Chương 1234: Gϊếŧ Bệ Đồ

Kèm theo thanh âm của Tiêu Hoằng như thế, ngay sau đó chỉ thấy một đạo thanh mang nhoáng lên một cái ở trong bầu trời, giống như sao băng cắt qua tinh không trong đêm khuya.

“Ầm!”

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã trực tiếp hiện ra trên quảng trường kim loại, dùng thân mình chắn phía trước Mộ Khê Nhi, đồng thời phát ra một luồng sóng xung kích Ngự lực mãnh liệt, không khỏi làm cho Tiết hắn và Bệ Đồ thối lui về phía sau hai bước.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng thần sắc lạnh như băng đứng ở phía trước Mộ Khê Nhi, khóe miệng Tiết Hán và Bệ Đồ không kìm được giật giật, dẫn dụ Tiêu Hoằng xuất hiện ở đây là một phần trong kế hoạch của họ, nhưng khi Tiêu Hoằng thực sự xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vẫn làm cho hai người này kiêng dè tận đáy lòng. Nhân vật cấp Ngự Hồn chết ở dưới tay Tiêu Hoằng, quả thực đã nhiều đếm không xuể.

Mộ Khê Nhi ở phía sau Tiêu Hoằng, nhìn thấy Tiêu Hoằng không quản tới hết thảy đi tới nơi này, trực tiếp che chắn phía trước mình, vốn vẻ mặt kiên nghị và kiên cường của nàng từng chút từng chút biến thành xúc động, khóe miệng run run vài cái, hai hàng nước mắt chảy xuống.

- A Hoằng...

Mộ Khê Nhi thì thào:

- Huynh không nên xuất hiện ở đây...

- Ta biết, nhưng vẫn đến đây, ta cảm thấy ta là một nam nhân, phải gánh vác hết thảy việc của nam nhân!

Tiêu Hoằng khẽ quay đầu nhìn lại, nói với Mộ Khê Nhi, giọng điệu có chứa một tia dịu dàng.

- Ha ha... Tiêu Hoằng! Không thể tưởng được ngươi cũng có thời điểm không lạnh giá! Nếu ngươi đã xuất hiện, hôm nay đừng nghĩ chạy trốn, hiện tại hết thảy hành tung của ngươi đã bị Khảm Đô Tư sư phụ...

Không đợi Tiết Hán nói ra câu nói kế tiếp, chỉ thấy hai mắt của Tiêu Hoằng đã bắn thẳng ra hai đạo hàn mang, tiếp theo thân hình khẽ lay động, trong nháy mắt hóa thành mấy đạo tàn ảnh, ngay sau đó, liền xuất hiện ở trước mặt Tiết Hán. Một bàn tay lạnh như băng đã vươn thẳng tới trong miệng Tiết Hán, chụp nắm lấy cằm Tiết Hán.

Tiếp theo, cánh tay Tiêu Hoằng hơi dùng một chút lực, đột nhiên kéo mạnh một cái ra phía ngoài.

“Rốp!”

Cùng với một tiếng xương cốt nổ tung, cùng với tiếng máu thịt bị xé rách, liền thấy Tiêu Hoằng đã manh mẽ kéo rách toạc hàm dưới tính cả đầu lưỡi của Tiết Hán.

Lập tức, một luồng máu tươi từ hàm dưới của Tiết Hán phun trào ra.

Nhìn lại Tiết Hán, giờ khắc này, chỉ cảm thấy một cơn đau nhức lan khắp toàn thân, có lòng muốn phát ra tiếng kêu gào thống khổ, lại phát hiện đầu lưỡi của hắn đã ở trong tay Tiêu Hoằng.

Tốc độ nhanh như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, không khỏi làm cho hai mắt của Tiết Hán toát ra vô tận sợ hãi.

- Ta như thế nào, không cần ngươi nói ra!

