- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Ma Ngân
- Chương 2: Hy vọng
Ma Ngân
Chương 2: Hy vọng
- Ngươi là ai? Tới đây làm gì?
Tiêu Hoằng hỏi lại, giọng điệu giống như một mảnh tro tàn, cũng tùy tay khép quyển sách dính đầy vết máu lại.
- Trợ lý của Tập đoàn Thiếu Giang, có người muốn gặp ngươi.
Ngoài cửa lại truyền vào giọng nói, có vẻ bình thản, không có mảy may kích động.
- Tập đoàn Thiếu Giang? Có người muốn gặp ta?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, trên gương mặt xám như tro tàn hiện lên một chút nghi hoặc: Tập đoàn Thiếu Giang chính là chủ của mỏ đá Đông Thành, Tập đoàn Thiếu Giang ở trong mắt mỏ đá Đông Thành hoàn toàn là cấp trên cao cao tại thượng. Người của Tập đoàn Thiếu Giang đến tìm mình, hơn nữa thông báo có người muốn gặp mình, chuyện này không khỏi có chút kỳ quái, dù sao mình chỉ là một tên thợ mỏ nho nhỏ đến đáng thương, như thế nào có thể lọt vào mắt của Tập đoàn Thiếu Giang chứ?
- Là ai muốn gặp ta?
Tiêu Hoằng cảnh giác hỏi, tuy rằng hiện tại trong lòng hắn nguội lạnh như tro tàn, nhưng hàng năm lăn lộn trong hoàn cảnh nguy hiểm, chuyện cảnh giác dường như đã trở thành một loại bản năng của hắn.
- Theo ta đi, rồi ngươi sẽ biết!
Ngoài cửa lại truyền vào thanh âm, giọng điệu không để cho từ chối.
Đối với yêu cầu như vậy, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn còn tràn ngập cảnh giác, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, Tập đoàn Thiếu Giang chính là thế lực lớn số một số hai ở phụ cận Thái Ngô Thành, còn bản thân mình lại là thứ gì chứ, một thợ mỏ nho nhỏ sinh mệnh đang bị đe dọa, nếu từ chối, đối phương có một vạn phương pháp làm cho hắn mất tích.
Thật cẩn thận từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh đao nhỏ cổ xưa, nhét vào bên trong giày, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đứng dậy, mở cửa ra một cái khe hở.
Dưới Ma Văn quang ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy ngoài cửa đứng một gã đàn ông quần áo phẳng phiu, tướng mạo đoan chính, tóc ngắn, chắp tay sau lưng nhìn Tiêu Hoằng.
Thấy cửa gỗ cũ nát mở ra một cái khe hở, lộ ra nửa khuôn mặt Tiêu Hoằng, người đàn ông tự xưng là trợ lý cũng không có nói thêm một câu gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu đây là có ý tứ gì, hắn hơi trầm tư một chút, rồi đóng cửa đi theo phía sau, thần sắc bình thản lại.
Đi theo phía sau trợ lý vòng mấy vòng trong dãy nhà, rất nhanh, Tiêu Hoằng liền đi tới bên cạnh một tòa nhà ở gần mỏ đá. So sánh với nhà của hắn, toà nhà cao ba tầng này có vẻ khang trang sạch sẽ hơn nhiều, Ma Văn quang ở bốn phía cũng sáng hơn một ít.
Làm việc ba năm ở đây, đương nhiên Tiêu Hoằng biết tòa nhà lầu này là dùng làm gì, chính là địa điểm làm việc của chủ sự mỏ đá, cũng là chỗ tiếp đãi khách quý.
“Mang mình tới nơi này, đến tột cùng là muốn làm gì?” Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng, mơ hồ dường như hắn cảm nhận được, sự tình cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng như vậy.
