- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Ma Ngân
- Chương 1208: Quái nhân
Ma Ngân
Chương 1208: Quái nhân
Cùng lúc đó, hạm đội Bất Khuất Dực một lần nữa đã tiến vào hệ hằng tinh Ma Duệ, giờ phút này Tiêu Hoằng an vị ở một góc của phòng điều khiển chính Bất Khuất Hào, cũng không có ngồi trên ghế chủ tọa, bởi vì nơi đó chỉ thuộc về quan chỉ huy cao nhất của hạm đội Bất Khuất Dực, Tiêu Hoằng không muốn phá hư quy củ này.
- Bệ hạ! Một trận chiến này chúng ta đánh có phải có chút quá liều lĩnh hay không?
Á Nặc Tư tỉnh táo lại, lên tiếng hỏi.
- Liều lĩnh? Ngươi có phải hay không cho rằng, hiện tại chúng ta đã coi như yên ổn, hẳn là mặc sức phát triển theo lề lối cũ? Điều này cũng đúng vậy, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ý nghĩa của quốc gia ở chỗ nào? Ta nói cho ngươi biết, cái gọi là quốc gia, một là cho con dân bổn quốc một môi trường cuộc sống tốt đẹp, hai là khi con dân bổn quốc bị khi dễ, sẽ nghĩa vô phản cô, xuất đâu vì bọn họ. Một chủng tộc, phải có tâm huyết!
Tiêu Hoằng nhìn lên màn hình, trầm giọng nói.
- Bệ hạ nói có đạo lý, thần ghi nhớ!
Á Nặc Tư hết sức chân thành đáp lại. Trên thực tế, cách thực hiện của Tiêu Hoằng mới là phong cách của người Lạc Đan Luân.
- Lão đại! 2000 tỉ kim tệ của Lai Mang Công Nghĩa Quốc, đã chuyển khoản đến trong tài khoản quốc gia chúng ta, xin hỏi nên xử lý số tài chính này như thế nào?
Thiết Nam bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, lên tiếng hỏi.
- Xử lý như thế nào? Đương nhiên là toàn bộ cấp cho gia đỉnh người bị hại!
Tiêu Hoằng không chút do dự nói.
- A! Cấp toàn bộ? Đầu óc lão đại ngài không bị phá hư rồi chứ? Chẳng lẽ chúng ta chạy rất xa như vậy, vừa chém vừa gϊếŧ mà một chút xíu ưu đãi cũng không có?
Tên mập trắng há rộng miệng nói. 2000 tỉ kim tệ ạ, số tiền đó mà chồng chất lên phải cao bao nhiêu? Hết tám phần có thể cao lên đến bên ngoài tầng khí quyền đấy.
- Tiền của đứa con người ta chết trận, ngươi cũng không biết xấu hổ muốn lưu lại? Về phần chạy thật xa như vậy? Đó là hẳn nhiên! Công dân dựa vào cái gì nộp thuế cho ngươi? Nếu không làm vậy quốc gia này còn có tác dụng gì?
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, đáp lại.
- 2000 ti nha, cấp cho một người! Trời của ta ạ! Hắn có thể nuốt trôi sao?
Tên mập trắng vẻ mặt xót của nói.
- Cấp hay không là chuyện của chúng ta, ăn hay không là chuyện của người ta, ngươi cũng đừng nhọc lòng quan tâm!
Tiêu Hoằng đáp lại.
Đại khái trải qua chừng mười mấy phút, Tiêu Hoằng liền cưỡi Phù Du Hào, tiến vào trong khu neo đậu của vương điện Tử La Lan Thành, theo sát phía sau, đó là hạm đội vận tải bị bắt trước đó.
Theo Phù Du Hào cùng với hạm đội vận tải chậm rãi đậu lại ở trên khu neo đậu chiến hạm, liền thấy người nhà hạm viên sớm đã chờ đợi ở bên cạnh khu neo đậu chiến hạm, tất cả đều ào lên, đoàn tụ với người nhà.
