Chương 17: Cõng ngươi

Đem tính mạng gửi gắm cho người khác là tâm tình như thế nào?

Cũng không phải ta quá tỉ mỉ, chỉ biết là cảm giác không tốt, thật không tốt.

Chính là bởi vì như vậy, mới có thể nhắm mắt, nhưng mà sau khi nhắm mắt trái lại cảm thấy còn tệ hơn một chút, một vùng tăm tối, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, nhiệt độ cơ thể, còn có cảm giác tồn tại khác thườngtrên cánh tay.

Có lẽ cũng phát hiện ra điểm dị thường, nó có vẻ hơi xao động, chậm rãi chuyển động, cảm giác lớp vảy trên bụng nương theo sự chuyển động xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến sự ma sát rõ ràng trên cách tay.

Có thể dùng lý tính để khống chế thân thể, chỉ là về mặt sinh lý không có nghĩa là ta đã thích nghi với loại cảm xúc này, trái tim như bị thắt chặtlại, muốn thúc giục, lại không dám thúc giục, nếu như đã lựa chọn giao quyền chủ độngra, những điều còn lại có thể làm chỉ là chờ đợi, thúc giục lung tung ngoại trừ quấy nhiễu sự phán đoán cũng không có tác dụng gì cả, phần lớn sẽ chỉ làʍ t̠ìиɦ hình càng trở nên không tốt.

May mà còn có thể cảm giác được sự hiện hữu của nàng, điều này làm người ta an tâm chút ít.

Sự tồn tại kia kỳ thật rất mơ hồ, càng giống như một loại trực giác mông lung, bởi vì bên người rất yên tĩnh, thậm chí cũngkhông nghe được tiếng hít thởcủa nàng, chỉ là không biết vì sao ta biết rõ nàng vẫn đang ở đó, thậm chí có thể tưởng tượng ra thần sắc vận sức chờ phát động giống như một con sói của nàng.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh lùa vào mặt, dịu dàng làm cho người cảm thấy da thịt có chút chợt lạnh.

Nhưng mà đây không phải là gió! Bởi vì ngay sau đó cánh tay phải hung hăng siết chặt, hơn nữa càng ngày càng chặt, thứ quấn quanh kia bắt đầu xoắn lại co lên, siết chặt khiến cho cánh tay đau đớn đến không chịu nổi, ta thật sự chịu không nổi, kêu lên một tiếng liền mở mắt ra, nhìn thấy nhánh cây trong tay Luyện nhi lúc trước giờ phút này đang đứng thẳng, đâm thẳng vào trong miệng con rắn!

Một kích này đắn đo cực chuẩn, ít nhất trong mắt ta có thể nói là không thể tưởng tượng nổi, chính là một đòn hữu hiệu nhất, triệt để tránh khỏi nguy cơ bị rắn cắn, có thể nói, khuyết điểm duy nhất chính là sự giẫy giụa của nó khi sắp chết mang đến cảm giác siết chặt trên cánh tay.

Đứa bé kia cũng biết được, cho nên giờ phút này chính là ngồi xổm xuống, một tay cầm chặt nhánh cây kia tiếp tục kiềm chế, tay còn lại kéo thẳng phần thân con rắn đang quấn chặt ra, kéo trái kéo phải, muốn kéo nó xuống khỏi cánh tay của ta, nhưng mà lực quấn của loài rắn này rõ ràng đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng củanàng, nhìn thấy máu huyết bị ngăn trở, cánh tay dần dần bắt đầu trở nên tím phát xanh, nàng không hiểu rõ, có chút cấp bách, cắn môi rối ren liếc nhìn ta một cái, giống như là đang...Lo lắng.

Ta nâng bàn tay trái nhàn rỗilên, không tạo thêm sự hỗn loạn, chỉ là vuốt ve phía sau lưng nàng, nói cho nàng biết chuyện này không có gì đáng ngại, không sao đâu.

