Chương 29: Về sau

Thân thể đang rơixuống, rơixuống vô tận.

Trong tầm mắt, chỉ là nhữngsợi tóc nhảy múa cuồng loạn khicơn gió vù vù quét đến, còn có một vệt sáng xẹt ngang trên đỉnh đầu, càng ngày càng xa, vươn tay ra, muốn bắt lấy cũng bắt không được, bởi vì đây không phải là ánh sáng thuộc về ta.

Chỉ có thể như vậy sao? Sẽ chết phải không? Ta sẽ chết phải không? Đây là kết cục sao?

Lách cách một tiếng, một khối thịt nát.

Yên tĩnh mở mắt ra, xung quanh một màuđen kịt, dưới thân là nệm êm thoải mái, người vẫn hảo hảo nằm đó, chỉ là hô hấp có chút dồn dập, hàm răng cắn thật chặt, sờ lên một chút, trên trán đều là mồ hôi.

Khởi động thân thể, từ trên giường đá ngồi dậy dựa lên vách đá, một tay lung tung lau qua khuôn mặt, liên tục hít sâu mấy cái, để chokhông khí mới mẻ tràn vào thân thể, pha loảng khí tụ đè nén nơi l*иg ngực, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, nhịp tim cũng dần dần chậm lại.

Lúc này, mới cảm nhận được ánh mắt, bỏ bàn tay đang xoa mắt xuông, nhìn thấy Luyện nhi vẫn nằm ở vị trí cũ, mở to đôi mắt nhìn ta.

"...Ngươi làm sao vậy?" Ước chừng là bởi vì vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa thật sự thanh tỉnh, cho nên ta ngơ ngác hỏi ra một câu hỏi có chút ngốc nghếch.

Quả nhiên, lời này thành công làm cho nàng nhíu mày, không hài lòng nói: "Ta mới là ngươi phải hỏi ngươi làm sao vậy, đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên khó chịu như sắp chết vậy, trong miệng cũng không biết đang nói cái gì, khi đang muốn cẩn thận lắng nghe, ngươi lại tỉnh lại."

Thầm thở dài một tiếng thật nguy hiểm, ta triệt để tỉnh táo lại, miễn cưỡng cong môi mỉm cười, hồi đáp: "Không có gì, chỉ là ác mộng mà thôi."

"Ác mộng?" Đầu bên kia, nàng có chút tò mò truy vấn: "Lúc ngươi phát sốt cũng sẽ như vậy, ác mộng chính là giấc mộng dọa đến người sao? Ta thấy ngươi vẫn luôn đổ mồ hôi, bộ dạng tựa như rất sợ hãi."

Dọa đến người sao? Có lẽ a, sợ hãi sao? Đúng vậy, ta không khỏi gợi lên một nụ cười khổ, nói: "Kỳ thật cũng không hẳn là như vậy...Chỉ mong Luyện nhi vĩnh viễn không biết cái gì là ác mộng thì tốt rồi." Nói như vậy, liền theo bản năng đưa bàn tay tới, muốn sờ sờ đầu của nàng.

"Không được!" Hành động lần này gặp phải phản kháng, nàng nghiêng nghiêng đầu né tránh, cả giận nói: "Không cho phép lại sờ đầu ta, ta không phải tiểu hài tử!"

Thu hồi bàn tay lại, ta ngẩn ngơ nhìn nàng một lát, sau đó gật đầu, nói: "Ta biết rồi."

Ta biết rõ, ngươi không còn là tiểu hài tử, chính là bởi vì như vậy, mới có thể có thêm rất nhiều phiền não, nếu như có thể lựa chọn, thật hy vọng bản thân không biết rõ mới tốt, cả đời coi ngươi như một tiểu hài tử mà che chở, đối với ngươi đối với ta, đều là chuyện tốt.

Đáng tiếc, ông trời không chìu lòng người.

Vài ngày sau đó, ta tận lực hành động không khác ngày thường, nhất là khi đối mặt với Luyện nhi, nên nói như thế nào vẫn là nói như vậy, nên cười như thế nào chính là cười như vậy, chỉ là trong lòng, không thể tiếp tục thản nhiên —— trước kia khi cảm giác vẫn còn mông lung, cho dù có khi thân mật, thỉnh thoảng động tâm, nhưng đều có thể cho qua không cần bận tâm suy nghĩ, nhưng mà bây giờ tâm ý đã rõ ràng, liền dường như trở nên giống có tật giật mình, một biểu lộ một động táclơ đãng củanàng, ngoài mặt ta điềm nhiên như không có việc gì, nhưng trong lòng lại không kiềm chế được mà bối rối thật lâu.