Chỉ có một lão phụ qua sáu mươi tuổi, được một gã thanh niên nâng đỡ, lẳng lặng đứng ở bên cạnh khu neo đậu chiến hạm, cả người nhìn qua coi như bình thường, duy chỉ có hốc mắt hơi có chút đỏ hồng, người này là ai, Tiêu Hoằng trước đó đã được cho biết.
Bởi vậy, hơi chần chờ một chút, Tiêu Hoằng liền cất hước đi thẳng tới trước mặt lão phụ này, vẻ mặt trầm trọng.
- Rất có lỗi với thái thái, ta không có mang về nhà, đứa con yêu của ngài!
Tiêu Hoằng vô cùng chân thành nói, sau đó vô cung cung kính khẽ cúi người với lão phụ.
- Bệ hạ không cần tự trách, trời có mưa gió bất ngờ, đây là chuyện không thể tránh khỏi!
Lão phụ đáp lại với giọng điệu bình thản.
- Ngài yên tâm, Lạc Đan Luân đế quốc nhất định sẽ nghiêm trị hung thủ, ngoài ra, còn có cái này!
Tiêu Hoằng nói xong, liền lấy ra một cái trữ kim văn 2000 tỉ, hai tay trao cho lão phụ nói:
- Đây là 2000 tỉ kim tệ của Lai Mang Công Nghĩa Quốc bồi thường cho ngài, hiện tại ta giao toàn bộ cho ngài!
Lão phụ chỉ nhìn lướt qua 2000 tỉ kim tệ kia một cái, cũng không có tiếp lấy, sau đó khẽ lắc lắc đầu:
- Nó đã từ bỏ ta, tuổi ta cũng không còn nhỏ, toàn ngạch phúc lợi của Lạc Đan Luân đế quốc cũng đủ để ta sống rất tốt rồi. Hơn nữa ta còn có hai con trai và một con gái, bọn chúng có thể chiếu cố ta. Số tiền này nói vậy Lạc Đan Luân đế quốc còn cần thiết hơn so với ta, hơn nữa ta càng không muốn các đứa con của ta, bởi vì số kim tệ này mà đánh mất tín niệm phấn đấu!
Trên thực tế, Lạc Đan Luân Đế Quốc rập khuôn theo Á Bình Ninh liên hợp thể, thiết lập thuế kế thừa di sản siêu cao, cũng là vì phòng ngừa điểm này, thuế kế thừa di sản cao tới 55%.
Tiêu Hoằng nghe lão phụ nói như vậy, cũng thật sự không tiện nói cái gì nữa, ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
- Như vậy theo ngài muốn dùng khoản tiền này vào việc gì? Chúng sẽ hoàn toàn nghe theo phân phó của ngài!
- Thủ vệ gia viên, chỉ cần là chuyện có liên quan với thủ vệ gia viên, đều có thể!
Lão phụ không chút do dự nói.
- Hiểu rõ!
Tiêu Hoằng đáp lại.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng thoải mái trò chuyện với lão phụ vài câu, rồi chuẩn bị mang theo đoàn người đi vào bên trong vương điện.
- Này! Vì cái gì các ngươi ngăn cản ta, buông ra! Buông ta ra, ta muốn gặp Tiêu Hoằng bệ hạ, đừng níu kéo ta, ngươi làm ta đau đó!
Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới đi tới trước cửa chính vương điện, bỗng nhiên thanh âm cực độ bi thương như thế truyền vào trong tai Tiêu Hoằng.
Theo thanh âm nhìn lại, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một gã thanh niên thân mặc đồng phục của Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim, đang bị hai gã thủ vệ quân vương điện ngăn cản níu kéo ở bên ngoài. Một gã thủ vệ quân vương điện bị bức bất đắc dĩ, chỉ có thể giữ chặt cánh tay thanh niên này, mà gã thanh niên thì đầu tóc rối bù, giáo phục trên người lại vô cùng nhếch nhác, duy chỉ có ánh mắt của hắn lại tràn ngập một loại chấp nhất tới cùng. Nói túm lại, làm cho người ta có cảm giác như kẻ điên điên khùng khùng.
