Chương 11: Một ngày

Chờ đến khi thật sự nhìn thấy con sói kia, ta mới hiểu được vì sao Luyện nhi lại tức giận thành như vậy.

Đó là một chú sói con, giờ phút này đang dựa sát vào trong lòng sói mẹ nằm dưới gốc cây, phát ra những tiếng hừ đứt quãng buồn bã, một cái chân sau xiu vẹo, dường như đã bị gẫy ngay khúc giữa, vết thương đẫm máu sâu đến mức mơ hồ nhìn thấy xương.

Kỳ thật cái bẫy đá bốn chấu kia là một loại cơ quancực đơn giản, uy lực có thể lớn có thể nhỏ, mấu chốt quyết định chính là trọng lượng của mồi nhữ phía trên, ta không muốn đυ.ng phải những con mãnh thú, cho nên luôn làmbẫy đá vừa thấp vừa nặng, để tránh những loài vật lớn cũng như tránh cho các con vật nhỏ lấy mồi đi mất, ai ngờ lại săn nhầm phải một con sói con.

Trên thực tế, dù cho vô tình bẫy trúng chú sói nhỏ này, theo lý thuyết cũng không thể tổn thương nặng đến như vậy, có lẽ là trong tình thế cấp bách cói mẹ muốn ứng cứu, đã làm ra một vài hành động sai sót, ngược lại khiến cho sói con gặp phải thương tổn lần hai, mới có cục diện trước mắt này.

Nghĩ là nghĩ như vậy, ta cũng không thể mở miệng giải thích chuyện gì, lẽ nào lại không biết xấu hổ mà đổ lỗi cho loài vật sao.

Đàn sói thấy có người sống bước vào địa bàn, đã sớm trở nên hỗn loạn, là Luyện nhi kéo tay của ta, thể hiện một tư thế nỗ lực dàn xếp, vừa dẫn đường, vừa không ngừng đuổi nhữngcon dã thú không ngừng gầm gừ muốn tiến lên kia đi, dẫn ta đến bên người sói mẹ.

Lúc này ta kiểm tra thương thế của sói con, nàng liền ngồi xổm xuống vừa an ủi sói mẹ nôn nóng bất an kia, thỉnh thoảng còn chuyển ánh mắt nhìn ta vài lần, trên gương mặt mặc dù thể hiện ra biểu tình không tín nhiệm, trong đôi mắt vẫn còn có oán giận, chỉ là phần lớn, chính là dáng vẻ chờ mong.

Ta nhìnthấybộ dáng phồng má bễ nghễ của nàng đã quen, hôm nay đặt mình dưới ánh mắt mang theo kỳ vọng thật sao, thật đúng là cảm thấy không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kia: "Vết thương của nó xác thực là rất nặng..." Lời nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy đôi mắt kia trở nên buồn bã, cái mũi nhíu lại một chút, thân thể kéo căng, vội vàng đưa tay làm một bộ dáng ý chỉ ngừng lại: "Ngươi ngừng lại trước đã! Nghe cho xong, vết thương của nó xác thực là rất nặng, chỉ là còn chữa được, mặc dù cần chút thời gian, hơn nữa không hẳn là có thể chữa khỏihoàn toàn, bất quá nếu thuận lợi thì khả năng di chuyển trong tương lai cũng không thành vấn đề."

Một hơi nói rõ ràng, vốn tưởng rằng mấy chữ'không hẳn là có thể chữa khỏi hoàn toàn' sẽ khiến cho nàng không hài lòng, ai ngờ đổi lấy chính là một...Nét mặt tươi cười.

"Thật tốt quá." Lời này không phải nói với ta, nàng nhìn chăm chú và chú sói con kia, đưa tay vuốt ve nó, trong đôi mắt tràn đầy sự vui vẻđơn thuần: "Có thể sống rồi a, không cần phải chết a."

Chưa từng nhìn thấy thần sắc của nàng dịu dàng đến vậy, ta sững sờ, chờ đến khi phục hồi tinh thần, lại mơ hồ cảm thấy những lời này tựa hồ không thích hợp lắm, vì vậy giải thích: "Dù cho không chữa trị, vết thương kia cũng không nhất định sẽ khiến nó phải chết."

