Chương 20: Nước

Kỳ thật, ta...Ta có gì phải bối rối chứ?

Không thể hiểu nổi, chờ đến khi phản ứng được như vậy, bàn tay vẫn còn nắm lấy lỗ tai, chạm vào da thịt là nóng hổi, nhịp tim trong l*иg ngực cũng nhảy lên nhanh hơn so với ngày thường rất nhiều.

Đi tới vài bước cúi người ngồi xổm bên khe suối, hớt lên một ít nước sạch thấm ướt bên tai, thoáng chốc cảm giác mát lạnh tỏa ra, gió núi lại phất qua gươngmặt một cái, cảm giác nhẹ nhàng mà thư thái lan truyền khắp tất cả xương cốt tứ chi, lúc này ta mới đứng thẳng người lên, khe khẽ thở ra một hơi thật dài.

Không sai, vừa rồi, chính mình chỉ là bị...Giật mình mà thôi.

Trước kia từng đi bộ ngang qua một sơn thôn nhỏ, từ trong thôn bỗng nhiên có mấy hài đồng trắng trơn như bông tuyết chạy ùa ra, khi đó cũng là bịgiật mình, cho nên lần này, cũng là như vậy.

Ta chưa từng trải qua cuộc sống sinh hoạt tập thể, xưa nay cũng không thường đi đến những khu tắm công cộng, cho nên thực chất bên trong là không quen với loại tình cảnh bộc lộ thể hiện vô cùng thẳng thắng này, tuy rằng lúc trước khi vừa ôm Luyện nhi trở về chính là ta và sư phụ tắm gộicho nàng, sau đó cũng có vài hành động tương tự, chỉ là từ sau khi nàng hiểu chuyện cũng không còn như vậy nữa, bẵng đi một thời gian thật lâu, không có chuẩn bị tâm lý chút nào bỗng nhiên nhìn thấy nàng lõa...Ân, bị giật mình cũng là chuyện rất tự nhiên a...

Nghĩ như vậy, trái tim liền dần dần bình tĩnh lại, vẫybọt nước trên tay, phủi phủi góc áo, nhưng vẫn là thụt lùi về phía đối diện mà đứng, không muốn xoay người đi qua.

Thẳng đến khi có một cánh tay vỗ vỗtrên đầu vai, từ phía sau truyền đến một tiếng "Này ——", ta mới quay đầu.

Quay đầu, thế nhưng liền nhíu mày.

Hôm nay người đứng ở phía sau đã có chiều cao không quá chênh lệch so với ta, những năm qua ngũ quan cũng càng trở nên tinh xảo, đáng tiếc tính tình một chút cũng chưa từng thây đổi, giờ phút này vài sợi tóc trên trán chính là đang nhỏ nước, quần áo vẫn còn ẩm ướt, nàng cũng không để ý, chỉ hờ hững mặc lên người như vậy, dùng chân trần đi đến trước mặt ta bắt chuyện.

"Quần áo tại sao lại ướt? Vừa rồi không phải ngươi không có mặc...Hay là trước đó đã trượt chân rơi xuống nước?" Kéo nàngqua, từ trên xuống dưới đánh giá một chút, không thấy có gì khác thường.

"Còn không phải là do ngươi sao." Nàng cong miệng, chẳng bận tâm mà đáp lại: "Vốn là khô, ngươi ầm ầm ĩ ĩ muốn ta mặc vào, ta liền đi mặc vào, mặc xong rồi ngươi lại tới đây oán trách người."

Nghe xong, cũng lười múa mép khua môi với nàng, ta liếc nàng một cái, trong miệng tùy ý đáp lời: "Hảo hảo hảo, là ta sai, ta nên nhắc nhở ngươi là thân thể đang ướt không thể mặc quần áo, phải lau khô trước rồi mới có thể mặc." Trên tay lại lôi kéo nàng rời khỏi bóng cây, đi đến ghềnh đá bên mép nước nơi có thể phơi ánh mặt trời.

Nàng chiếm được tiện nghi trong cuộc trò chuyện, rất là thoả mãn, mỉn cười nhẹ nhàng đi theo sau lưng ta, chờ đi đến đúng nơi rồi đứng lại, mới hiếu kỳ mở miệng: "Ngươi cố tình kéo ta đến đây làm gì? Nói chuyện ở bên này và nói chuyện ở bên kia có gì khác nhau chứ?"

Làm gì? Phơi nắng. Ta kéo nàng đến một phiến đá bằng phẳng vững vàng, vừa thay nàng chỉnh lại đai lưng lỏng lẻo, vừa hồi đáp: "Hôm nay ngươi chạy ra ngoài thật thoải mái a, sư phụ có chuyện cần tìm, lệnh cho ta cố tình đi tìm một chuyến, nhưng bây giờ bộ dáng thế này, ngươi vẫn là phơi khô trước đi rồi nói sau, nếu không trở về lại làm cho lão nhân gia người sinh khí."

