- Gϊếŧ hại? Diệt tộc? Tốt quá! Vậy nói một câu. 1000 năm trước, Lạc Đan Luân đế quốc có được dân cư hàng ti người, hiện tại chỉ còn lại có 120 triệu người, xin hỏi hàng tỉ người kia đi đâu vậy? Còn không phải bị Xích Nghĩa liên hợp thể, Tân Bối Ba liên hợp thể, Á Tế Á liên hợp thể tàn sát sạch sẽ. Hơn nữa trong tay ta có bằng chứng vô cùng xác thực chính xác, Xích Nghĩa liên hợp thể còn chế tạo người Lạc Đan Luân trở thành nhân ngẫu, để buôn bán: Đây là tội phản nhân loại nghiêm trọng, hiện tại ta khẩn cầu Hội trưởng An Khải Thụy của Hội nghị liên hợp, nghiêm khắc xử phạt Xích Nghĩa liên hợp thể, dựa theo pháp quy của Hội nghị liên hợp Thái Qua Vũ Trụ tiến hành xử lý!
Âu Tái Nhân hùng hổ dọa người nói!
Ngay sau đó, lại nhìn bốn phía màn hình chính của đại sảnh Hội nghị liên hợp, liền xuất hiện vô số màn hình, bên trong toàn bộ là ghi chép quá trình binh sĩ Cao Tương chế tạo nhân ngẫu, cùng với người của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chỉ đạo kỹ thuật, còn có quá trình thương gia của Xích Nghĩa liên hợp thể mua bán nhân ngẫu, thậm chí còn có danh sách giao dịch.
- Cái này...
An Khải Thụy nhìn thấy Âu Tái Nhân xuất ra bằng chứng, hắn ngồi trên ghế chủ tọa không kìm được gãi gãi đầu, trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
Dựa theo đạo lý mà nói, tội phản nhân loại là phải bị chế tài nghiêm khắc, nhưng những nghị viên trước mắt này đã nắm tay nhau chia thành hai phe, nhân số đại khái tương đương. Kể từ đó, phương án gì về Lạc Đan Luân đế quốc hết tám phần cũng không thông qua.
- Chủ tịch An Khải Thụy! Ngài còn do dự gì nữa?
Âu Tái Nhân như trước bộ dáng hùng hổ dọa người, gần như hoàn toàn lộ rõ quyền uy của Á Bình Ninh liên hợp thể vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng mà, ngay lúc Hội nghị liên hợp Thái Qua không biết đã là lần thứ mấy rơi vào cục diện bế tắc, bỗng nhiên một mặt màn hình khác trong đại sảnh hội nghị phát ra tiếng nói, trên màn hình, chính là Quyền Trưởng phòng vệ của Lai Mang Công Nghĩa Quốc, thân mặc quân trang Lai Mang Công Nghĩa Quốc, hai quân hàm trên vai đúng là màu vàng.
- Chủ tịch An Khải Thụy! Tình huống có biển, hạm đội tuần tra của chúng ta, bỗng nhiên phát hiện hạm đội Bất Khuất Dực của Lạc Đan Luân đế quốc đã sát nhập tới cảnh nội Lai Mang Công Nghĩa Quốc, đang tiến tới Thánh Bình Tinh!
Quyền Trưởng phòng vệ lên tiếng nói.
“Bá!”
Gần như ngay khoảnh khắc Quyền Trưởng phòng vệ nói ra những lời này, lại nhìn đại sảnh hội nghị vốn đang tranh luận sôi nổi, trong nháy mắt liền im bặt như tờ, các nghị viên đang cố làm ra vẻ, đều biến sắc mặt.
Tiêu Hoằng đang đánh tới Thánh Bình Tinh, tên đó muốn làm gì vậy?
Đây là nghi vấn chung trong lòng mọi người. Ngoài ra, từng trận sợ hãi cũng bắt đầu lan tràn tận đáy lòng của mọi người, bởi vì bọn họ biết rõ, Tiêu Hoằng chính là hạng người chuyện gì đều có thể chạy tới, nóng nảy, đi đến đâu sẽ mang theo gϊếŧ chóc đến đó.