Bỗng nhiên, Tiêu Hoằng không ngừng nhìn quét bốn phía, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, chỉ thấy ở trước cửa tòa nhà lầu, đang đậu một chiếc Ma Văn Xa xa hoa, phía trên thân xe màu vàng phủ kín Ma Văn hoa lệ huyền ảo, hợp kim Thái A làm thân xe, da thú Xỉ hổ mao chế thành ghế ngồi, cả khối Tử anh thạch mài thành cửa kính xe... tất cả đều làm nổi bật sự xa hoa của Ma Văn Xa màu vàng này.
Bản thân Tiêu Hoằng đối với loại Ma Văn Xa đại danh đỉnh đỉnh này cũng có chút hiểu biết, một chiếc giá cao tới 1000 kim tệ, cho dù ở trong Thái Ngô Thành người có thân phận, có địa vị, có tiền tài dùng chiếc xe này cũng là ít ỏi không có mấy.
“Chẳng lẽ là hắn? Không có khả năng!” Tiêu Hoằng không ngừng suy nghĩ trong lòng.
Lại nhìn cách đó không xa, Lý Nhạc cùng với vài tên thợ mỏ, đang thụt ló ở dưới một cây cột treo Ma Văn quang, ánh mắt không chớp nhìn Ma Văn Xa sáng bóng xa hoa kia, bên trong thần sắc có hâm mộ, nhưng phần nhiều lại là kính sợ, cũng thường thường châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.
Một màn như vậy, làm cho Tiêu Hoằng trong mơ hồ có cảm giác tình thế không tầm thường, mà đến tột cùng lại là chuyện gì? Lúc này ở trong lòng Tiêu Hoằng hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn.
Không hề dừng lại nhiều, gã trợ lý đẫn Tiêu Hoằng đi thẳng vào trong tòa nhà lầu, theo bậc thang lên thẳng đến tầng cao nhất, đồng thời đi tới trước một cánh cửa gỗ hoa lệ mới ngừng lại, cực kỳ cung kính khẽ gõ vài cái lên cửa, rồi dẫn Tiêu Hoằng đi vào.
Đi vào bên trong phòng, nơi này trần thiết có vẻ xa hoa dị thường, sàn nhà bằng gỗ cẩn tơ vàng, ẩn ẩn tản ra màu vàng, một cái bàn làm việc thật lớn, bàn trà tinh xảo, ghế trường kỷ, trang trí phân bố xen kẽ tỉ mỉ ở trong đó.
Một góc phòng đang đứng bảy tám người, toàn bộ đứng ngay ngắn ở một bên, ngay cả Từ Khanh chủ sự mỏ đá Đông Thành ngày thường cao cao ở trên, tại đây cũng khoanh hai tay đặt ở bụng, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Ở một góc phòng khác, bên cạnh bàn làm việc thì đứng một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, một thân mặc trường bào tơ vàng cực kỳ đẹp đẽ quý giá, một đầu tóc ngắn màu xám đậm, tinh thần phấn chấn đứng đó, trong ánh mắt tinh xảo như có như không toát ra ngạo ý, trên người lại tản ra một khí thế uy áp, gần như làm cho người ta không dám thở mạnh.
Giờ phút này, hắn đang chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ hình tròn, không chút để ý nhìn điểm điểm văn quang ngoài cửa sổ.
Tuy rằng, Tiêu Hoằng chỉ có thể nhìn một bên mặt người đàn ông này, nhưng chỉ liếc mắt một cái, vẻ mặt của Tiêu Hoằng đột nhiên biến sắc, trong ánh mắt có hơi kinh hãi, cũng có một chút kìm lòng không được kính sợ như vậy!
Mà người này đương nhiên Tiêu Hoằng nhận ra, cũng có thể nói ở Thái Ngô Thành không người nào không biết không người nào không hiểu, thậm chí là đứa nhỏ choai choai đều biết, đúng là Đại dược sư cấp Ngự Sư - Tang Hoành Vân!