Đứng ở dưới ánh mặt trời, nàng cũng không tiếp lời, chỉ mãn nguyện có chút khép hờ đôi mắt, duỗi tay một bộ dáng để tùy ta chuẩn bị.

Giữa hè, nhiệt độ cơ thể của nàng trời sinh lại cao hơn người thường một chút, cho nên lúc này bên người chỉ mặc một kiện áo mỏng sáng màu, làm từ loại vải dệt mềm nhẹ nhất có thể mua được ở dưới núi, hơi mỏng làm nổi bật lên dáng người tự nhiên thanh thoát, thế nhưng chính vì nguyên nhân này, giờ phút này khi còn đang chỉnh trang y phục, ta liền phát hiện một...Vấn đề.

Loại vải này là quá mỏng, trước đó toán thân nàng ướt sũng mặc vào, lúc này quần áo ướt đẫm, dính sát vào thân thể nhìn qua đã có chút không ổn, thêm vào đó lại có ánh sáng chiếu vào, vừa rồi đứng dưới bóng râm không cónhận thấy, bây giờ đứng dưới ánh mặt trời, thật là...Rõ ràng rành mạch, ngay cả màu sắc của da thịt cũng có thể nhìn thấy tậm mắt...

Lúc trước không có chú ý đến thì không có gì, lúc này sau khi vừa lưu tâm, cảm giác liền trở nên là lạ, trong đầu không biết vì sao lại hiện lên cảnh tượng vừa nhìn thấy vừa rồi, tuy chỉ là nhìn thoáng qua, thế nhưng một vòng lả lướt trắng nõn hấp dẫn vẫn là lưu lại nơi đáy mắt...

Bình thường ngày đêm ở chung, cùng nhau làm bạn lớn lên, có lẽ chính là bởi vì như vậy, cho nên vẫn luôn chưa từng lưu ý đến, lúc này mới hậu tri hậu giác giật mình, thì rathân thể của đứa nhỏ này đã từ từ xuất hiệnnhững đường cong thuộc về thiếu nữ...Nhưng mà nàng chỉ mới mười hai tuổi a, sự trổ mã này không phải là có chút...

Nhận ra bản thân mình đang nghĩ đến những hình ảnh gì, trên mặt liền nóng lên một cách khó hiểu, cố tình giờ phút này lại đang sửa sang lại quần áo của nàng, vải vóc thấu sáng hầu như ngăn không được gì cả, những nơi như ẩn như hiện trái lại càng tăng thêm thêm vài phần quẫn bách.

Ta dời ánh mắt đi không nhìn đến, chỉ là động tác trên tay nhanh hơn, suy nghĩ vài lần để nói cho xong câu chuyện.

Bởi vì cái gọi là dục tốc bất đạt, càng nghĩ như vậy, liền cố tình càng sinh ra vài điểm khó khăn trắc trở, bởi vì đôi mắt không nhìn thấy, có một nút thắtta thắt không đúng, kết quả là khi dùng tay kéo hai đầu thắt lưng một phát, đai lưng chẳng những không thắt chặt lại, trái lại càng lỏng thêm rất nhiều, có hai đồ vật nhỏ từđai lưng bên hông trượt rơi xuống , cũng không thấy rõ là vật gì, vừa rơi xuống tản đá dưới chân liền nhanh chóng lăn xuống nước.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, ta còn chưa có lấy lại tinh thần, trong phút chốc Luyện nhi đã mở mắt ra, nhìn cũng không cần nhìn liền xoay người đề khí, vυ"t qua, đuổi theo vươn tay bắt lấy đồ vật vừa rơi vào dòng nước siết.

Sau đó, nghe thấy phịch một tiếng, bọt nước văng lên khắp bốn phía.

"Luyện...Luyện nhi! Ngươi không sao chứ?" Nhịp timthật mạnh, nhìn chằm chằm vào trong nước, một câu khẩn trương của bản thân còn chưa nói xong, chỉ thấy nàng đã ngoi lên khỏi mặt nước, giống như con chó nhỏ mà lắc lắc vẩy những giọt nước đi, tiếp theo chạy ào ào trong nước đi về phía bờ đá.

Ta vội vàng chạy đến đón lấy nàng.

Lên bờ, nàng cũng không có chú ý nhìn đến những thứ khác, mở ra nhìn đồ vật trong lòng bàn taytrước tiên, hẳn là xác định không có việc gì, liền lộ ra một cái thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, lại ngẩng đầu lên nhìn ta nhíu cái mũi, lại nhếch miệng, bộ dạng tựa hồ vốn là muốn phát tác, nhưng mà nghĩ nghĩ rồi lại thôi.

