- Trốn!
Tiêu Hoằng đứng trên cây, nhìn Hạ Trạch bị mình ném đi, ngữ khí nghiêm túc ra lệnh.
Hạ Trạch vừa thoát cái chết gần như còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì, vừa bò lên liền dựa theo lời Tiêu Hoằng, chạy như điên vào rừng rậm.
Tiêu Hoằng cũng không ngừng lại, thả người nhảy lên cũng lao theo hướng Hạ Trạch.
Vốn người xem cho rằng chiến đội Bỉ Ngạn đã chơi xong lại thấy biến hóa bất ngờ, biểu tình thả lỏng lại căng thẳng.
Bọn họ không ngờ Tiêu Hoằng mặt mũi xấu xí, thân thể gầy yếu kia lại ra tay cứu vớt chiến đội Bỉ Ngạn, trở thành tia hy vọng cuối cùng.
- Cái tên Tiêu Hoằng kia từ đâu tới đây?
Lúc này, trong khán đài đã bắt đầu có người chú ý đề tài này, bởi vì trước đó Tiêu Hoằng xử lý Giang Thắng đã bắt đầu làm người ta nhìn bằng con mắt khác. Lúc này lại ra tay đúng lúc, rõ ràng thu hút ánh mắt mọi người trên khán dài, toàn bộ chú ý đã đổ dồn lên người Tiêu Hoằng.
Cái tên nhìn bề ngoài bệnh hoạn này ra tay tuyệt đối không xằng bậy.
Trái lại Trần Trì chiến đội Bắc Long đối mặt với miếng thịt tới miệng còn bay, sắc mặt đã biến thành tím đen.
- Đuổi theo! Không được bỏ qua tên Tiêu Hoằng kia, chơi chết hắn!
Trần Trì luôn luôn tốt tính lúc này cũng nóng nảy, đã bắt đầu thống hận hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng.
Rõ ràng, mất đi thắng lợi sắp tới tay quả thật rất đả kích!
- Đã rõ.
- Thu được!
Hai đội viên còn lại của chiến đội Bắc Long cùng Vương Ưng trả lời, chuẩn bị đuổi gϊếŧ theo hướng Tiêu Hoằng biến mất!
Nhưng mà vào lúc này, ở trong bụi cây bên hông đột nhiên bắn ra bốn đạo năng lượng thể hình răng nanh, đâm thẳng về phía Mạc Siêu Ngự đồ cấp năm.
Bởi vì đám người Trần Trì đã tập trung toàn bộ chú ý vào hướng Tiêu Hoằng chạy trốn, gần như không ai ngờ bản thân Tiêu Hoằng lại không hề trốn, mà che giấu hành động đổi hướng tấn công khác.
Hành động giả tràn ngập tính lừa gạt, cùng với điều động sức chú ý rõ ràng làm cho Mạc Siêu trở tay không kịp, hai mắt trợn to toát ra biểu tình hoảng sợ, nhưng mà bản năng vẫn muốn tránh né.
Kết quả lại kinh ngạc phát hiện một chân của mình đã bị Kinh cức đằng yên lặng quấn quanh từ lúc nào, bởi vì không chú ý cùng bộ giáp ngăn cách, trước đó Mạc Siêu không hề phát hiện ra.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Không đợi Mạc Siêu nghĩ tới biện pháp khác, bốn cái năng lượng thể răng nanh đã đánh thật mạnh lên người Mạc Siêu, sát theo sau là bóng người gầy yếu của Tiêu Hoằng, tay phải quấn Kinh cức đằng không có một chút do dự quấn Kinh cức đằng vào trong tay, đánh vào bụng Mạc Siêu.
Cùng với tiếng Mạc Siêu ngã ầm xuống, cả người Tiêu Hoằng búng lên một cái tiến vào trong bụi cỏ, không còn tung tích!
- Bắc Long số 3 Mạc Siêu, phán xét tử vong; kẻ đánh chết, Bỉ Ngạn số 5 Tiêu Hoằng.
Âm thanh vang lên, nhưng mà lúc này truyền vào tới Trần Trì lại cực kỳ chói tai!
2 : 2!
Nhìn điểm số đó, vốn người xem còn đang toát mồ hôi thay cho Hạ Trạch, một đám mắt trợn tròn, chớp chớp, tạm thời không biết phải nói gì.
Giả bộ chạy trốn, kì thực đánh ngược lại, ra tay bất ngờ, trực tiếp xử lý một trong ba Ngự văn giả của đối phương, sau đó nguyên lành thoát đi ngay trước mặt Trần Trì, rõ ràng là trắng trợn trào phúng chiến đội Bắc Long.