Phía trước cũng đã nói qua, khu động Ma Văn dựa vào chính là Ngự lực, ở toàn bộ vũ trụ Thái Qua, Ngự lực tổng cộng chia làm bảy đại cảnh giới, Ngự Đồ, Ngự Giả, Ngự Sư, Đại Ngự Sư, Ngự Hồn, Ngự Không cùng với Ngự Thần. Chỉ có Ngự Đồ chia làm mười cấp; ngoài ra trong mỗi cảnh giới khác đều chia làm năm cấp.
Ở Thái Ngô Thành, có thể đạt tới Ngự Sư, đã hoàn toàn có thể xưng là hiếm thấy như lông phượng sừng lân. Bên trong ngàn vạn dân cư, cũng chỉ có ba người, hơn nữa trước đây không lâu nghe nói Tang Hoành Vân đã thành công thăng cấp, đạt tới Ngự Sư cấp ba.
Mặt khác, đó là chức nghiệp của Tang Hoành Vân là Dược sư, chức nghiệp này có thể nói là một chức nghiệp rất được người khác coi trọng. Dù sao mọi người nhiễm bệnh, binh sĩ cũng thường xuyên bị thương, đúng lúc này, địa vị của Dược sư liền lộ ra. Huống chi, một khi có Dược sư trợ giúp, cung cấp đủ loại kiểu dáng Ma Văn đan dược, đối với tu luyện Ngự lực khẳng định là làm ít công to.
Bởi vì ở cùng một đẳng cấp, bất kể chức nghiệp gì, thân phận của Dược sư là cao quý nhất!
Mà Tập đoàn Thiếu Giang chính là nhờ có Đại dược sư Tang Hoành Vân bồi dưỡng, mới có thể trở thành thế lực lớn số một số hai ở Thái Ngô Thành. Đừng nói thế lực nào khác, cho dù là Thị trưởng của Thái Ngô Thành, đều phải cung kính mấy phần.
- Tang đại nhân! Người đã gọi đến cho ngài!
Trợ lý cung kính nhẹ giọng nói với Tang Hoành Vân, tiếp theo hơi cúi người xuống cung kính đứng một bên, không dám nhiều lời.
Tang Hoành Vân không có đáp lại, không hề nhìn trợ lý, càng không có chú ý tới Tiêu Hoằng, ánh mắt cứ như vậy bình tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
- Nghe Từ Khanh nói, ngươi là người thợ mỏ duy nhất dám xuống tầng thứ tư giếng mỏ lấy quặng?
Qua một hồi lâu, Tang Hoành Vân mới nhẹ giọng nói, bên trong lời nói không có khinh thường, không có cao ngạo, thực bình thản nhưng mang theo một uy áp chế người.
- Không phải duy nhất, chỉ là trước đây người có gan xuống đến tầng thứ tư... đều đã chết.
Tiêu Hoằng đáp lại chi tiết, tuy rằng trong lòng tràn ngập không yên, nhưng giọng điệu coi như bình thản.
Nghe nói như thế Tang Hoành Vân, cũng không có phản ứng gì lớn lắm, chỉ là hướng về phía Tiêu Hoằng, chậm rãi vươn ra một bàn tay thon dài tinh tế, mở ra, trong tay là một khối Ma Văn màu tím sậm, có chứa văn lộ màu đỏ, tiếp theo Ma Văn màu tím sậm ở trong tay Tang Hoành Vân, đột nhiên tiêu tán dường như hòa tan trong hư không, rồi trong chớp mắt nơi bàn tay ông ta hình thành một hình ảnh lập thể.
Là một khối tảng đá tản ra ánh huỳnh quang màu xanh biếc, hình ảnh trông rất sống động, so với Ma Văn hình ảnh bình thường không biết rõ ràng hơn gấp mấy trăm lần.
- Đây là Anh tỉnh thạch, nguyên thạch thượng đẳng dùng chế tác Ma Văn cấp Ngự Sư rất hiếm thấy. Nghe nói nó có ở tầng năm giếng mỏ, ta cần một khối, cần ngươi tìm lấy giúp ta.