Tiêu Hoằng nhìn đầu Tiết Hán thiếu một mảng, ấm trầm nói từng chữ một, tiếp theo bàn tay đột nhiên dùng một chút lực, trực tiếp bóp dập nát hàm dưới của Tiết Hán, sau đó nắm tay cực lớn liền tung quyền liên tiếp đánh vào mặt Tiết Hán.

Hơn một trăm quyền giáng xuống, cái đầu của Tiết Hán bị đánh thành thịt vụn, sau đó giống như một đống bùn nhão, ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng. Từ đầu đến cuối Tiết Hán không có chút lực trả đòn.

Nhìn lại Bệ Đồ đứng ở bên cạnh Tiết Hán, nhìn thấy Tiết Hán chết thảm, cùng với hành động tàn bạo và bưu hãn của Tiêu Hoằng kia, không kìm được cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt đã trở nên một mảnh thảm bại, hai mắt trợn trừng, đầy vẻ hoảng sợ.

Vốn trước đó ý của hắn là liên thủ với Tiết Hán cầm chân Tiêu Hoằng mười mấy phút, chờ đợi Khảm Đô Tư sư phụ tới trợ giúp, nhưng vạn lần không nghĩ tới, bằng vào thực lực của Tiêu Hoằng, căn bản không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Có ý tưởng như vậy, Bệ Đồ chỉ cảm thấy cả người bắt đầu rét run.

- Muốn quấn lấy ta, chờ đợi Khảm Đô Tư tới đây đánh chết ta phải không? Ngươi đời này là không nhìn thấy nữa rồi!

Tiêu Hoằng từng chút từng chút dời ánh mắt nhìn ngay Bệ Đồ, nói với giọng điệu thâm trầm, trong ánh mắt sát ý nổi lên bốn phía.

- Tiêu Hoằng! Ngươi... Ngươi...

Bệ Đồ còn muốn nói gì đó, nhưng thực lực của hắn ở trước mặt Tiêu Hoằng có vẻ yếu ớt mà lại không đủ sức, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, hành động lần này lại trở thành con đường dẫn tới tử vong của hắn.

Có ý định lui về phía sau vài bước, tận khả năng cách xa Tiêu Hoằng một ít, nhưng thời điểm này Bệ Đồ lại kinh hoàng phát hiện: Hai chân của hắn đã bị Hàn băng vạn năm hoàn toàn triệt để đóng băng ở trên mặt đất, không thể nhúc nhích chạy thoát được.

Tiêu Hoằng khẽ xoay người đối mặt với Bệ Đồ, giơ lên hai tay quyền dính đầy máu tươi nhẹ nhàng hoạt động mấy cái giống như một tên đồ tể hoạt động cho nóng người trước khi gϊếŧ chóc.

- Nói cho Bệ Đồ ngươi biết, Tiêu Hoằng ta chờ đợi ngày này đã mười lăm năm rồi!

Tiêu Hoằng nói xong, liền chậm rãi vươn tay chộp tới bả vai Bệ Đồ.

[ truyen cua tui dot net ] https://truyen

cuatui.net/ Bệ Đồ có lòng muốn phản kích, có ý giãy giụa, nhưng ở trước mặt Tiêu Hoằng là Ngự Hồn cấp năm, Bệ Đồ khó tránh khôi có vẻ có chút yếu ớt, ở dưới Hàn băng vạn năm màu xanh này, Bệ Đồ chỉ cảm thấy cả người bắt đầu phát cứng đờ, ngay cả Ngự lực trong cơ thể đều bị ngưng đọng lại, đừng nói là phản kích ngay cả nhúc nhích thân mình cũng vô cùng khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay nếm đủ tang thương của Tiêu Hoằng đặt ở trên bả vai Bệ Đồ, tiếp theo bắt đầu chậm rãi phát lực.

“Rốp rốp...

Sau một lát, xương cốt sai, ví trí, rồi tùng chút vỡ vụn từ trong cơ thể Bệ Đồ.

- A!

Bệ Đồ không kìm được phát ra tiếng gào thống khổ, cực độ bi thương, trơ mắt nhìn bả vai của mình từng chút từng chút sụp xuống. Điều này đối với Bệ Đô mà nói không thể nghi ngờ là tra tấn cực lớn.