Giằng co như vậy một hồi lâu, rốt cuộc vật kia dần dần mất đi lực đạo, bị Luyện nhi kéo xuống, nắm ở trong tay đập đập vài cái, liền triệt để co lại biến thành một vật chết không thể nhúc nhích, nàng dường như vẫn còn chưa hết giận, lại căm giận liếc nhìn hai cái, mới nhấc tay, ném ra thật xa, vật kia biến mất trong màn đêm ngay cả khi rơi xuống cũng không thể nghe thấy thấy thanh âm.

Hành động tức giận của đứa nhỏ này, làm cho ta cảm thấy an tâm, đồng thời cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Chỉ là không dám thật sự bật cười, bởi vì người đối diện đang mang môt khuôn mặt dọa người, thấy ta hé miệng mỉm cười, liền trừng mắt nhìn sang một cái, bất quá cũng không nói thêm gì khác, chỉ yên lặng đi tới, đem cây cỏ hái được đang để ở dưới đất lúc trước nhặt lên, đưa tới trước mắt ta, ý tứ là gì không cần nói cũng biết.

Thấysắc mặt của nàng không tốt, ta đương nhiên sẽ không ngây ngốc đi trêu chọc nàng, chỉ đem thực vật nàng đưa tới lật qua lật lại quan sát tỉ mỉ, cuối cùng, do dự một chút, vẫn là quyết định thành thật trả lời: "Cái này cũng đã rất giống rồi, bất quá...Đáng tiếc là không phải."

Còn tưởng rằng đứa nhỏ này làm không tốt sẽ thẹn quá hoá giận, nhưng mà kết quả lại hoàn toàn không có.

Nàng ân một tiếng, nghe ra quả thực là bình tâm tĩnh khí, cũng không có biểu lộgì rõ ràng, chỉ đem thực vật chưa đúng kia ném đi, trong nháy mắt tiếp theo lại mãnh liệt đưa tay qua, đem ta từ trên mặt đất kéo đứng lên! Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, không có chuẩn bịchút nào, ta chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ hẫng lên, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, đã lại quay về trên lưng của nàng.

"Luyện nhi?" Quá mơ hồ, vì vậy làm cho người ta không hiểu nổi: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Nàng cười lạnh, nói: "Cõng ngươi." Sau đó cũng không nói thêm lời nào nửa, tiếp tục trực tiếp đi vào trong bụi cỏ, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tay trái đỡ người, tay phải lại đẩy tới đẩy lui trong lùm cỏ, nhìn có vẻ như có ý định tiếp tục giữ nguyên tư thế này mà tìm thuốc.

Khi thấy nụ cười lạnh kia, ta biết ngay là không ổn, nhưng chưa từng nghĩ đến nàng lại có thể làm như vậy, trong đầu có chút bối rối, lại suy nghĩ một chút, mới cẩn thận mở miệngmột lần nữa: "Luyện nhi...Ngươi làm cái gì vậy?" Đã biết rõ là nàng đang thật sự tức giận, bản thân cũng liền thừa nhận: "Vừa rồi bất quá là ngoài ý muốn, cũng là do ta nhất thời sơ sẩy không có cẩn thận, bây giờ đã giải quyết xong, ngươi thật sự không nhất định phải..."

Lời còn chưa nói hết, liền bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang, nàng không trả lời trực diện,cũng không quay đầu lại, chỉ đem cây cỏ mà tay phải vừa nhổ lên lướt qua đầu vai đưa đến, hỏi: "Cái này?"

"A...Không phải." Nhìn thoáng qua, ta nhanh chóng phủ nhận, muốn tiếp tục sự khuyên bảovừa rồi, nhưng mà nàng vừa nghe thấy, lập tức thuận tay ném đi, không đợi ta mở miệng nữa, liền lập tức đưa đến một cây cỏ mới: "Vậy còn cái này?"