"Sẽ đấy." Nàng cũng không ngẩng đầu lên, một mực vuốt ve chú sói conkia: "Nếu sống như thế này, ta sẽ lấy mạng của nó."

Trong vòng nửa canh giờ sau đó, ta tìm một cây tre có chiều dài thích hợp ở gần đó chẻ làm hai, cẩn thận mài nhẵn tạo thành thanh nẹp, lạiđể nàng đè chú sói nhỏ ra, tự mình cắn răng kéo một cái, đem phần cẳng chân bị gãy kia kéo lại cho đúng vị trí, cuối cùng cố định băng bó lại, toàn bộ quá trình nói thì đơn giản, thật sự lúc tiến hành ta lại thấm ra một thân mồ hôi, nhưng thật ra thần sắc củanàng vẫn là như thường, vẫn gõ hai cái vào chú sói con đang giẫy giụa không chịu phối hợp xem như trừng phạt.

Chú sói con kia bị chúng ta lăn qua lăn lại, tuy vết thương đã được xử lý thỏa đáng, lại càng là hữu khí vô lực, trốn trong lòng sói mẹ, ngay cả sức để kêu rên cũng không có, nàng ngồi ở bên cạnh, nhìn đến không chớp mắt, ta cũng không muốn hối thúc, chỉ ngồi nghỉ ngơi ở một nơi vắng vẻ cách đó không xa.

Nàng nhìn sói con, ta liền nhìn nàng, trong đầu luôn muốn đem những lời nàng nói trước kia, liên hệ với cảnh tượng trước mắt này.

Cho bây giờ, luôn nhìn nàng như vậy, quan sát nàng, có lẽ là bởi vì tự tay mình ôm nàng về, mà trong cuộc sống thường ngày sư phụ cũng không phải là người hay săn sóc, cho nên ta đối với nàng, luôn có một loại ý thức trách nhiệm rấtđặc thù.

Vốn cho rằng mình đã đủ chu đáo, đã đủ hiểu rõ nàng, nhưng mà một khắc này mới phát hiện ra, có rất nhiều thứ về đứa nhỏ này kỳ thật chính mình cũng thật sự nhìn không thấu, ví như ta không nghĩ đến nàng sẽ nói gϊếŧ ta, ví như ta chưa từng nghĩ đến nàng sẽ nói gϊếŧ chú sói con kia ——đối với ta còn có thể giải thích là cảm tình không đủ sâu, vậy đối vớichú sói connày, nàng bởi vì nó mà ửng đỏ đôi mắt, nàng bởi vì nó mà trong lòng tràn đầy hy vọng chờ mong, nàng sẽ dịu dàng cười khẽ với nó, nhưng lúc nàng nói sẽ lấy đi tính mạng của nó, vẫn là thản nhiên như vậy, dứt khoát như vậy.

Thì ra, những thứ ta thường lý giải là bản tính tự nhiên của loài sói, nhưng hôm nay lại cảm thấy này có lẽ không chỉ đơn thuần là lang tính, mà còn là...Bản tính thật sự của nàng.

Lang tính có thể trừ, mà bản tính...

Bất tri bất giác, đã chìm vào trầm tưthật sâu, đúng lúc này, bản thân bị tiếng kêu la liên tục làm bừng tỉnh.

"Này, này, ngươi! Còn chờ cái gì nữa, tới đây a!" Bên kia, conngười nho nhỏ quỳ gối bên cạnh chú sói nho nhỏ, bàn tay vẫn còn đang vuốt ve nó, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía ta, sắc mặt hiện ra rất nhiều sự lo lắng: "Sang đây nhìn xem, nó thật là kỳ lạ."

Ta dùng vài bước chạy tới, nhận lấy chú sói con nàng nửa ôm lấy trong lòng, chỉ thấy đầu nó nghiêng sang một bên, lỗ tai rũ xuống, một bộ dáng dùng sức hít vào rất nhiều nhưng thở ra không bao nhiêu.

"Nó làm sao vậy? Không phải ngươi đã xử lý tốt cho vết thương của nó rồi sao?" Nàng siết chặt nắm tay nhỏ, khẩu khí tuy là chất vấn, cũng đã không còncảm giác không tín nhiệm như lúc trước, có lẽ là sự chữa trị vừa rồi đã làm cho nàng cảm thấy tin tưởng ta hơn.