- Đừng nóng vội! Đây mới chỉ là bắt đầu!

Tiêu Hoằng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bệ Đồ, nhẹ giọng nói.

Mà những lời này truyền vào trong tai Bệ Đồ, hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều phát lạnh.

Thời điểm này, sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn như trước lạnh như băng, từng chút từng chút bẻ gãy một cánh tay của Bệ Đồ, động tác rất ư là thong thả, chính là muốn để Bệ Đồ thể nghiệm được đầy đủ sợ hãi và thống khổ của cái chết mang đến.

Bẻ gãy rứt đứt rời một cánh tay của Bệ Đồ rơi xuống, Tiêu Hoằng liền làm theo cách cũ, xé rách rứt xuống cánh tay kia của Bệ Đồ... Sau đó là hai chân.

Ngắn ngủi hai phút qua đi, chỉ thấy tứ chi của Bệ Đồ đã toàn bộ bị Tiêu Hoằng bẻ gãy rứt đứt rời, chỗ chân tay gãy của Bệ Đồ không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, thống khổ và sợ hãi trước cái chết không ngừng luân phiên biến hóa ở trên mặt hắn, máu tươi theo chỗ gãy ồ ồ chảy ra, hình thành bốn dòng máu.

Tiêu Hoằng đứng ở bên cạnh Bệ Đồ, trên mặt không có chút thương hại, giơ chân lên đạp thẳng trên ngực Bệ Đồ, không nói gì, chỉ là hơi cúi người xuống, vươn tay vạch khóe miệng Bệ Đồ ra nhổ đầu lưỡi của Bệ Đồ.

Một luồng máu tươi từ trong miệng Bệ Đồ phun ào ra.

Mà Tiêu Hoằng cũng không có ý dừng tay, tiếp theo liền đâm xuyên qua màng tai Bệ Đồ, sau đó chọc mù hai mắt Bệ Đồ... Tước đoạt tất cả giác quan của Bệ Đồ.

Điều này so với gϊếŧ chết Bệ Đồ còn tàn nhẫn hơn cả vạn lần, để cho hắn vẫn duy trì tính mạng nhưng không có chút tri giác, không thể nghe được âm thanh của ngoại giới, không thể nhìn thấy sự vật bên ngoài, không thể biểu đạt thống khổ trong lòng, không thể đạt được chút năng lực hoạt động gì.

Tuy nhiên, đến lúc này Tiêu Hoằng còn không có ý ra tay đánh chết, chỉ vươn tay bắt đầu nhổ răng của Bệ Đồ, nhổ ra từng cái từng cái... Kể từ đó, Bệ Đồ chỉ còn lại là một người hình “quả cầu thịt” mà thôi.

“Ầm ầm...”

Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa nhổ xong cái răng cuối cùng của Bệ Đồ, trong bầu trời u ám đột nhiên truyền đến tiếng vang cuồn cuộn giống như tiếng sấm, nhưng phải lớn hơn vài lần so với sấm sét.

Tiếp theo nhìn lên đám mây màu xanh trên bầu trời hỗn hỗn kia, đột nhiên hình thành một cái lốc xoáy to lớn!

Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên, tiếp theo tăng lực dưới chân đạp thẳng xuống, lập tức đầu của Bệ Đồ giống như quả khí cầu đầy hơi nổ tung thành đống vụn nát. Giờ khắc này, ánh mắt Tiêu Hoằng thì nhìn lên bầu trời, Tiêu Hoằng biết rằng, cái gì nên tới rốt cục đã tới.

- A Hoằng! Khảm Đô Tư kia dường như đến đây, huynh đi mau đi

Mộ Khê Nhi cố gượng đứng lên từ trên mặt đất, lớn tiếng nói với Tiêu Hoằng.

- Bước vào Vũ Nhuận Tinh cũng đã không còn kịp rồi!