Sự bối rối này ta không thể khống chế được, nếu có thể khống chế, thật sự không thích bản thân không còn giữ được sự bình tĩnh vô tư như trước nữa.

Điều duy nhất có thể vui mừng chính là đối với loại tâm tình này ta coi như đã khống chế rất tốt, giấu giếm từ trên xuống dưới, tuy rằng sư phụ tinh tường hơn người, bất quá lúc ta và Luyện nhi ở chung người cũng không quan sátquá nhiều, đương nhiên sẽ không cảm thấy có cái gì khác thường, về phần Luyện nhi, nàng có trực giác bất phàm, chỉ là trời sinh không thích quan sát nét mặt, cho nên lại càng không cảm thấy có gì khác thường, huống chi hiện tại, nàng còn đang có tâm sự của riêng mình.

Sau một ngàykia, thật vất vả kiềm chế qua ba ngày, nàng sớm đã không thể chờ đợi thêm được nữa, sáng sớm đã lấy cớ đi săn, liền kéo ta vội vàng chạy xuống núi, ta tất nhiên là không thể từ chối, lại nói cũng không có khả năng để nàng tự đi mộtmình, cũng chỉ có thể cùng nhau hạ sơn.

Chuyến đi xuống núi lần này không giống như lần trước, chúng ta một đường đi xuống không có gặp phải rắc rối gì, mọi chuyện đều thần kỳ thuận lợi, bước vào cửa hàngđồ sứ, lão nhân sớm đã chờ chúng ta, ba đồ gốm nhỏ cũng đã nung hoàn thành, Luyện nhi cầm trong tay liên tục vuốt vuốt, chân mày khóe mắt tràn đầy sự vui vẻ không kìm được, ta nhìn thấy, ánh mắt kinh ngạc lại không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn, liền vội vàng thu tầm mắt lại, ôm quyền cảm ơn lão sư phụ, lại đưa lên rất nhiều tạ lễ đã sớm chuẩn bị tốt, lão gia tử cũng là sảng khoái, không chút khách khí liền nhận lấy, lại gọi đồ đệ của hắn lấy một cái vò nhỏ từ hậu viện đến, nói rằng chúc thọ sao có thể không có rượu, đây là rượu ngon hắn chôn mấy chục năm ở hậu viện, vốn định sau này khi làm được một mẻ đồ gốm hài lòng sẽ mở ra chúc mừng, hôm nay chia cho chúng ta một vò, xem như là kết giao bằng hữu.

Đối với thứ này, ta vốn không muốn thu nhận, thứ nhất là nghe hắn nói rất trân quý, thứ hai là thầy trò chúng ta ba người cần thứ này để làm gì? Nhưng mà không thể chịu nổi sự nhiệt tình của lão nhân, cộng thêm một phần là, từ xưa đến nay Luyện nhi không biết rượu là gì, lúc này nghe thấy người ta tán dươиɠ ѵậŧ ấy như vậy, có lẽ là dâng lên lòng hiếu kỳ, cũng cho ta một cái ánh mắt, ta vốn có thói quen nghe theo nàng, mấy ngày nay càng là trong lòng có quỷ, bị nhìn qua, chỉ có thể cảm ơn mà nhận lấy.

Ra tới cửa, nghĩ rằng không thể có rượu mà không có đồ ăn, lại chỉ có thể dẫn Luyện nhi đi mua vài món điểm tâm, dùng lá sen và giấy dầu gói lại, lúc này ngay trước hoàng hôn, bao lớn bao nhỏ vội vàng trở về núi.

Dùng một loại tư thế như vậy xuất hiện ở trước mặt sư phụ, muốn người nghĩ rằng không xảy ra chuyện gì cũng khó, cũng liền biết được mấy ngày nay chúng ta đều lén lén lút lút giở trò quỷ ở sau lưng người, bất quá dù nói thế nào cũng là tấm lòng thành của đồ nhi đối với mình, dù sao cũng không thể trách cứ, trái lại, khi Luyện nhi kéo người ngồi xuống trên phiến đá ở ngoài động, sau đó cung kính quỳ gối xuống đất, dâng lên lễ vật do tự tay mình làm, ta rõ ràng nhìn thấy sư phụ lộ ra nét mặt tươi cười vui vẻ không thể che dấu.