Tang Hoành Vân phi thường đơn giản nói rõ ý đồ, không có thương lượng, chỉ có yêu cầu và phân phó, làm cho người ta có một loại cảm giác không để cho từ chối.
- Thù lao!
Tiêu Hoằng đồng dạng dùng giọng nói phi thường đơn giản rõ ràng, trình độ nguy hiểm của tầng năm giếng mỏ, Tiêu Hoằng tự nhiên biết, đi xuống có thể nói là cửu tử nhất sinh, không nằm trong hạng mục khai thác của nhân công trong quặng mỏ, bất cứ lúc nào đều có thể có dung nham cuồn cuộn. Khoảnh khắc trước quặng mỏ hoặc giả chỉ có mười mấy độ, ngay sau đó có thể sẽ cao tới mấy trăm thậm chí hơn một ngàn độ. Mà trọng yếu hơn là nó không có theo quy luật gì, không có lúc nào là không tồn tại nguy hiểm.
Ngay cả Tiêu Hoằng cũng không dám tùy tiện nếm thử, bởi vì đi xuống đó tuyệt đối có thể nói là cửu tử nhất sinh, thậm chí rất nhiều người cho rằng, đi xuống tầng năm chính là đi chịu chết.
- Lớn mật! Tang Hoành Vân đại sư giao cho ngươi nhiệm vụ, là vinh dự của ngươi, nơi này có phần để ngươi cò kè mặc cả hay sao?
Chủ sự Từ Khanh bỗng nhiên sa sầm mặt xuống, lên tiếng khiển trách Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên, ngay lúc câu nói của Từ Khanh vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt chỉ thấy ánh mắt của Tang Hoành Vân chiếu ngay vào Từ Khanh, ẩn ẩn hiện lên một tia bất mãn, dường như muốn nói cho Từ Khanh biết, nơi này có phần của ngươi xen mồm sao?
Nhìn thấy bên trong hai mắt Tang Hoành Vân hiện lên một chút hàn quang, Từ Khanh lập tức giật mình, tiếp theo liền ngậm miệng lại, cúi gầm đầu, cũng không dám thở mạnh.
- Thấy sắc mặt ngươi trắng bệch, môi phát tím, hai má ửng đỏ, hẳn là mới bị xuất huyết bên trong lần đầu, không có gì bất ngờ xảy ra, dường như ngươi chỉ sống được ba ngày nữa.
Tang Hoành Vân chậm rãi dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói.
Tiêu Hoằng thần sắc hơi vừa động, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục bình thản, Đại dược sư cấp bậc Ngự Sư liếc mắt một cái nhìn ra hiện trạng thân thể hắn, cũng chẳng có gì lạ.
Kỳ thật hiện tại, Tiêu Hoằng phi thường muốn nhờ Tang Hoành Vân giúp khám bệnh cho mình, nhưng hắn nghĩ lại: Tang Hoành Vân là ai chứ, có thể sẽ xem bệnh cho mình một tên thợ mỏ thấp kém như vậy sao?
Không nói gì thêm, Tiêu Hoằng chỉ khẽ gật gật đầu, tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
Một tiếng vang nhỏ, nhìn lại Tang Hoành Vân đã chậm rãi đặt lên bàn làm việc một cái Ma Văn dược do Bạch ngọc thạch chế thành. Tuy rằng cả khối Ma Văn dược chỉ có Bạch ngọc thạch cấp thấp nhất chế thành, nhưng ở mặt trên Ma Văn lại phát sáng rạng rỡ, đường cong lưu loát, tiêu sái mà lại huyền ảo, nhất là đan dược lớn bằng hạt đậu được khảm ở giữa tâm kia lại giống như một viên bảo thạch ở trong đó.