- Chuyện gì thế?
Tiêu Hoằng rốt cục dừng lại lên tiếng hỏi.
- Tiêu Hoằng thúc thúc, bệ hạ! Ta có lời muốn nói với ngài, cho ta vào đi, cho ta vào đi!
Gã thanh niên này như trước bày ra một bộ dáng hăng say chấp nhất.
- Bệ hạ! Tiểu tử này đã ở đây ba ngày rồi, nói cái gì cũng muốn xông vào, hỏi hắn muốn làm gì, hắn cũng không nói!
Quan Gian Thường nói với vẻ mặt bất đắc dĩ. Thật ra, hắn cũng sắp bị tiểu tử này làm cho điên lên rồi.
- Hôm nay là thứ tư, dường như còn là thời gian đi học mà? Ngươi tới nơi này rốt cuộc làm gì? Mà ngươi tên là gì?
Tiêu Hoằng ánh mắt bình thản đánh giá một chút gã thanh niên Lạc Đan Luân này, rồi nhẹ giọng hỏi.
- Ta tên là Lạc Dần! Bệ hạ, Tiêu thúc thúc! Ta muốn một mình nói chuyện với ngài một chút, mười phút, mười phút có thể chứ, chỉ mười phút!
Gã thanh niên nói tiếp, trong giọng điệu tràn ngập ý khẩn cầu.
Tiêu Hoằng hơi đánh giá một chút thanh niên tự xưng là Lạc Dần này, ngẫm nghĩ một lát rồi phất tay áo ra hiệu cho Quan Gian Thường, ý bảo để hắn lại đây.
Ngay sau đó, Lạc Dần liền đi vòng qua thủ vệ quân vương điện, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, đồng thời lộ vẻ mặt khó chịu liếc mắt nhìn Quan Gian Thường, “hừ” một tiếng.
Tiêu Hoằng cũng không nói thêm gì, xoay mình đi vào bên trong vương điện, Lạc Dần đi theo sát phía sau Tiêu Hoằng.
Trải qua mười mấy phút, Tiêu Hoằng liền đi vào tới văn phòng của mình, sau đó khẽ xoay người hỏi Lạc Dần:
- Hiện tại có chuyện gì, ngươi có thể nói rồi chứ?
- Ngài xác định nơi này giữ bí mật chứ?
Lạc Dần cảnh giác quan sát bốn phía một chút, nhỏ giọng hỏi.
- Nơi này là văn phòng của ta, tuyệt đối bảo mật! Tiêu Hoằng chậm rãi ngồi ở trước bàn giấy, đáp lại.
Lại nhìn Lạc Dần một lần nữa chậm rãi cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mới từ trong bộ đồng phục lấy ra một xấp giấy cũ kỹ nhàu nát, đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng:
- Bệ hạ, ngài xem này! Đây là ta tiêu phí hai năm tâm huyết nghiên cứu ra. Ngài nhìn xem, cá nhân ta cho rằng, nó đủ để vườn tới đỉnh phong ở Thái Qua Vũ Trụ, thậm chí làm cho chiến tranh trong tương lai phát sinh tính biến đổi về chất!
Tiêu Hoằng nhìn xấp giấy nhàu nát ở trước mắt, lại nhìn xem bộ dáng của Lạc Dần, cảm giác đầu tiên chính là: Có phải đứa nhỏ này đầu óc có vấn đề hay không?
Tuy nhiên, có thể tiến vào được Đại Học Tổng Hợp Quốc Gia Vưu Kim, không có chút bản lãnh là không làm được.
Một lần nữa nhìn lướt qua Lạc Dần một cái, Tiêu Hoằng mới chậm rãi vươn tay, cầm lấy xấp tư liệu nhàu nát kia, bắt đầu lật qua trang nhìn xem.
Nhưng mà, gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới nhìn năm hàng chữ đầu tiên, ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Hoằng đột nhiên biến đổi.