- Thật âm hiểm, giỏi cho cái tên bình tĩnh.
Bạch Quân ngồi ở trên, nhìn hướng Tiêu Hoằng biến mất lẩm bẩm nói.
Theo góc độ suy nghĩ của Bạch Quân, từ Tiêu Hoằng cứu Hạ Trạch lại giả vờ chạy trốn, quay đầu đánh ngược, tất cả giống như đã có an bài trước. Tỉ mỉ, to gan, mà không mất quyết đoán, tất cả hành động hoàn toàn dẫn dắt suy nghĩ của đối phương theo hướng sai lầm.
Giống như làm ảo thuật, ánh mắt của ngươi không nhìn thấy vật thể, kỳ thật nó vẫn ở nơi đó.
Nhâm Tương, Trương Sơn cách đó không xa nhìn nhau, chớp mắt, miệng hơi mở ra.
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ thắng hay sao? Chúng ta sẽ sáng tạo kỳ tích lật ngược thế cờ hay sao?
Trương Sơn thì thào, bây giờ hắn thậm chí may mắn chân của mình bị gãy, sau đó đi Đại Hoằng dược quán gặp Tiêu Hoằng có vẻ bệnh hoạn này.
Nhìn lại Trần Trì trong sân đấu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng khϊếp sợ cùng thẹn quá hóa giận, đánh bại đội hữu ngay trước mặt mình sau đó nghênh ngang đi ra như thế này, hoàn toàn trắng trợn trào phúng bản thân Trần Trì, chẳng những là trên thực lực, còn cả trí tuệ.
- Đuổi theo!
Trần Trì sắc mặt xanh tím ra lệnh, trong ngữ khí đã không còn trầm ổn cẩn thận trước đó.
Trận đấu đánh tới mức này quả thật nằm ngoài dự kiến của mọi người, bước ngoặc đó chỉ là vì một người, đó là Tiêu Hoằng không có chút đáng chú ý gì, bề ngoài chính trực nhưng thực tế vô sỉ cực điểm.
Bây giờ, cơ bản hắn xác định 100% trước đó để cho Lý Nhạc trào phúng Giang Thắng, lại làm cho Giang Thắng nghĩ lầm Lý Nhạc mới là cao thủ, thừa cơ xử lý Giang Thắng, sau đó tập trung ưu thế binh lực xử lý Hà Kỳ Minh, tất cả đều là do một tay Tiêu Hoằng bày sẵn.
- Lén lút như vậy tính là bản lãnh gì? Có gan thì chúng ta đối kháng chính diện một lần, quyết một trận cao thấp!
Đuổi theo một hồi, Trần Trì luôn luôn lão luyện đã bắt đầu rít gào, nhưng mà cùng lúc rít gào, hắn vẫn âm thầm phân phó đội hữu Vương Ưng bên cạnh, nếu phát hiện Hạ Trạch lạc đàn thì không tiếc mọi giá xử lý, mặc kệ thắng thua, trước tiên đảm bảo tiểu tổ vào vòng sau mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Nhưng mà gần như ngay khi Trần Trì vừa có động tác phân phó, thần sắc không khỏi chợt động.
Xuyên qua một mặt cây cối rậm rạp, đi vào con đường rộng rãi, Trần Trì nhìn thấy Tiêu Hoằng đứng ở đó, không trốn không né, thần sắc bình thản, không xa sau lưng hắn chính là Hạ Trạch đang ôm ngực.
Hiển nhiên, muốn tiếp cận Hạ Trạch thì phải qua một cửa của Tiêu Hoằng, hơn nữa chuẩn bị một lần đối đầu chính diện, làm một cái kết thúc.
Nhìn thân hình gầy yếu của Tiêu Hoằng đứng giữa đường, Trần Trì chợt dừng bước, vừa rồi hắn la hét muốn đường đường chính chính đánh một trận, nhưng thật tới khi Tiêu Hoằng xuất hiện, hắn lại khó hiểu. Dựa theo thực lực hiện giờ mà nói, hắn là Ngự đồ cấp năm, Vương Ưng là Ngự đồ cấp bốn.
Đối mặt Tiêu Hoằng cấp năm cùng một cái Hạ Trạch bị thương, đυ.ng một cái là ngã, bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, điều này không giống phong cách Tiêu Hoằng trước đó.
Tạm thời hai bên tiến vào giằng co ngắn ngủi, không ai di động trước.
- Bỉ Ngạn! Bỉ Ngạn!
- Tiêu Hoằng! Tiêu Hoằng!
Bỗng nhiên, trên khán đài vang lên tiếng hò hét, hơn nữa dần dần hòa nhịp.