Không chỉ là chúng nghị viên, ngay cả Âu Tái Nhân nghe trong màn hình nói như thế, cũng trước mắt tối sầm. Suất lĩnh hạm đội đánh về phía Thánh Bình Tinh, Tiêu Hoằng này rốt cuộc muốn làm gì dường như không cần nói cũng biết.
Mà tấn công Thánh Bình Tinh? Làm không tốt dẫn tới gϊếŧ chóc? Điều này rốt cuộc sẽ đưa tới hậu quả như thế nào, quả thực hắn không dám tưởng tượng. Lần này, xem như hắn hoàn toàn hiểu biết, Tiêu Hoằng này căn bản không phải là một tên dễ chọc!
Về An Khải Thụy lúc này, sắc mặt đã trở nên một màu tái nhợt, dĩ vãng Lai Mang Công Nghĩa Quốc dựa vào một tầng thân phận này, ở Thái Qua Vũ Trụ giống như một Thánh nữ cao cao tại thượng, không có bất kỳ một quốc gia và liên hợp thể nào dám cả gan mạo phạm.
Số lượng quân đội lại ít ỏi không có mấy, thử nghĩ một quốc gia chỉ có ba viên Nghi Cư Tinh, có thể nuôi dưỡng được bao nhiêu quân đội? Bổn quốc chỉ có 3 chiếc Ma Văn chiến hạm, các liên hợp thệ khác đương nhiên cũng phái ra Ma Văn chiến hạm bảo hộ cho, nhưng tổng cộng số lượng hết thảy cũng chỉ có 30 chiếc, trong đó 20 chiếc bây giờ còn chưa hề tới cảnh nội Lai Mang Công Nghĩa Quốc.
Trên thực tế, bất kể người nào bất luận kẻ nào cũng không thể tin, sẽ có tên đui mù nào đó tìm đến gây phiền toái cho Lai Mang Công Nghĩa Quốc.
Thế nhưng hiện tại, tên đui mù xuất hiện, hơn nữa trực tiếp điều động ra cả hạm đội vương bài của nước mình.
- Chết tiệt, lần này phiền toái lớn rồi!
Trong lòng An Khải Thụy không kìm được bật thốt ra như thế. Tuyệt đối là một quốc gia “trung lập” của Thái Qua Vũ Trụ, về phòng ngự của Lai Mang Công Quốc gần như không có.
Càng chết người hơn là, thông qua vừa mới hiện ra trên một mặt màn hình, An Khải Thụy cùng với mọi người đều có thể rõ ràng nhìn thấy, Bất Khuất Dực áp dụng phương thức hành động tiềm hành đã cách rất rất gần Thánh Bình Tinh.
Nhìn thấy một bộ hình ảnh như vậy, mọi người đều sửng sốt ngây người tại đương trường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi. Các nghị viện trước đó còn hùng hổ tranh luận, đều ngậm miệng im bặt, kinh ngạc nhìn lên hình ảnh trong màn hình.
- Quyền Trưởng phòng vệ, Hội nghị liên hợp Thái Qua không thể xảy ra sơ suất, thinh ngài lập tức ngăn cản tên Ma đầu Tiêu Hoằng kia!
An Khải Thụy nói với Quyền Trưởng phòng vệ. Đối với Tiêu Hoằng đã trực tiếp sửa miệng xưng hô là Ma đầu. Bản thân An Khải Thụy cũng vạn lần không nghĩ tới, lại có một ngày, Tiêu Hoằng lại chia mũi nhọn nhắm ngay Hội nghị liên hợp Thái Qua.
- Ái chà! Rõ!
Quyền Trưởng phòng vệ lộ sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, hoặc là nói rất hoang mang, đáp lại một câu, rồi cắt liên lạc.
Cùng lúc đó, Đại công công Tạp La của Lai Mang Công Nghĩa Quốc đang ở trong một chỗ khu neo đậu chiến hạm, trên đó đậu lại 26 chiếc Ma Văn vận tải hạm loại hình lớn có in quốc kỳ của Lạc Đan Luân đế quốc, cùng với 4 chiếc Ma Văn chiến hạm.