Trong lòng bất đắc dĩ, nếu như lúc này còn không hiểu được ý đồ của nàng, vậy ta thật sự là sống vô dụng rồi.

Cho nên lần này, không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhận lấy cây cỏ nàng đưa qua cầm trong tay mà nhìn nhìn, không để ý tới, nói tiếp những lời của mình: "Luyện nhi, ngươi gắng sức như vậy, vậy ta làm sao có thể an tâm đây? Hơn nữa, cũng sẽ không trùng hợp như vậy, dưới gốc cây kia cũng không thể lại có thêm một..."

"Ngươi thật dài dòng!" Nàng cõng talên, rốt cuộc bạo phát, nghiêng mặt qua thở phì phò mà nói: "Ai muốn để ý ngươi chết hay sống! Chẳng qua là ta cảm thấy làm như vậy thì thuận tiện hơn rất nhiều! Đỡ phải chạy tới chạy lui đến gốc cây để hỏi ngươi, thật sự là quá phiền phức!"

Nói xong, cũng không đợi ta trả lời, vươn thẳng cánh tay ra phía sau đoạt lấy cây cỏ vừa đưa đến: "Không phải liền ném đi! Cầm ở trong tay không nói lời nào làm cái gì?"

Mặc dù nàng thường haykiêu căng tức giận phát cáu đối với ta, chỉ là cho tới nay những thứ này thật sựbộc phát chỉ có vẹn vẹn hai lần, có lẽ là cố kỵ bệnh tình, so với quyền đấm cước đá bênsuối nước lần trước, lần này rõ ràng là tiện nghi cho ta rất nhiều, trong lòng của ta biết rõ ràng, cũng không muốn tranh luận, chỉ là trong lúc lắc lư vội vàng nắm chặt vai nàng để tránh ngã xuống, tay kia thì lập tứccố gắng bảo vệ cây cỏkia: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, lần này thật sự không có hái sai, là dược thảo, ngươi đành lòng ném đi sao?"

Nàng sững sờ, dừng động táclại, nhất thời thật ra dường như đã quên tức giận, chỉ hồ nghi liếc nhìn ta: "Thật sao?"

Liền vội vàng gật đầu, vô tội mỉm cười với nàng, ta thật sự không có gạt người, cũng là trùng hợp, những cây cỏ tương tự nàng chăm chú tìm ra lại không phải, cố tìnhtrong lúc tức giận thuận tay nhổ lên, trái lại trúng mục tiêu.

Nàng lại lườm ta, ước chừng cảm thấy ta xác thực không có dỗ dành nàng, liền cầm lấy cây cỏ kia trong tay, nhìn kỹ một chút, lại để sát vào mà ngửi ngửi, lông mày giãn mở, nghiêng đầu lẩm bẩm: "Thì ra là bộ dáng như thế này, rất bình thường a, mệt cho ta tìm kiếm cả buổi."

Cuối cùng vẫn là hài tử, cơn tức giận tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ta thuận tay chỉnh lại những lọn tóc mai tán loạn của nàng, mỉm cười nói: "Bây giờ ngươi đã biết thuốc có hình dáng như thế nào rồi, chỉ cần đi hái là được, cùng có thể thả ta xuống rồi đi?" Nói xong, hơi động một chút, muốn xuống khỏi thân thể của nàng.

Ai ngờ nàng cảm nhận được, tấm lưng lập tức kéo căng, chẳng những không có phối hợp, cánh tay đang đỡ người thậm chí càng siết chặt hơn.

"Thế nào?" Ta nhíu mày, ra vẻ không hiểu mà hỏi lại.

Kỳ thật, trong lòng đã rõ ràng, lý do nàng kiên trì không thể thả ta xuống, cũng như lý do vì sao nàng bộc phát cơn tức giận vừa rồi, bất quá vẫn còn sợ hãi đối với chuyện bất ngờ vừa rồi, lúc đó ta cho rằng nàng phải là lãnh tĩnh tự nhiên, ít nhất cũng không có để ý như vậy, bây giờ nhìn lại, thế nhưng ta đã đoán sai rồi.