Nhìn thấy Tang Hoành Vân xuất ra một vật như vậy, mọi người ở bốn phía trong mắt đều bừng sáng, nhìn từ văn lộ trên Ma Văn, rõ ràng là tự tay Tang Hoành Vân chế ra, tuy rằng chỉ là Ma Văn bậc thấp nhất, nhưng nếu đem ra thị trường, chỉ bằng danh tiếng của Tang Hoành Vân, giá trị sẽ tăng lên không chỉ gấp trăm lần.
- Đây là Ma Văn chỉ đồng dược do ta chế tạo, có công hiệu giảm đau, đình chỉ xuất huyết bên trong, có thể dùng được năm mươi lần, cũng đủ cho ngươi sử dụng một năm. Đến tầng năm giếng mỏ tìm cho ta một khối Anh tỉnh thạch, nó sẽ thuộc về ngươi!
Tang Hoành Vân lạnh nhạt nói.
Nhìn Ma Văn chỉ đồng dược trên bàn làm việc, trong mắt Tiêu Hoằng không tự chủ được hiện lên một tia sáng. Không thể nghi ngờ vật này đối với Tiêu Hoằng đang ở vào tuyệt cảnh mà nói, tuyệt đối là nguồn hy vọng hiếm có, hay nói cách khác vật này có thể giúp cho hắn có thêm cuộc sống một năm giống như người bình thường, cũng chính là sống thêm một năm.
Hơn nữa trong một năm này, Tiêu Hoằng sẽ có thời gian tiếp tục tìm kiếm biện pháp khác trị tật bệnh trong cơ thể mình, lực hấp dẫn này đối với Tiêu Hoằng không cần nói cũng biết.
Tuy nhiên, thời điểm này ngoài mặt Tiêu Hoằng như vẫn không có bị lực hấp dẫn lớn lắm, hoàn toàn ngược lại hắn cẩn thận hỏi:
- Nghe nói dưới tay Tang Hoành Vân đại sư có mấy chục dược đồng tinh anh, vì sao ngài không tìm bọn họ, mà cố tình tìm tới ta?
- Bởi vì tính mạng của họ, đáng giá hơn so với cái mạng của ngươi!
Tang Hoành Vân đưa ra một lý do rất đơn giản, cũng phi thường thực tế. Điều này cũng không có gì sai, dưới tay Tang Hoành Vân chính là hơn mười người dược đồng tinh anh, đều là Tang Hoành Vân tỉ mỉ bồi dưỡng thành, đại bộ phận đều là Ngự Đồ cấp ba cấp bốn, có thể thông qua Ngự lực khống chế Chiến Văn tiến hành chiến đấu, đánh chết linh thú, có thể thu thập thảo dược ở khu vực nguy hiểm.
So với Tiêu Hoằng là Ngự Đồ cấp một gần như không khác gì thường nhân, tính mạng của bọn họ dĩ nhiên vô cùng quý báu. Đương nhiên, còn có một điều không thể bỏ qua, đó chính là ở tầng năm giếng mỏ, độ nguy hiểm khi đối mặt với dung nham, thì dược đồng tinh anh của hắn gần như không có khác nhau quá lớn so với thường nhân, gặp dung nham phun trào hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà đối với công việc này, kinh nghiệm phong phú của Tiêu Hoằng sẽ thể hiện ra hết ưu thế.
Đối với câu nói có chứa tính hạ thấp của Tang Hoành Vân này, Tiêu Hoằng cũng không có tức giận, nói gì đi nữa chính mình đã như vậy rồi, còn có vốn để tức giận sao?
- Đã biết rồi! Đồng ý giao dịch! Ngày mai ta sẽ xuất phát, một tay giao đá, một tay giao văn!
Tiêu Hoằng phi thường thống khoái đáp ứng.
Tang Hoành Vân cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ là chỉ chỉ ra cửa, ý bảo Tiêu Hoằng có thể rời đi.
Tiêu Hoằng cũng không có nói thêm gì, liếc mắt nhìn một cái thật sâu vào Ma Văn chỉ đồng dược trên bàn làm việc, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
- - - - - oOo- - - - -
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Ma Ngân
- Chương 2: Hy vọng