Đúng vậy, trước đó bọn họ coi thường chiến đội Bỉ Ngạn, nhưng mà bây giờ chiến đội Bỉ Ngạn được Tiêu Hoằng dẫn dắt ương ngạnh đánh tới bây giờ, rõ ràng khiến bọn họ kính nể, mọi người ít nhiều sẽ đồng tình kẻ yếu, người xem cũng không ngoại lệ.
Huống chi, trước mắt ở trong mắt người ngoài, Tiêu Hoằng vẫn ở trong hoàn cảnh xấu, bởi vì trước đó Tiêu Hoằng báo là Ngự đồ cấp năm, còn đối thủ của hắn là tổ hợp cấp năm cùng cấp bốn, huống chi bây giờ Tiêu Hoằng còn phải bảo vệ Hạ Trạch sau lưng, tránh bị thương mới phải xuất hiện.
Tiếng hò hét ngoài sân rõ ràng đẩy không khí lêи đỉиɦ điểm, khiến người ta cảm giác máu nóng sôi trào.
Nhâm Tường cùng Trương Sơn lúc này xiết chặt tay, mồ khôi khẩn trương chảy trên trán, cả người không thở nổi, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hình ảnh Tiêu Hoằng giằng co với Trần Trì trên màn hình lớn, quyết đấu chung cực hết sức căng thẳng.
Ngay cả trọng tài trước đó biểu hiện không quan tâm, lúc này cũng thể hiện vẻ mặt tập trung. Đúng vậy, loại trận đấu này không thể so với chiến đấu cao cấp, nhưng trình độ khẩn trương không thua gì chiến đấu cao cấp khác.
Lấy yếu thắng mạnh, siêu cấp nghịch chuyển, chẳng lẽ sẽ thật sự trình diễn? Khó mà nói được.
Trọng tài có thể dựa vào kinh nghiệm già dặn, tự nhiên nhìn ra được tình hình trong sân, Bỉ Ngạn vẫn hết sức bất lợi, bởi vì Hạ Trạch hiện giờ gần như không thể chiến đấu, chỉ có thể trở thành trói buộc của Tiêu Hoằng, cùng lúc chống lại hai người còn phải phân tâm bảo vệ.
- Nghe kỹ, chờ lát nữa ta quấn lấy Tiêu Hoằng, ngươi phụ trách vòng qua Tiêu Hoằng xử lý Hạ Trạch, trước tiên đảm bảo qua vòng rồi tính.
Trần Trì hạ giọng nói Vương Ưng bên cạnh, sau đó nhìn Tiêu Hoằng phía trước, bắt đầu cao giọng nói:
- Hai người chúng ta đánh một Ngự đồ cấp năm ngươi, chúng ta vẫn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, chúng ta thắng chắc rồi!
- Đánh xong mới biết được.
Tiêu Hoằng bình thản đáp lại, biểu tình bình tĩnh, không có chút dao động, chỉ là trên cánh tay cùng thân thể có Ma Văn quấn quanh, hơi sáng lên giống như chó sói nhe răng nanh sắc nhọn.
Hạ Trạch sau lưng liếc Tiêu Hoằng sừng sững trước mặt, thần sắc mơ hồ toát ra rung động. Tuy rằng Tiêu Hoằng này cho hắn cảm giác rất xa lạ, rất lạnh nhạt, nhưng vào lúc này Hạ Trạch lại cảm giác được không có ai đáng tin cậy hơn Tiêu Hoằng, thân thể gầy yếu giống như mặt tường chắn trước mặt hắn.
- Lên!
Nhắm thời cơ, Trần Trì quát lên, tiếp theo nhấc tay khởi động Chiến văn Hỏa Vũ, bắn ra khối năng lượng vẫn thạch về phía Tiêu Hoằng, muốn khiến Tiêu Hoằng dời vị trí. Cùng lúc, Vương Ưng bên cạnh cũng khởi động, nhìn như lao về phía Tiêu Hoằng, mục tiêu thực tế lại là Hạ Trạch!
Chỉ là lúc này Tiêu Hoằng cũng quyết đoán ra tay, vươn tay bắn ra hai đạo bụi gai, chính xác quấn quanh năng lượng thể vẫn thạch.
Ngay sau đó năng lượng thể vẫn thạch nổ tung, giữa hai người hình thành đoàn ánh sáng chói che mất tầm mắt của hai người.
Không khiến Tiêu Hoằng di chuyển, khiến Trần Trì cảm thấy mất mát, nhưng lúc này thần sắc hắn chợt động, chỉ thấy trong ánh sáng có bốn đạo răng nanh phóng về phía hắn, không cho hắn một chút thời gian phản ứng!