Ta cũng không quan tâm đến những tiểu tâm tư kia của nàng, chỉ là vội vàngthay nàng vắt khô những giọt nước trên người, vốn chỉ là ẩm ướt, phơi nắng được một lúc cũng có thể khô ráo không sai biệt lắm, bây giờ thì hay rồi, triệt để trở thành ướt sũng.

Trong lòng dù sao cũng có chút tức giận, lại không biết nên nói gì mới tốt, huống chi một màn phát sinh vừa rồi bản thân cũng thoát không được liên quan, cũng không có lập trường gì để nói nàng không đúng, đành phải buồn bực khó chịu trong lòng không lên tiếng, yên lặng dắt nàng đến ngồi xuống bên tảng đá, trước mở bím tóc ra,để mái tóc dài của nàng từ từ nhỏ nước xuống, lau sơ qua một chút, lại đi đến trước mặt cởi vạt áo của nàng ra.

Khi tản mái tóc ra nàng không có ý kiến, thấy ta đưa tay đến nút thắt áo, liền chu chu môi, hỏi: "Làm gì vậy?"

"Đều ướt sũng rồi, còn mặc trên người coi chừng sau này sẽ bị phong thấp, huống chi cởi ra cũng có thể nhanh khô hơn một chút." Ta trả lời đơn giản, cũng mặc kệ nàng có nghe hiểu được phong thấp là gìhay không, trên tay một khắc cũng không ngừng lại mà cởi y phục ra, bởi vì trong lòng đang kìm nén tâm tình, lúc này cũng không có cái gì lúng túng khó xử, thuần thục lột sạch sành sanh y phục củanàng.

Ta không xấu hổ, nàng so với ta còn không lúng túng hơn, chỉ kháng nghị một câutượng trưng này, sau đó liền không quan tâm để mặc ta hành động, cuối cùng duỗi lưng, chuyển đến trênmặt đá khô ráo, giống như con sói ở phía xa xa koa, thong dong cong ngườinằm xuống dưới ánh mặt trời, trên tay vẫn còn vuốt vuốt hai đồ vật nhỏ kia.

Ta đem quần áo ướt phơi nắng trên một tảng đá khác xong xuôi, quay đầu lại liền nhìn thấy hình ảnh này, không lúng túng cũng không thật sự nhìn xuống, đi qua cởϊ áσ khoác bên ngoài phủ lên người nàng —— khác với người có nhiệt độ cơ thể cao như Luyện nhi, ta tự biết thể chất yếu ớt, cộng thêm trong núi nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn, cho nên dù là mùa hè, chỉ cần không cảm thấy quá nóng, thông thường sẽ khoác thêm một kiện áo mỏng ở bên ngoài, miễn cho không cẩn thận, cuối cùng người xui xẻo vẫn là chính mình.

Lúc trước cái gì nàng cũng không để ý, cố tìnhkhi ta cởϊ áσ khoác đưa cho nàng lại làm ồn ào không được tự nhiên, vô luận như thế nào cũng không chịu khoác vào, ta cùng nàng giằng co dai dẳng một hồi lâu, cuối cùng lau mồ hôi trên trán chứng minh rằng bây giờ bản thân đang rất nóng không cần đến cái áo khoác này, nàng mới miễn cưỡng tiếp nhận, khoác hờ ở trên vai.

Thời gian kế tiếp cũng có chút an tĩnh, chúng ta sóng vai ngồi dưới ánh mặt trời, nghe tiếng nước chảy róc rách, chờ mái tóc và quần áo của nàng được hong khô, thỉnh thoảng câu được câu không mà nói chuyện, người chung sống cả ngày lẫn đêm, làm sao có nhiều chủ đề ngôn vô bất tẫn*như vậy, càng nhiều chínhlà an tĩnh ở chung, ta che miệng nhàn nhàn ho một cái, ánh mắt liếc nhìn thấy vật mà nàng vẫn luôn nắm trong tay, lúc này trong lòng mới cảm thấy có hứng thú.

(*Biết gì sẽ nói cho hết)

Nếu là trước đây, có lẽ còn có thể do dự một chút, chỉ là hôm nay giữa hai chúng ta đã không có nhiều cố kỵnhư vậy, tâm niệm vừa động, ta trực tiếp liền mở miệng: "Luyện nhi, trong tay ngươi cầm thứ gì quan trọng như vậy? Vừa rồi liền bất chấp mà đi bắt lấy."

Nàng nghe nói, lộ ra một chút do dự, giống như là không biết có nên cư như vậy mà nói ra hay không, chỉ là cuối cùng vẫn mở bàn tayra, để cho ta xem thứ nằm trong bàn tay.

Thứ nằm trong lòng bàn tay kia chỉ là hai viên đá, cũng tương tự như những viên đá cuội phía trên nghềnh đá kia, chỉ là màu sắc thập phần đơn thuần, một viên đen như mực, một viên thì trắng noãn, nhìn thoáng qua rất dễ hiểu lầm là ngọc, hình dạng rất rõ ràng là đã từng có người tạo hình qua, chỉ có điều...Nét chạm trổ này tựa hồ có chút...