Trang bị trong 26 chiếc Ma Văn vặn tái hạm lớn này: Trong đó hai chiếc vận tải hạm chứa các loại linh kiện chế tạo bằng hợp kim Vi Mễ, mặt khác trong 24 chiếc kia, cùng chứa tài liệu quý báu muôn màu rực rỡ.
Về phần hạm viên của Lạc Đan Luân đế quốc, giờ phút này đã toàn bộ ra khỏi Ma Văn hạm của mình, trong đó trên người vài binh sĩ Lạc Đan Luân còn mang đầy thương tích.
Không sai, Lai Mang Công Nghĩa Quốc tuy rằng cực kỳ giàu có, nhưng các thứ trong 26 chiếc vận tải hạm loại lớn này, như trước khiến Đại công công chạy tới nhìn thấy cùng phải đỏ mắt, nhất là hai vận tải hạm hợp kim Vi Mễ lớn kia, đối với khu vực của Lạc Đan Luân đế quốc không ngoài ý quả thực chính là trân bảo tuyệt thế.
Trên thực tế, lần này cũng không phải Lai Mang Công Nghĩa Quốc lần đầu tiên làm như vậy, đánh danh nghĩa của Hội nghị liên hợp Thái Qua, chống lại các thế lực lớn không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, mà thu hoạch được món lãi kếch sù siêu cấp này.
Lần này bóp cổ hàng hóa của Lạc Đan Luân đế quốc, Đại công công Tạp La vẫn ít nhiều có chút cố kỵ, nhưng những tài liệu trước mắt này, thật sự rất mê người.
Nhưng mà, đúng lúc này, toàn bộ trong khu neo đậu chiến hạm rộng lớn, đột nhiên vang lên tiếng còi báo động chói tai, đồng thời Ma Văn thông tin của Tạp La cũng truyền đến một hồi chấn động.
Thỉnh cầu gọi, đúng là Quyền Trưởng phòng vệ.
- Đại công công! Việc lớn không xong rồi: Hạm đội Bất Khuất Dực của Lạc Đan Luân đế quốc đã tiến vào bên trong hệ Hằng tinh Thánh Bình của chúng ta!
Gần như ngay khoảnh khắc Tạp La vừa mới tiếp nối liên lạc, Quyền Trưởng phòng vệ đầu đầy mồ hôi, báo cáo với Đại công công.
- Cái gì?
Nghe nói như thế, Đại công công Tạp La vốn mắt đang sáng lóng lánh không kìm được bị ngưng đọng lại, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, thậm chí có chút không thể tin được vào tai của mình.
Lai Mang Công Nghĩa Quốc tuyệt đối được xưng là quốc gia trung lập ở Thái Qua Vũ Trụ, không có bất kỳ một quốc gia nào dám cả gan tới xâm chiếm, một quốc gia tới xâm lấn quy mô, đây còn là lần đầu tiên.
Tuy nhiên, xâm lấn như vậy cũng đủ để tạo thành phiền toái thật lớn cho Lai Mang Công Nghĩa Quốc. Lần này, Tạp La dường như mới chính thức hiểu biết về bản chất của Tiêu Hoằng, đó chính là nóng nảy, không có chuyện gì không dám làm.
Mượn danh nghĩa của Hội nghị liên hợp Thái Qua đó, ở trong mắt Tiêu Hoằng hoàn toàn không có hiệu quả.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng thân mặc Bất Khuất Khải, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở trong phòng điều khiển chính Bất Khuất Hào, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, cứ như vậy lẳng lặng quan sát bên ngoài cửa sổ.
Các hạm viên khác ở bên cạnh, thao táp đối với các loại dụng cụ Ma Văn không phải không tốn sức, nhưng ngay ngắn trật tự, hợp tác lẫn nhau, phối hợp căn bản là không phải hạm viên bình thường có thể bằng được, chỉ nhìn bằng mắt cũng có thể nhìn ra chênh lệch rõ ràng., x
- Bệ hạ! Ma Văn thăm dò của chúng ta trước gửi đi ra ngoài phát hiện, một chi hạm đội do 6 chiếc Ma Van chiến hạm tạo thành, đang tới gần chúng ta, cách chúng ta đại khái chỉ có mười phút hành trình!