Bởi vì nét mặt tươi cườinày, bản thân cũng tạm thời vứt bỏ tâm tình phức tạp quấy nhiễu không thôi suốt mấy ngày qua, đắm chìm trong cảm giác vui vẻ đơn thuần.

Tuy rằng nói cho lớn lao là chúc thọ, kỳ thật sau khâu tặng lễ vật này cũng không có sắp xếp gì khác, nhìn thấy trước mắt dù sao thời gian cũng không sai biệt gì nhiều, ta lấy thức ăn ra sắp xếp lên khay, lại mở giấy dán trên vò rượu, dứt khoát bày lên mấy phiến đá bên ngoài thạch động, liền lấy gió nhẹ tà dương, thầy trò ba người cùng nhau dùng bữa tối hôm nay.

Lúc rót rượu cho sư phụ, kỳ thật vẫn còn có chút băn khoăn, bất quá có lẽ là trong lòng cao hứng, người cũng không nói gì, thấy ta rót xong, liền nâng chén ngửi ngửi, lại nhấp thử một chút, nhướng mày khen ngợi: "Rượu ngon!" Tiếp theo liền cứ như vậy một ly lại một ly thoải mái thưởng thức, giống như nhữnghào kiệt chân chính trong giang hồ, làm sao thấy được nửa điểm không thắng được tửu lực mà nữ tử nên có.

Ta ngồi nhìn đến sững sờ, e sợ bụng rỗng uống quá nhiều đối với thân thể không tốt, vội vànggắp thức ăn đốc thúc người ăn thức ăn, chỉ rối ren trong chớp mắt, lại nhìn thấy Luyện nhi ngồi ở đối diện ôm lấy vò rượu, quang minh chính đại cũng châm cho mình một chén đầy tràn, ta cảm thấy lo lắng, vội vàng lên tiếng ngăn cản nàng, sư phụ lại liếc nhìn qua một cái, vung tay lên nói: "Không sao, để cho nàng thử một chút cũng tốt."

Nghe được những lời này, Luyện nhi càng cao hứng, đắc thắng mà nhìn ta, ta không thể phản bác được, cũng không thể dùng bộ dáng phổ cập khoa học nói rằng người chưa trưởng thành không thể uống rượu a, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng oai phong lẫm liệt mà nâng chén.

Tuy rằng biểu hiện của Luyện nhi rất là đắc ý, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng đυ.ng đến rượu, khi vừa nhấp môi một chút, liền bất tri bất giác hiện ra nét cẩn thận, chỉ thấy nàng vốn là học theo bộ dáng của sư phụ lúc trước ngửi ngửi một chút, lộ ra bộ dáng có chút hoang mang, nhưng lại có chút không cam lòng, bỏ qua sự do dự dứt khoát ực xuống một hớp, ngay sau đó liền nhíu màyđể lyxuống.

Hành động lần này đã sớm bán đứng hoạt động tâm lý của nàng, ta buồn cười nói: "Xem đi, đã nóilà ngươi không thể uống rượu." Vừa nói liền vừa vươn tay ra, muốn lấy cái chén kia lại, kết quả không có một câu này còn đỡ, lời vừa nói ra, nàng giống như bảo vệ thức ăn mà nắm chặt chén rượu nhỏ trong tay, liếc ta một cái, giống như thị uy lại từng ngụm từng ngụm nhấp vài cái, sau đó nâng đũa lên, mặt không đổi sắc mà ăn thức ăn.

Ta cũng hết cách với tính tình bướng bỉnh này, chỉ nhân cơ hội rót rượu cho sư phụ, đem vò rượu ở trước mặt nàng thu hồi lại, hy vọng nàng chỉ uống hết chén này thôi.

Kỳ thật Luyện nhi vốn không có tửu lượnggì, uống xong vài ngụm nhỏ, trên mặt đã ửngđỏ lên, màu da của nàng trắng nõn, màu đỏ này lại càng thêm rõ ràng, từng chút từng chút đốt đỏ đến càng thêm lợi hại, đợi đến lúc một chén rượu miễn miễn cưỡng cưỡng đều trôi xuống bụng, gương mặt đó đã sớm đỏ như một quả trái cây chín mọng, ánh mắt sắc bén ngày thường cũng trở nên mông lung, lại ăn hai miếng thức ăn, nhai nhai, liền ngục đầu xuống bên cạnh bàn.