Tiêu Hoằng liếc mắt nhìn Mộ Khê Nhi, bình thản cười đáp lại, dường như là một loại thoải mái.

Cùng lúc đó, ở ngoài hư không Vũ Nhuận Tinh, Khảm Đô Tư đã xuất hiện, ánh mắt cấp Ngự Không vô cùng chuẩn xác bắt giữ được vị trí chỗ Tiêu Hoằng, đồng thời vươn một ngón tay điểm thẳng xuống hướng Vũ Nhuận Tinh.

Trong chớp mắt, chỉ thấy theo ngón tay của Khảm Đô Tư, một cái năng lượng thể có dạng ngón tay màu vàng to lớn, bắt đầu chậm rãi xuyên qua tầng khí quyển của Vũ Nhuận Tinh, đồng thời trước khi chạm tới tầng khí quyển, ngón tay năng lượng màu vàng kia liền phát ra ánh sáng chói mắt.

Uy lực của một ngón tay này đủ để hủy thiên diệt địa, đây là thực lực của cấp Ngự Không.

Tiêu Hoằng ở trên mặt đất, nhìn ngón tay năng lượng to lớn từ phía chân trời kia, lập tức ấn xuống hướng tới phía mình, một lần nữa nhìn lướt qua Mộ Khê Nhi một cái, trong ánh mắt không kìm được toát ra vẻ kiên nghị, đồng thời khởi động Chiến Văn của bản thân, toàn thân Tiêu Hoằng đột nhiên phát lực.

Ngay sau đó, liền thấy dưới chân Tiêu Hoằng đột nhiên hiện ra một luồng sáng màu xanh, tiếp theo luồng sáng này chậm rãi mở ra, làm cho người ta có cảm giác giống như đôi mắt chậm rãi mở ra nhìn.

Mà thời điểm này, Tiêu Hoằng toàn thân đứng ở trên đồng tử “ánh mắt”, đây đúng là Chiến Văn “Thâm Thúy Nhãn” của Tiêu Hoằng.

Theo Thâm Thúy Nhãn mở ra, bông tuyết màu xanh bay tản ở trong không khí liền điên cuồng hội tụ vào trong Thâm Thúy Nhãn, làm cho Thâm Thúy Nhãn bắt đầu trở nên vô cùng mãnh liệt, dường như thật sự hấp thu năng lượng trong Hàn băng vạn năm.

Ngay lúc ngón tay cực lớn màu vàng lợt trong bầu trời kia cách mặt đất không tới 2000 thước, Tiêu Hoằng đột nhiên vung lên song chưởng. Trong chớp mắt, lại nhìn Thâm Thúy Nhãn ở dưới chân Tiêu Hoằng, một cái băng tinh hàn băng có chứa năng lượng màu xanh từ dưới bắn thẳng lên phía chân trời.

“Ầm ầm!”

Ngay sau đó, hai luồng năng lượng liền va chạm nhau ở phía chân trời Vũ Nhuận Tinh, va chạm sinh ra dao động năng lượng thật lớn, thổi quét tầng mây màu xanh phía chân trời không còn một mảnh, mặt đất một lần nữa trở nên sáng ngời mà lại chói mắt.

Sóng va chạm mãnh liệt lập tức làm cho mặt đất Vũ Nhuận Tinh truyền đến chấn động cuồn cuộn, từng chỗ từng chỗ núi lửa bắt đầu phun trào, mặt đất rạn nứt.

Hai luồng năng lượng va chạm nhau một chỗ, còn sáng ngời hơn gấp mấy lần so với mặt trời, lại chói mắt khiến người ta không thể nhìn thăng vào đó.

Tuy rằng Thâm Thúy Nhàn có thể tập trung lực lượng của Hàn băng vạn năm trên diện rộng, nhưng đối mặt với nhân vật Ngự Không cấp ba, Tiêu Hoằng như trước cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, vừa cảm nhận một khí thế uy áp bằng bạc từ hướng bầu trời đè ép xuống, dường như muốn đè chết mình.