Quả nhiên, nàng kéo căng thân thể, vừa đặt ta xuống, vừa ngẩng đầu nói: "Xuống làm gì? Loại cỏ này, lúc trước ta đã nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều, bây giờ hái xong liền trở về, lúc này để ngươi xuống, lát nữa lại phải cõng lên, vẫn là tiết kiệm một chút chuyện thì tốt hơn." Mấy câu nói này có vài phần hùng hồn.

Trong lòng than nhẹ, thì ra tưởng rằng cho dù không tình nguyện, nhưng mà không có lý do nàng sẽ thỏa hiệp, chỉ là hôm nay xem ra, đứa nhỏ này càng ngày càng có thể sử dụng kỹ xảo của ngôn ngữ, chẳng lẽ là do thời gian gần đây hai chúng ta nói chuyện tương đối nhiều hơn sao?

Mà phíabên kia, nàng vẫn mặc kệ ý kiếncủa ta, nói xong, liền tiếp tự mình tục hành động.

Trong tay đã có vật để tham khảo, mục đích cũng liền rõ ràng hơn rất nhiều, lần này nàng không cần lại phải lật Đông lậtTây truy tìm lung tung, chỉ cần nhổ một cái liền đúng, cỏ dại gì gì đó quả nhiên hoàn toàn không thể tạo thành chướng ngại, lùm cây cao cỡ nửa thân người, ban ngày ta tìm kiếm cũng phải tốn một chút thời gian, chỉ là lúc này chưa đến một lát, đã thu hoạch hơn phân nửa.

Bất quá, dù sao dược thảo cũng thưa thớt, không có khả năng tìm được dễ dàng như trở bàn tay giống lời nói cậy mạnh của nàng lúc trước, tuy rằng địa hình dốc lên làm cho người ta tìm kiếm cũng không cần khom lưng quá mức cực khổ, chỉ là thời gian dài, vẫn là sẽ rất mệt a.

Ta dựa vào nàng gần như vậy, nhìn thấy bên trán chậm rãi rịn ra mồ hôi, cũng không biết nên nói gì mới phải, liên tục muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài không biết làm sao, nâng cánh tay vốn đang vòng ôm quanh cổ nàng, khe khẽ thay nàng lau đi mồ hôi.

Thời gian dần trôi qua, thả lỏngnhư vậy, đầu óc lại bắt đầu hôn mê, gió đêm có thể khiến cho người ta cảm thấy tạm thời thoải mái dễ chịu, nhưng kỳ thật rất có hại đối với bệnh tình.

"Lần này ngươi thật sự là làm cho ta bất ngờ a, Luyện nhi..." Có lẽ là bởi vì đầu óc càng lúc càng choáng váng, ta tựa trên vai nàng, nhắm hai mắt, không lâu sau, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại bắt đầu lầu bà lầu bầu.

"Ai, ngươi nói, vạn nhất lần này ta không cẩn thận mà bệnh chết, hoặc là vừa rồi bị con rắn kia cắn chết, ngươi sẽ xử trí như thế nào? Là mai táng ta giống như những gì ta đã dạy? Hay là muốn đem ta đưa cho những người bạn kia của ngươi để chúng lấp no bụng?"

Chuyện sói con chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua...A..., có lẽ là ngày hôm trước đi? Do đầu óc hỗn loạn, thời gian có chút mơ hồ, nhưng mà hình ảnh vẫn rõ mồn một ở trước mắt, tâm tình lúc đó cũng vẫn còn khắc rõ ở trong đầu, mà ta nghĩ địa vị của ta ở trong lòng nàng, cũng không cao hơn chú sói con kia bao nhiêu.

