế này.

Khẽ cắn môi, rốt cuộc vẫn là quyết định, nâng ngọn đuốc lên, từng bước một tiến về phía thanh âm truyền đến.