Á Nặc Tư báo cáo với Tiêu Hoằng.
- Lệnh cho bọn chúng, bảo bọn chúng cút ngay! Nếu cố ý chặn đường, tiến vào phạm vi đả kích, trực tiếp dẹp yên cho ta!
Tiêu Hoằng khẽ cau mày, ra lệnh.
- Rõ!
Á Nặc Tư không chút do dự đáp lại. Đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, có thể nói nói gì nghe nấy, mặc dù hắn biết rõ, trước mắt bọn họ rốt cuộc đang làm chuyện gì.
Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới phát ra mệnh lệnh, Ma Văn thông tin trên Bất Khuất Hào, liền truyền đến lời kêu gọi, sau khi tiếp nối thỉnh cầu gọi chính là Quyền Trưởng phòng vệ của Lai Mang Công Nghĩa Quốc.
- Tiêu Hoằng! Ngài suất lĩnh hạm đội tự tiện bước vào Lai Mang Công Nghĩa Quốc, rốt cuộc muốn làm gì? Ta hiện tại với danh nghĩa Hội nghị liên hợp Thái Qua, lệnh cưỡng chế ngài tức khắc rời khôi Lai Mang Công Nghĩa Quốc, các sự tình khác có thể bỏ qua!
Quyền Trưởng phòng vệ bày ra một bộ dáng nghiêm khắc, phát ra cảnh cáo từng chữ một với Tiêu Hoằng. Thế nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu chột dạ. Hiện tại hắn có thể dựa vào, chính là nước trung lập tuyệt đôi, cùng với dựa vào một tầng da hổ Hội nghị liên hợp Thái Qua này, nếu Tiêu Hoằng không để mình bị đẩy vòng vòng, thì hậu quả...
- Dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta, ngươi có biết là rất nguy hiểm hay không?
Tiêu Hoằng lạnh lùng liếc mắt nhìn Quyền Trưởng phòng vệ một cái, chậm rãi nói từng chữ một.
Nhìn lại Quyền Trưởng phòng vệ, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hoằng lạnh như băng, cùng với trong lời nói bình thản tràn ngập lệ khí, trong lòng hắn không kiêm được run lên, bộ dáng hùng hùng hổ hổ trước đó, đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì, chính cái gọi là mềm sợ cứng rắn, không muốn chết sợ cứng rắn.
Ở Thái Qua Vũ Trụ, Tiêu Hoằng gần như đã xem như là kẻ điên liều mạng khiến người ta không rét mà run.
- Hiện tại lệnh cho quân đội của ngươi cút ngay! Nếu không... Hậu quả ngươi biết đó!
Tiêu Hoằng lạnh mặt xuống, trầm giọng nói, lời nói cử chỉ không nhìn ra chút rít gào gì, nhưng so với giương nanh múa vuốt lại càng thêm khủng bố.
- Tiêu Hoằng! Mời ngài chú ý một chút lời nói của ngài, ngài nên biết rằng...
Không đợi Quyền Trưởng phòng vệ nói xong câu nói kế tiếp, chỉ thấy Tiêu Hoằng, đã chậm rãi vươn tay trực tiếp cắt đứt liên lạc với Quyền Trường phòng vệ.
Vài phút sau, thông qua cửa sổ quan sát, nhàn thấy 6 chiếc Ma Văn chiến hạm xa xa, vẫn như trước bày hình chữ “nhất” ngăn chặn giữa Tiêu Hoằng và Thánh Bình Tinh, đồng thời không ngừng phát ra tín hiệu cảnh cáo... Chân mày Tiêu Hoằng hơi giật giật, tiếp theo nâng lên cánh tay, chỉ ngón tay về phía trước, truyền lệnh:”
- Đều dẹp bỏ cho ta! Tiến vào trong!