Nhưng mà kỳ thật ta cũng không phải là bác sỹ thú y, thậm chí còn không phải là người học y, nhận biết được công hiệu của một ít thảo dược, là do kiếp này sinh ra trong một gia đình người vùng núi, biết băng bó sơ cứu, là do đã từng làm du khách ba lô, bây giờvừa bị hỏi như vậy cũng có chút lo lắng, chỉ có thể kiểm tra lại vết thương một lần nữa, xác nhận không có xuất hiện sai lầm gì, lại tỉnh táo chăm chú ngẫm lại, trongphạm vi kiến thức của mình, nghĩ ra hai loại khả năng.

"Có lẽ chỉ là quá đau." Ta thành thật trả lời: "Một khả năng khác tương đối tệ, chính là vết thương bị nhiễm trùng."

Cũng không biết từnhiễm trùng có nằm trong phạm trù của thế giới này hay không, nàng nghe cũng không hiểu, chỉ là quan tâm xem nên làm cái gì bây giờ, ta cảm thấy có chút thúc thủ vô sách —— nếu như chỉ là đau đớn, vậy chú sói nhỏ này còn có thể chống cự qua được, nếu như bị nhiễm trùng...Ta chỉ nhận ra một số thảo dược chống cảm sốt phổ biến mà thôi.

Nhưng mà được nhìn chăm chú như vậy, thật sự không muốn làm cho nàng thất vọng.

Hay là, nói cho sư phụ? Người hành tẩu giang hồ, theo lý hẳn là có kiến thức về việc điều trị vết thương a...Nhưng mà, không ổn, ta và Luyện nhi đều không có bị thương, bây giờ tạo ra một vết thương mới cũng khó có thể đảm bảo sẽ có hiệu quả, vạn nhất để sư phụ biết được chúng ta đang cứu giúp sói hoang, vậy hậu quả càng là không thể tưởng tượng nổi...

Chờ một chút, sư phụ.

Trong đầu ta chợt lóe lên, đột nhiên nhớ tới một ít chuyện, kéo lấy người bên cạnh liền chạy về động, nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị ta kéo đi, lảo đảo hai bước thu hồi ánh mắt khỏi người chú sói nhỏ.

"Làm sao vậy?" Nàng hỏi, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn ta, lại không có phản kháng.

"Còn nhớ trước đó vài ngày sư phụ lần lượt mang về sách gì không?" Ta vừa chạy vừagiải thích cho nàng: "Chính là những quyển sách dùng để cho chúng ta học chữ."

Đối với chúng ta, tâm tư của sư phụ mặc dù đều đặt vào võ học, nhưng mà cảm thấy đồ nhi của mình cũng không thể không biết chữ, vì vậynhân lúc mỗi lần xuống núi mua đồ vật cũng thuận tiện mua hai quyển sách về làm tài liệu giảng dạy, nhưng mà ở thị trấn nông thôn nhỏ thế này sách vở vốn cũng coi như là vật hiếm có, thỉnh thoảng mới có thể tìm được một hai quyển sách mới, đủ loại nội dung khác nhau liền không nói, kiểu chữ lại càng không đồng nhất, sư phụ cũng không bận tâm quá nhiều, thấy được liền mua về cho chúng ta đọc khi rảnh rỗi, những chuyện này đối với ta còn dễ, Luyện nhi học rất là vất vả, đối với những thứ kia vẫn luôn rất oán hận.

"Làm sao vậy?" Quả nhiên, giờ phút này thấy ta bỗng nhiên nhắc tới những quyển sách kia, nàng liền lộ ra vẻ mặt cảnh giác, bước chân cũng chậm lại rất nhiều.

Ta quay đầu lại mỉmcười với nàng, nói: "Ta nhớ là trong đó có một quyển sách thuốc, hẳn là có đơn thuốcchữa trị vết thương."

Trở lại Hoàng Long động đã gần đến hoàng hôn, hôm nay sư phụ cũng bế quan không ra, thật hợp với tâm tư của chúng ta, sau một hồi lục tung mọi thứ lên, quyển sách thuốc mỏng kia được thuận lợi tìm ra, Luyện nhi vốn là đoạt lấy tự mình mở ra, rồi lập tức đưa trả quyển sách lại cho ta, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm vào ta.