"Là ta làm a." Lúc trước khi cho ta nhìn còn có chút do dự, bây giờ giọng điệu thế nhưng lại lộ ra kiêu ngạo: "Mấy ngày nữa chính là ngày sinh năm nay của sư phụ, năm trước ngươi âm thầm làm thứ gì đó cho người, năm nay nên để ta làm cho người."

A một tiếng, nếu không phải bây giờ nàng nhắc tới, ta trái lại thật sự đã quên mất.

Đi tới kiếp này, chỉ biết mình sinh ra vào mùa đông, nhưng lại chưa bao giờ bận tâm đến chính mình là cụ thể sinh ra vào ngày nào, càng không có đạo lý đi chúc mừng, huống chi quy tắc ở đây tựa hồ có hơi khác biệt, chỉ là đến những độ tuổi đặc biệt mới có thể chúc mừng, ta vẫn luôn không để tâm tìm hiểu, sau khi đi theo sư phụ người cũng không để tâm đến những chuyện này, chúng ta liền quên mất cũng là chuyện bình thường.

Hai chúng ta không để tâm đến, Luyện nhi đương nhiên sẽ không hiểu những chuyện này, thẳng đến năm trước có một lần ba thầy trò chúng ta xuống núi, tình cờ gặp được một gia đình nông dân đang ăn mừng đại thọ bảy mươi tuổi, buổi tiệc đó rất là náo nhiệt, lúc này Luyện nhi mới nổi lên lòng hiếu kỳ, dưới sự giải thích của ta và sự phụ liền hiểu biết được một chút, về sau luôn không ngừng truy vấn chúng ta sinh ra lúc nào, dù sao ta cũng không biết rõ, thẳng thắn trả lời là được, nhưng mà sư phụ, cũng không biết cách nói dối để dỗ dành nàng, lại không lay chuyển được đứa bé cố chấpkia, cuối cùng bất đắc dĩ đem ngày sinh nhật nói cho nàng.

Lúc người nói với Luyện nhi, ta cũng nghe thấy, theo bản năng tính toán một chút, liền nhận ra ngày đó cũng sắp đến rồi, không biết thì không sao,đã biết rồi thì luôn có chút để trong lòng, nhưng lại không hiểu quy tắc về phương diện này, không biết nên làm như thế nào mới đúng, cuối cùng dứt khoát chạy đến một lò nung dưới chân núi, cầu khẩn người ta dạy ta tự mình nung ra một cái chén gốm, sau đó cẩn trọng đưa cho sư phụ.

Kỳ thật chuyện này đều là việc nhỏ, ta làm như vậy cũng không phải muốn để cho ai hài lòng, thậm chí cũng còn không tính là khánh thọ*, chỉ là muốn mượn cơ hội này để thể hiện lòng biết ơn nói không nên lời dành cho sư phụ, ai ngờ sau đó Luyện nhi biết được liền tức giận, oán ta không đưa nàng theo cùng, tức giận đến mức liên tục mấy ngày cũng không thèm phản ứng ta, sau đó phải bỏ ra thật lớn tâm tư mới dỗ dành được nàng, vốn tưởng rằng mọi chuyện liền trôi qua như vậy, kết quả hiện tại chứng minh nàng vẫn luôn ghi khắc ở trong lòng.

(*Lễ mừng thọ)

Đã biết nàng để trong lòng, ta cũng không muốn dùng chuyện này để trêu đùa nàng, chỉ nhìn nhìn vật trong lòng bàn taykia, mỉm cười khen ngợi: "Đây là Luyện nhi tự mình làm sao? Làm coi như không tệ, vô cùng... Xinh đẹp."

Nghe thấy ta khen ngợi, nàng trở nên cao hứng, một tay cầm lấy một viên đá đưa đến trước mặt ta, tự hào nói: "Nhìn đẹp đi, ta tìm thật lâu mới tìm được viên đá đẹp như vậy, là một đôi a!"

Nhịn không được mà bật cười, nào có đạo lý tặng quà đôi cho trưởng bối chứ? Không biết còn cho rằng đang tặng người trong lòng a...Được rồi, Luyện nhi cũng còn chưa biết cái gì là người trong lòng...

Lúc trong lòng đang mờ ám âm thầm trêu ghẹo nàng, lại nghe thấy đứa nhỏ này tiếp tục nói: "Này là một đôi, ta cho sư phụ một cái, chờ đến ngày mùa đông tuyết rơi, lại cho ngươi một cái, tuy rằng ngươi không biết mình đượcsinh ra lúc nào, nhưng tóm lại chính là vào mùa đông không sai đi?"