Quá trình này từ đầu tới đuôi chính mình đều nhìn thấy rõ ràng, thấy nàng cúi đầu, nhanh chóng đỡ lấy, có lẽ là cảm thấy có người tiếp cận, nàng mê mẩn mênh mông ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy là ta, liền nâng đầu mỉm cười tươi sáng, thì thầm đôi câu không biết là cái gì, sau đó khẽ dựa lên đầu vaicủa ta, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ say sưa.

Lần này, ta cảm thấyphi thường quẫn bách, toàn thân không có một chỗ nào thích hợp, nhưng mà lại không thể buông tay để cho nàng ngã xuống, chỉ có thể dùng thần sắc xin giúp đỡ nhìn về phía sư phụ, trông chờ người có thể ra tay trợ giúp một chút.

Nhưng mà, vừa nhìn xuống, mới phát hiện tâm tư của sư phụ, vốn không có ở nơi này.

Vừa rồitâm tư của mình đều đặt trên người Luyện nhi, cho nên không có phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào dáng tươi cười kia, đã lặng im biến mất khỏi gương mặt sư phụ, tuy rằng sắc mặt người vẫn là bình tĩnh từng lytừng ly tự châm đầy rượu, nỗi lòng rõ ràng lại đã bay đi xa, ngay cả từng ly từng ly rượu nâng lên phản chiếu ánh chiều tà giờ phút này cũng không lọt vào trong mắt của người, ánh mắt không có tiêu cự nhưng lại lộ ra nét ưu tư.

"...Sư phụ?" Khi ta lo lăng nhẹ nhàng gọi một tiếng, người mới dường như tỉnh lại, chuyển ánh mắt nhìn về phía bên này, nhìn lướt qua sau đó cười nói: "Luyện nhi là đang say sao? Đây đúng là rượu ngon, chỉ là sắc trời dần tàn rồi, ngoài động gió lớn, con vẫn là sớm đưa nàng vào trong nghỉ ngơi đi..."

Ta thấy người vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, phủi phủi vạt áo, bộ dạng cất bước tựa hồ muốn đi đến nơi nào đó, liền vội vàng hỏi: "Sư phụ, ngươi đây là...?" Ngườ dừng bướclại, cũng không quay đầu, chỉ là nhìn về phương xa lạnh nhạt nói: "Rất lâu rồi không có uống rượu như vậy, có chút say rồi, nhân lúc này ánh chiều tà còn chưa tàn hết ánh sáng, vi sư muốn đi ra ngoài tản bộ vài bước, tiêu tan mùi rượu, con không cần phải lo lắng, chỉ cần chiếu cố tốt sư muội là được."

Nói xong lời này, người nhả ra một hơi giống như thở dài, thân thể lay động, liền xa xa rời đi.

Nhìn theo phương hướng ngườirời đi, sau một hồi lâu, ta lặng lẽ thu tầm mắt lại, thế nhân đều nói mượn rượu giải sầu, ai ngờ càng say càng thương tâm, sau lần tìm kiếm trong thạch thất kia, ta tất nhiên đã hiểu đượckhúc mắc của sư phụ, nhưng mà biết rõ thì có lợi ích gì? Một chữ tình, tiễn bất đoạn lý hoàn loạn*, cam khổ tự biết, người khác đừng hỏi đến.

(*Câu thơ trong bài Tương kiến hoàn kỳ 2 của Lý Dục: Ý là không cắt được, gỡ càng rối)

Nhìn nhìn người ở trong lòng ngủ đến ngọt ngào, tình của ta, lại nên như thế nào đây?

Theo mặt trời lặn, gió ngoài động xác thực lớn hơn, mái tóc của hai chúng ta đều bị gió cuốn lên, cũng không biết là lọn tóc nào lướt nhẹ quachóp mũi của nàng, nhìn thấy ngũ quan đó liền nhíu lại, hắt xì một tiếng nho nhỏ.

Biết rõ không phải là cảm lạnh, ta vẫn vội vàng đem nàng ôm vào bên trong, cũng may Luyện nhi còn nhỏ tuổi, coi như không quá nặng, cộng thêm những năm quakhông ngừng kiên trì luyện công, chút năng lực nhỏ nhoi ấy bản thân vẫn có được, cho nên không tốn chút sức lực nào liền đem nàng ôm vào trong động, cúi người đặt nàng lên chiếc giường đá lót vải mềm mại thường ngủ.