Nàng không nói lời nào, cho tới bây giờ đều đem mong chờ viết vào trong ánh mắt.

Dưới cái nhìn chăm chú đó, ta mở quyển sáchra, cẩn thận đọc kỹ mấy hàng, cũng không khỏi nhíu chặt lông mày.

Quyển sách này chính là sách thuốc không sai, bất quá dựa theo cách nói địa phương dân dã, bên trong ghi chép lại các cách thức điều trị lung tung đơn giản, nhưng thật ra cũng tốt, bởi vì trong những cách thức điều trị dân gian đơn giản này có phương pháp giảm đau, phương pháp trừ độc tiêu viêm, thậm chí còn ghi lại hình dạng công hiệucủa thảo dược, đáng tiếc nói theo từ ngữ thực tế chính là thuật ngữ chuyên ngành, thật sự mờ mịt khó hiểu, cách điều chế thảo dược cũng phi thường qua loa, muốn làm theo thật sự gần như là không có khả năng.

Vì hôm nay chỉ có biện pháp này, nên cũng chỉ có thể kiên trì tìm ra loại thảo dược được miêu tả mờ mịt trong quyển sách thuốc kia.

Ta cầm lấy quyển sách tìm hiểu từng chữ từng chữ một, dựa vào một chút kiến thức cơ bản đáng thương của bản thân cố gắng phiên dịch thành câu hoàn chỉnh, tư duy không ngừng lật qua lật lại từ Đông y sang Tây y từ tiếng cổ đại sang tiếng địa phương, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đau đầu choáng váng.

Ánh sáng xung quanh dần trầm xuống, cho đến khi rốt cuộckhông thể nhìn thấy rõ chữ trong sách nữa, ta để quyển sách xuống, xoa xoa đôi mắt cay xè, đang muốn đi châm đèn, lại bỗng nhiên phát hiện ra ở cuối hang động, một ngọn đèn đang được Luyện nhi cầm ngay ngắn trong tay, cẩn thận từng li từng tí mà đi đến.

Còn tưởng rằng bản mình đọc sách đến nhìn nhầm, lại xoa xoa đôi mắt, một màn này vẫn còn đang tồn tại.

Thật sự là kỳ lạ, trước đây khi sắc trời tối xuống, ta châm đèn, sư phụ châm đèn, nhưng từ xưa đến nay chưa từng thấy đứa nhỏ này châm đèn, thứ nhất là nàng vẫn luôn có chút sợ hỏa, thứ hai thị lực của nàng thật sự là quá tốt, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy vật, vốn không cần đến ánh sáng đèn.

Nhưng nàng rõ ràng cầm một ngọn đèn đi đến trước mặt, còn để lên bàn, phát hiện ra tầm mắt của ta, liền bĩu môi về phía này một cái: "Ngươi, nhanh chóng, đọc sách!" Sau đó liền nhìn chằm chằm ngọn đèn không để ý tới người.

Ta cười cười, muốn trêu chọc nàng lại cảm thấy không phải lúc, cũng sợ rằng những thứ vừa đọc được trong đầu sẽ bỏ trốn đi mất, liền theo lời nàng tiếp tục vùi đầu khổ đọc.

Đợi đến khi thật vất vả đem những từ ngữ trong sách lý giải được theo cách mình hiểu, lại đem những thứ lý giải được ở trong đầu miêu tả thành vật hiện thực, so sánh với những thực vật tồn tại trên núi, đêm đã xuống rất khuya rồi. Ta ngẩng đầu thở dài một cái, mới phát hiện nàng đãdựa bên cạnh bàn, hàng lông mi thật dài khẽ run trong bóng tối lờ mờ, đang canh đèn thế nhưng đã ngủ thϊếp đi rồi.

Đột nhiên cảm thấy, ngày hôm nay, chúng ta so với vài năm trước đây, tựa hồ đều càng hiểu rõ nhau hơn, khoảng cách cũng càng kéo lại gần hơn.

Có lẽ, ta và nàng, đây mới thực sự là bắt đầu chungsống.