Hàng chữ đầu tiên trên trang tư liệu này chính là “Trùng Động Nhân Tạo”, tiếp sau đó là bắt đầu trình bày lý luận của Trùng Động Nhân Tạo. Trên thế giới này, mọi sự vạn vật đều có cái gọi là vết nứt, như thủy tinh nhìn thấy vô cùng bóng loáng nhưng sau khi phóng đại 1 vạn lần, đều có thể nhìn thấy vết nứt, bao gồm thủy tinh hóa cường độ cực cao đều là như thế. Trên thực tế không gian cũng có vết nứt, chỉ có điều nó quá nhỏ, mắt thường không nhìn thấy, mà thực tế không gian giống như cái sàng phủ đầy vết nứt, những vết nứt này kỳ thật chính là những cái Trùng Động cực nhỏ, khi nó mở rộng vô hạn chính gọi là những trùng động trong hư không, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc mạnh hoặc yếu... Nếu chúng ta có thể bắt giữ được trùng động cực nhỏ không chỗ nào không có ở bên cạnh chúng ta, đồng thời mở rộng nó vô hạn, thì sẽ hình thành trùng động chúng ta có thể không chê tự nhiên. Từ đó có thể chỉ trong nháy mắt, một chiếc Ma Văn chiến hạm thay vì lộ trình tiến lên vài ngày, trực tiếp nhoáng một cái liền tới điểm mục tiêu...
Cả xấp báo cáo, tổng cộng tất cả hơn tám mươi trang, Tiêu Hoằng gần như là xem hết từng trang một. Cũng có thể nói, mỗi khi xem xong một tờ, trong lòng đều khϊếp sợ thêm một phần.
Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Hoằng thật sự hiểu được rõ ràng giá trị của xấp báo cáo này.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Tiêu Hoằng đọc hết báo cáo một lần, ngẩng đầu giọng điệu ít nhiều trở nên nghiêm túc.
- 22 tuổi!
Lạc Dần quan sát thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng này, hoặc ít hoặc nhiều cũng buông lỏng một ít, hết sức chân thành đáp lại.
- Phần báo cáo này là một mình ngươi viết ra à?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Đương nhiên không phải, ta chỉ là người đi đầu, ở phía sau ta còn có một tiểu tổ nghiên cứu sản xuất, đại khái hơn hai mươi người. Tuy nhiên, kinh phí nghiên cứu của chúng ta đã hết sạch, đều thử qua nhiều biện pháp, thậm chí ta còn lén trộm tiền từ trong nhà để chỉ vào việc nghiên cứu sản xuất. Chỉ có điêu sau lại bị ba ta đánh cho chết khϊếp. Tuy nhiên, dù vậy ông ta hỏi ta lấy tiền làm gì, ta cũng không có nói ra mục đích chân thật!
Lạc Dần cười cười nói không che giấu chút nào.
- Trộm tiền trong nhà là không đúng! Tuy nhiên, tinh thần giữ bí mật của ngươi vẫn là đáng khen! Tuy nhiên, ngươi có thể đi tới căn cứ Hải Quân, Tập đoàn Thiên Xà hoặc là Tập đoàn Thợ Săn, để xin kinh phí mà!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
- Đừng nói nữa, bọn họ vừa nghe nói ta chỉ có 22 tuổi, toàn bộ đều nói cùng một kiểu, bảo ta trước chuyên tâm lo học hành, còn nhiều thời gian, rồi sẽ hợp tác với ta... Đây rõ ràng chính là nói cho có lệ mà thôi!
Lạc Dần bĩu môi nói.
- Vậy mục đích ngươi tìm đến ta, có phải muốn ta xuất kinh phí nghiên cứu sản xuất hay không?
Tiêu Hoằng buông tư liệu xuống, hỏi tiếp.
- Hà hà!
Lạc Dần lộ ra vẻ mặt cười xấu xa, xoa xoa tay, ý đồ đã quá rõ ràng.
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Kiếm Hiệp
- Ma Ngân
- Chương 1208: Quái nhân