Bình thường Luyện nhi có tính cảnh giác cực cao, hơi có chút động tĩnh nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng hôm nay say rượu, di chuyển động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy phản ứng, chỉ là thân thể chạm lên giường êm, liền theo phản xạ mà hừ hừ hai tiếngdễ chịu, lăn một vòng, tựa hồ cảm thấy không hài lòng, lại lật trở lại, nắm lấy cánh tay của ta, cọ cọ giống như cọ vào gối đầu vậy, lại chìm vào giấc ngủ say.

Bị nắm lấy như vậy, tránhra không được, cũng không muốn tránh ra, an vị ở bên giường, nhìn nàng đến xuất thần.

Ta rất ít khi nhìn nàng tỉ mỉ như vậy, ban đầu là vì nàng kiêu căng với ta, không cho phép ta dùng ánh mắt dò xét mà nhìn nàng, đợi đến sau khi ở chung hoà hợp, cũng đã thành thói quen không thường nhìn thẳng vào nàng.

Lúc này nàng ngủ đến mãn nguyện, cánh mũi theo nhịp hít thở khe khẽ phập phồng, hàng lông mi xinh đẹp dưới ánh sáng nhàn nhạt quét ra một chút bóng mờ, hai gò má vì say rượu mà hồng nhuận phơn phớt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng, nhưng lại thoải mái sung mãn, làn da trắng nõn dưới sự ửng hồng kia dường như tự nhiên phát sáng.

Ta bất giác quên đi mọi thứ, chỉ là bị cảnh sắc ở trước mắt hấp dẫn, muốn đến gần hơn một chút, lại hơn một chút, khẽ nhắm mắt, chóp mũi và bờ môi cảm nhận được sựmềm mại tinh tế tỉ mỉ, nhiệt độ có chút nóng ran, lại khoan khoái dễ chịu làm cho không ai có thể dời đi, hô hấp có chút mùi rượunhàn nhạt, nhưngphần lớn chính là hương vị núi rừng, giống như lá non, giống như nước chảy, giống như nụ hoa vừa hé nở, lại hoà lẫn cùng hương vị ngây thơ non nớt, trở thành khi tức thuộc về Luyện nhi, khi tức độc nhất vô nhị.

Ngửi ngửi khi tức như vậy, áp vào nhiệt độnhư vậy, không uống một giọt rượu, lại dường như đã chếnh choáng men say.

Thẳng đến khi nàng ngủ mơ cảm thấy bị quấy rầy, giơ tay lên, ngứa ngáy gãi gãi đυ.ng vào phần da thịt kia, ta mới giật mình nhận ra bản thân đã tiếp cận nàng gần đến cỡ nào, vội vàng bối rối đứng lên, dùng sức một chút, thuận thế rút cánh tay đang bị ôm lấy ra, lui lại vài bước.

Lúc này nhịp tim mới bắt đầu gia tăng tốc độ, cảm xúc khó chịu cũng tự nhiên được sinh ra.

Trong cuộc đời hận nhất là không thể khống chế được, cũng trong vài ngày ngắn ngủn này, hai lần triệt để đánh mất sự không chế đối với hành động của mình, đầu óc trống rỗng làm chuyện điên rồ, nhất là mới vừa rồi, ta thế nhưng...Thế nhưng đánh mất lý trí hoàn toàn bỏ mặt bản thân hôn lên đôi má của nàng!

Không dám tiếp tục nhìn người đang ngủ saytrên giường, xoay người, trực tiếp chạy vội đến nơi trữ nước ở ngoài động, múc một gầu nước tưới lênkhuôn mặt muốn làm cho đầu óc lãnh tĩnh lại một chút, lại cảm giác còn chưa đủ, dùng hai tay vốc nước lên, sau khi liên tục vốc nước thấm ướt, rốt cuộc dần dần trấn tĩnh trở lại.

Trên cằm cùng sợi tóc tinh toong nhỏ từng giọt nước xuống, nước trong chum nước cũng dao dộng không ngừng, lắc lư loáng thoáng phản chiếu ra một khuôn mặt, không nhìn thấy rõ bộ dáng.

Ta thẫn thờ nhìn nhìn gương mặt đó, sau một lúc lâu, lạnh nhạt nở một nụ cười.

"Ngô Ảnh..." Hàm răng nghiến chặt, từ giữa kẽ răng phun ra một cái tên, đó hẳn là cái tên đã chết, là cái tên ta vĩnh viễn không muốn nghe lại.

"Ngô Ảnh, ngươi còn muốn chết thêm một lần nữa sao?"