Định nghĩa kết thân của đứa nhỏ này không có tinh tế tỉ mỉ như người thường, nàng chỉ biết vẽ ra một vòng, những thứ lẫn quẩn bên ngoài vòng tròn đó liền không có liên quan, thậm chí còn tiềm ẩn địch thủ, trong vòng tròn là người của mình, trong vòng tròn kia ngoại trừ sư phụ mạnh hơn nàng, còn lại đều yếu hơn nàng, đối với những thứ yếu hơn nàng, nàng muốn chinh phục và quản lý, mà đồng thời, cũng sẽ bảo vệ.

Ta cũng nằm trong vòng tròn mà nàng vẽ ra, địa vị có lẽ cao hơn một chút, chính là chỉ vẻn vẹn có như vậy thôi.

Vừa nghĩ tới lúc trước nếu như không phải ta kiên trì, chú sói con kia sẽ có kết cụcnhư thế nào, đã cảm thấy đầu óc càng đau hơn một chút, là người bình thường cũng không muốn sau khi chết còn bị đối đãi như vậy, ta cũng thật sự là bệnh đến hồ đồ rồi, lại cảm thấy thật rối rắm, không từ bỏ một lòng muốn nhận được đáp án của nàng.

Bị ta nắm chặt truy vấnkhông buôngnhư vậy, nàng rốt cuộc không thể kìm chế được, đột nhiên thẳng lưng lên.

"Phiền chết rồi! Ta sẽ không để cho ngươi chết!" Tiếng trả lời rất vang dội, giọng điệu buồn bực giống như đang tức giận: "Ta không cho ngươi chết! Ngươi sẽ không phải chết! Hỏi những chuyện chết choc kia làm cái gì? Đáng ghét! Câm miệng."

Nàng nói câm miệng, ta liền ngậm miệng lại.

Bị tiếng quát làm cho cả kinh, trên lưng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cái khác thì không có, thần trí thật ra bỗng nhiên thanh tỉnh lại không ít, mới nhận ra vừa rồi mình đã trẻ con đến như thế nào, liền cảm thấy quẫn bách và không biết nên làm thế nào, cũng quên rằng vừa bị một đứa trẻ con quát lớn, ngoan ngoan làm theo lời của nàng, chỉ trông mong có thể khống chế tốt bản thân mình đừng lại nói ra những lời ngu ngốc xấu hổ chết người nào nữa.

Ta ngậm miệng lại, nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vội vàng hái cho đủ thảo dược, một đường đi về, cũng là không nói thêm gì nữa.

Trở lại trong Hoàng Long động, đêm đã rất khuya rồi, sư phụ vẫn chưa về, thảo dược là cần phải cắt phải nấu, ta lại đã sớm choáng đầu hoa mắt, vì vậy chỉ có thể một lần nữa tiếp tục dùng hình thức như lúc trước, một người nói, một người làm.

Đợi đến cuối cùng, trông coi đống lửa đang cháy, nhìn ấm thuốc sôi ùng ục tỏa hơi nước dần dần sậm màu lại, vẩn đυ.c, ta rốt cuộccũng chịu không nổi nữa, nhắm mắt lại cúi thấp đầu xuống, trong cảm giác hỗn hỗn độn độn có người nhích lại gần, lay lay ta gọi lên vài tiếng, trong giọng nói tựa hồ mang theo lo lắng, ta theo bản năng mà cong khóe môi lên, mơ mơ màng màng đưa tay vỗ vỗ nàng tỏ ý bảo là không có việc gì, liền lại ngủ thϊếp đi.

Chuyện sau đó không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết là trong sự ấm áp giấc ngủ của ta thần kỳ an ổn, giấc ngủ say kéo dài cho đến khi đứa bé kia đánh thức ta dậy để uống thuốc, mà trong giấc ngủ đó ngay cả một cơn ác mộng cũng không có.

Khi tỉnh lại, ta nghĩ, từ đó về sau, có lẽ thật sự là có thứ gì đó đã thay đổi.